Dụ Lang

Editor: HD

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thẩm Thất mặc kệ mối quan hệ xấu hổ với La thị, tiến lên hung dữ trừng mắt nhìn Mai Nhược Hàm.

Trong suy nghĩ của Thẩm Thất, Mai Nhược Hàm nên là người không nên tồn tại trên đời. Đừng nói đến chuyện nàng ta là chính phi của tam hoàng tử Đông Hoa, chỉ dựa vào việc phụ thân nàng ta cấu kết với Đông Hoa đẩy Lan Lăng vào cảnh địa ngục trần gian, mỗi lý do này thôi cũng đủ khiến cho Thẩm Thất hận nàng ta cả đời.

Trong ánh mắt Mai Nhược Hàm, hiện lên sự áy náy, không dám đối diện với Thẩm Thất, xấu hổ cúi người hành lễ.

La thị vội vàng chạy tới khuyên bảo: “Nương nương, Lỗ quốc phu nhân sáng suốt phân minh, lúc ở trong tình huống nguy hiểm, đã vì nước quên tình nhà, tới báo tin tức quan trọng cho hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới nhanh chóng đánh thắng Đông Hoa. Lỗ quốc phu nhân chính là công thần lớn của triều đình. Danh hiệu của phu nhân đã được chiếu cáo thiên hạ, cắt đứt tình nghĩa, đoạn tuyệt với Cao Sưởng.”

Thẩm Thất quay đầu nhìn sang La thị, lẩm bẩm: “Lỗ quốc phu nhân?” Thẩm Thất nhìn thấy Mai Nhược Hàm toàn thân cao quý, từng mang thân phận vương phi của hoàng tử địch quốc, vậy mà giờ đây có thể danh chính ngôn thuận trở thành nhất phẩm phu nhân của Hoa triều, được hưởng đầy đủ bổng lộc thuế má. Còn Thẩm Thất nàng làm biết bao nhiêu chuyện như vậy, đổi lại là sự khinh bỉ của cả nước, mắng nàng không trinh không khiết, khiến nàng có trăm miệng cũng không thể cãi lại.

Cho nên Hàn Sâm mới chậm chạp hạ thánh chỉ sắc phong.


Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, cố nén tức giận. Mai Nhược Hàm phản bội phu quân, hành động dứt khoát như vậy, quả thực có thể nói nàng là một phụ nữ trung nghĩa sáng suốt, nhưng chẳng lẽ nàng ta lại không có một chút suy nghĩ vì Hàn Sâm sao?

Bây giờ nàng ta quy thuận Hoa triều, có thể sẽ không còn giữ chức Lỗ quốc phu nhân nữa, ai biết được về sau có trở thành phu nhân của Hàn Sâm hay không. Thẩm Thất vừa tức vừa giận, giận vì Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm vẫn chưa dứt tơ tình.

Thẩm Thất định mở miệng châm chọc Mai Nhược Hàm vài câu, nhưng chợt nghĩ đến tại sao nàng phải giận chó đánh mèo với Mai Nhược Hàm chứ. Dù sao thì nàng ta cũng là nữ nhân số khổ, phụ thân nàng lấy nàng ra làm tư sản chính trị, mà Thẩm Thất nàng lại đoạt lấy người yêu của nàng ta, về sau nàng ta bị Cao Sưởng cưỡng bức, cho nên tuy rằng Thẩm Thất giận Mai Nhược Hàm, nhưng lại thương tiếc cho nàng vì cũng đồng cảnh ngộ, do đó chỉ có thể tức đến đỏ mắt.

Lúc này không ngờ nô tỳ không có mắt kia lại nói ra một câu khiến mọi người ở đây đều sợ chết khiếp.

“Đúng là đồ ngoại tộc mới trở về, một chút lễ nghĩa phép tắc cũng không hiểu, không biết phân biệt tôn ti trật tự, thấy quý phi nương nương mà lại dám không hành lễ.” Lời này tuy rằng không quá lớn, nhưng mấy nô tỳ ở đó đứng nói huyên thuyên với nhau, cho dù đã kiềm chế giọng nói, nhưng chung quanh lại yên lặng, tất nhiên những lời kia trở nên rõ ràng.

Mọi người ở đây không ai bị lãng tai, tất nhiên nghe rõ từng chữ.


Ánh mắt Thẩm Thất vô cùng lạnh lẽo liếc qua những người có mặt ở đây, ngoại trừ vẻ mặt xấu hổ bối rối của Mai Nhược Hàm và La thị, dường như người khác đều cảm thấy nô tỳ kia nói không sai.

Nếu như trước đây bọn họ từng gặp Thẩm Thất, chắc chắn sẽ không dám nói ra mấy lời thế này. Nhưng từ khi Hàn Sâm đăng cơ được một năm, cho tới tận bây giờ Thẩm Thất chưa từng xuất hiện. Mặc dù La thị và Triệu thị đều là quý phi, nhưng La thị có trưởng tử, vì vậy thân phận tôn quý hơn hẳn. Nha đầu vừa mới mở miệng kia là người cũ trong cung của tiên đế.

Hậu cung phi tần của tiên đế có hơn một trăm vị, ngấm ngầm đấu đá với nhau, âm mưu nham hiểm khắp nơi, không phải gió đông áp đảo gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, nha đầu kia cũng luyện thành một thân thâm độc.

