Edit: Tiểu Vũ
oOo
Sáng sớm ngày hôm sau, nghe điện thoại của Hà Văn biết được Thái Hiên Sinh tỉnh lại, Vi Khinh Hải lập tức lôi kéo Hứa Tử Minh đi vào bệnh viện, mang theo canh bổ thân thể mà cậu vì Thái Hiên Sinh làm xông vào phòng bệnh.
Vừa mở cửa phòng ra, chỉ thấy Thái Hiên Sinh tựa vào bên giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Vi Khinh Hải đột nhiên hô to tên Thái Hiên Sinh, cao hứng xông tới chỗ Hiên Sinh, thân mật ôm anh một cái.
“Hiên Sinh, cuối cùng anh đã tỉnh, em thật sự rất vui.” Vi Khinh Hải tươi cười như hoa, ôm chặt lấy Thái Hiên Sinh.
Thực ra, vừa nghe tiếng Vi Khinh Hải nói chuyện bên ngoài hành lang, Thái Hiên Sinh đã biết là ai tới. Rồi sau đó đã bị ôm gắt gao, thân thể vốn suy yếu chịu không nổi cái ôm gập này, xoa xoa đầu Vi Khinh Hải vội vàng mở miệng nói: “Khinh Hải, có thể nhìn thấy em thật tốt, em có thể tạm buông một chút hay không?”
Vi Khinh Hải vừa nghe Thái Hiên Sinh nói như thế, lập tức buông ra, nhìn người trước mắt cuối cùng đã tỉnh lại, vẻ mặt tươi cười nhìn mình, trong lòng nóng lên nhịn không được rơi nước mắt.
“Này này này! Hiên Sinh không chết, em khóc cái rắm á?!” Hứa Tử Minh một tay cầm gì đó, một tay gõ đầu Vi Khinh Hải một cái, hung tợn nổi giận nói.
“Ô ––– tôi vui vẻ mà ––– Tử đại thúc làm gì mà đánh tôi?” Vi Khinh Hải vội vàng lấy tay chà lau nước mắt trên mặt, nghiến răng nghiến lợi rống một câu với Hứa Tử Minh.
“Tên tiểu tử chết bầm, đã nói anh không phải đại thúc!” Hứa Tử Minh không biết mình đã bao nhiêu lần phản đối kiểu xưng hô này, nhưng là Vi Khinh Hải kiểu gì cũng không sửa được mồm, ngang ngạnh đem danh hiệu đại thúc đặt lên đầu anh.
“Sao vậy? Tôi thích gọi chú là đại thúc đấy ––” Vi Khinh Hải vừa nói vừa làm mặt quỷ với Hứa Tử Minh.
Thái Hiên Sinh nhìn hai kẻ dở hơi sinh long hoạt hổ bên cạnh, đấu võ mồm nửa ngày, nhịn không được nở nụ cười. Xem ra Vi Khinh Hải cùng Hứa Tử Minh quan hệ không tồi, anh cũng tạm thời yên tâm.
“A, đúng rồi, Hiên Sinh, đây là canh bổ em tự tay làm cho anh, anh mau uống đi ” Cãi nhau nửa ngày, Vi Khinh Hải mới nhớ tới mục đích đến hôm nay, vội vàng mở bình thủy chứa canh ra, múc một bát nhỏ đưa cho Thái Hiên Sinh.
Thái Hiên Sinh nhận bát, để sát vào ngửi ngửi, cười khích lệ nói: “Khinh Hải, tài nghệ của em càng ngày càng cao.”
“Đó là đương nhiên!” Vi Khinh Hải nghe Thái Hiên Sinh khích lệ, nhận không chút khách sáo.
“Đúng vậy đúng vậy! Xem vẻ mặt đắc ý của nó kìa, thật thiếu khiêm tốn!” Hứa Tử Minh luôn rất xem thường bộ dáng đắc ý của Vi Khinh Hải, nhịn không được mở miệng khích bác.
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, Thái Hiên Sinh yên lặng nhìn, chậm rãi uống hết bát canh.
“Hiên Sinh, anh đã nhìn đứa bé hay chưa? Đứa nhỏ kia siêu cấp đáng yêu nha ” Vi Khinh Hải đem Hứa Tử Minh nói cho quay cuồng, rồi quay đầu lại hỏi người trên giường.
Thái Hiên Sinh lắc đầu, lại nghe Vi Khinh Hải mở miệng, “Em nhất định phải làm ca ca, được không Hiên Sinh?”
“Được, anh đồng ý.” Thái Hiên Sinh nhìn bộ dạng Vi Khinh Hải cao hứng, nghĩ rằng Vi Khinh Hải nhất định làm được một người anh tốt, một tấm gương tốt.
“Đúng rồi, sao không thấy chị Hà Văn?” Vi Khinh Hải nhớ vừa rồi cũng không thấy cô.
“Cô ấy hình như đi xem đứa bé rồi.” Thái Hiên Sinh nói. Hà Văn hôm nay còn chạy tới giải thích với anh, nói chuyện kia cô cũng chịu một nửa trách nhiệm, nhưng mà Thái Hiên Sinh cũng không quá nghiêm khắc giáo huấn cô, chỉ nói cho qua đi.
“Khinh Hải, Tử Minh hai người đến đây.” Cửa phòng phía sau mở ra, người vào đầu tiên là Hà Văn, cô thấy Vi Khinh Hải cùng Hứa Tử Minh ở trong phòng bệnh, nhịn không được kêu. Vào ngay sau đó là Tần Phát Huy bị Thái Hiên Sinh đuổi đi hôm qua, trong tay cậu ôm một đứa bé.
“A –– tên khốn này sao lại ở đây?” Vi Khinh Hải nhìn thấy Tần Phát Huy liền kêu lớn, cậu không thích người này một chút nào. Nhìn trong tay Tần Phát Huy ôm đứa bé, cậu lập tức tiến lên muốn đoạt lại.
“Hà Văn, sao cậu ta còn ở đây? Anh không muốn gặp cậu ta!” Tâm tình Thái Hiên Sinh cũng giống Vi Khinh Hải, không muốn gặp lại Tần Phát Huy, nhìn thấy liền cảm thấy phiền. “Sao em lại đem bé cho cậu ta bế, mau, đưa cho anh ––”
Hà Văn từ miệng Tần Phát Huy biết được chuyện hôm qua, nhưng hiện tại cô cảm thấy Thái Hiên Sinh không đúng. “Đứa bé cậu ấy cũng có phần, vì cái gì cậu ấy không thể bế? Hiên Sinh?” Cô nhịn không được mở miệng phản bác.
Thái Hiên Sinh vừa nghe liền giật mình, trong lúc nhất thời không biết đáp như thế nào. Chỉ thấy Tần Phát Huy ôm đứa nhỏ cẩn thận vào trong ngực, đi đến trước mặt Thái Hiên Sinh, đưa đứa bé cho Thái Hiên Sinh, cười nói: “Mau nhìn, nó thật đáng yêu.”
Thái Hiên Sinh nhận lấy bé, ôm vào trong ngực, nhìn đứa trẻ đáng yêu mở hai mắt, ngạc nhiên nhìn mình, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
“Hiên Sinh, không phải em nói anh, em cảm thấy hôm qua anh đối xử với Tần Phát Huy thật không đúng!” Hà Văn tiến lên, muốn nói chuyện từ khi anh vào đây cho Thái Hiên Sinh nghe. “Từ khi anh vào đây, Tần Phát Huy đều mỗi ngày mỗi đêm canh chừng chăm sóc anh, hơn nữa ngay cả nhà cũng không về. Em biết trước đây giữa anh và cậu ấy có nhiều chuyện không thoải mái, nhưng Tần Phát Huy đã cố gắng thay đổi, vì cái gì anh lại không tha thứ cho cậu ta?”
Lời này vừa nói ra, Thái Hiên Sinh đang ôm đứa bé không khỏi run lên, ngẩng đầu nhìn Tần Phát Huy cười như không cười, nhất thời lặng yên.
“Chị Hà Văn, sao chị có thể nói tốt giúp tên này chứ?! Hiên Sinh từ bỏ mọi thứ chạy tới tòa thành ở còn không phải vì né tránh người này, bây giờ chị không chỉ giúp anh ta gặp Hiên Sinh, còn nói tốt cho anh ta! Chẳng lẽ chị quên Hiên Sinh ngã là do anh ta sao?” Vi Khinh Hải vì Thái Hiên Sinh ôm chuyện thiên hạ, nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
Đúng vậy, ngày đó vô ý ngã xuống thang lầu đúng là vì biết bạn của Hà Văn lại là Tần Phát Huy giả trang, nhưng cũng là do anh không cẩn thận, cũng không thể đổ cho Tần Phát Huy.
“Là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc Hiên Sinh thật tốt, tôi chỉ có thể nhận lỗi với mọi người, thật xin lỗi.” Tần Phát Huy bình tĩnh giải thích, mặt tràn ngập vẻ hối lỗi làm cho Vi Khinh Hải không thể nói tiếp.
Hà Văn mở miệng đuổi mấy người nhân vật phụ, “Tốt lắm, mọi người đều im lặng, để cho hai người họ nói chuyện.” Nói xong vội vàng đuổi Vi Khinh Hải cùng Hứa Tử Minh ra cửa, trước khi đi quay đầu nói với Thái Hiên Sinh một câu, “Hiên Sinh, em hi vọng anh có thể nhìn rõ ràng. Đừng để mất đi rồi mới biết quý trọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...