Sau khi Thẩm Thất hồi cung được mười ngày, không có bất kì thánh chỉ nào hạ xuống, thân phận của nàng không rõ ràng, hơn nữa lại mang theo danh hiệu không trinh khiết phía sau lưng, nha đầu kia thấy Thẩm Thất không thèm để La thị vào trong mắt, đứng nãy giờ cũng chưa từng liếc nhìn La thị tới một cái, cho nên trong lòng có chút khó chịu. Bởi vì nàng ta là người lanh lợi, lại là người cũ trong cung, nên nhanh chóng thay thế Thúy Nhi trở thành nha hoàn thân tín bên cạnh La thị, ngày thường ở trong cung có ai không phải nhìn xem sắc mặt La thị, tới nịnh hót nàng.

Hiện tại nàng ta càng muốn lợi dụng thời cơ để làm cho La thị yêu thích, tất nhiên phải nghĩ ra biện pháp khiến Thẩm Thất mất mặt.

Nha đầu đó vốn không ngờ lời này lại bị mọi người nghe thấy, nàng ta chỉ định ở sau lưng chế nhạo Thẩm Thất một chút, không nghĩ tới lại gặp tình huống này, cho nên gương mặt lập tức bối rối.


Vẻ mặt Thẩm Thất lại giống như vừa được hồi xuân, rực rỡ sáng lạng, Tiền Nhi phía sau lưng nàng hít vào một hơi. Thẩm Thất cười hì hì nhìn qua La thị, La thị lập tức cúi đầu như thói quen hành lễ của thiếp thất, đây là kết quả của việc Thẩm Thất xây dựng uy lực ngày trước.

Thẩm Thất quay sang nàng, vẫn mỉm cười nhìn nha hoàn đó, “Ồ, không ngờ trong cung lại có nha đầu hiểu tôn ti trật tự như vậy, ngươi thật biết cách chỉ dạy.” Thẩm Thất nói với La thị.

Dù La thị tu dưỡng tốt đến đâu, ngay lúc này cũng phải kéo lên nụ cười hèn mọn trên khuôn mặt. Lúc này thân phận của Thẩm Thất không rõ ràng, cho dù không gọi nàng một tiếng quý phi, cũng nên xưng tỷ muội cho tương xứng, xưng ngươi với ta, rõ ràng đặt nàng ở một vị trí không tương đồng với Thẩm Thất, cũng đúng bởi vì nàng xuất thân từ tỳ nữ thấp kém. Ngày trước ở vương phủ, nếu như Thẩm Thất không có mục đích gì đó, thì vẫn luôn luôn xưng ngươi ta với các nàng.

Nhưng mà La thị kiềm chế rất giỏi, chỉ cười cười, rũ mắt đứng nhìn.

Thẩm Thất là người rất kiêu ngạo ngang ngược, cho dù ở trong quân đội địch, nàng vẫn hất mặt lên sai khiến người ta, huống chi là những người này. “Tối qua nghe hoàng thượng nhắc tới, muốn thực sự chinh phục Bắc Hồ, cũng không phải chỉ dựa vào binh võ là được, mà muốn dùng lễ nghi cảm hóa người dân phía Bắc. Mới đây sứ thần Bắc Hồ đến, hoàng thượng đang muốn tuyển mỹ nữ thê thiếp cho sứ thần, liên hôn tạo mối quan hệ giao hảo. Ta thấy nha đầu kia tướng mạo đoan trang, lại biết thi thư đạt lễ rất thích hợp nha, không biết các người nghĩ thế nào?”

Thẩm Thất cười châm biến nhìn nha đầu kia.

Nha đầu kia sắc mặt tái nhợt nhìn Thẩm Thất, cơ thể run rẩy như sắp ngã. Những người có mặt không ai dám phản phác lời Thẩm Thất, nàng chính là người đứng đầu quốc gia, ai dám phản đối.


Sau chuyện này, tất cả lời nghị luận sau lưng Thẩm Thất ở trong cung đều biến mất không chút tăm tích.

Thẩm Thất xử lý xong nha đầu kia, tâm tình vui vẻ trở lại, “Ồ, các người đang đi nghe đàn nhạc sao?” Hiện tại Thẩm Thất mới nhớ ra nàng bị tiếng nhạc hấp dẫn đi đến đây, không ngờ đụng phải La thị và Mai Nhược Hàm. Lấy thân phận hiện giờ của La thị, có lẽ không phải cúi đầu thuận theo ý nàng như ngày xưa, ngược lại muốn học nhạc bình phẩm, nên cách ba năm ngày lại mời nhạc công vào cung biểu diễn.

Bản thân Thẩm Thất nhìn La thị không vừa mắt, bây giờ lại càng thêm ghét bỏ. Nàng mới trở về từ Bắc Hồ, trên đường đi dân chúng quần áo tả tơi, không có đồ để ăn, vậy mà La thị đã quên thói quen tiết kiệm ngày trước, rất có cảm giác tiểu nhân đắc ý, Thẩm Thất chỉ thấy khinh thường. Không biết có phải Thẩm Thất đã trải qua quá nhiều hay không, cho nên đã sớm quên năm đó chính nàng ta phung phí ra sao, so với La thị hôm nay giống như khác biệt giữa trời với vực.

La thị đỏ mặt, cúi đầu xưng phải.

Thẩm Thất vỗ tay tán thưởng, “Rất tốt, lâu lắm rồi ta chưa nghe tiếng đàn sáo, hôm nay giờ phúc của hai vị, có thể vui tai rồi.”

Lúc nãy Thẩm Thất tức giận đi đến, cho nên các nhạc công đều kinh hoảng dừng lại, hiện tại nghe nàng nói như vậy, mới bắt đầu tấu nhạc lần nữa, nhưng bị màn xử trí nha hoàn vừa nãy của Thẩm Thất dọa sợ, tâm tình có chút không yên, tấu không hay như trước, Thẩm Thất nghe một lát, tóm lại cảm thấy không thú vị.

Ngay lúc đó, liền nhìn thấy Hàn Sâm đi về hướng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui