Du Hồn Tiểu Thư

Chương 8: Một phần thiện ý

Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần đi tới một tiệm lẩu Hải Phiêu Môn nổi danh, Tô Mạt Mạt dừng bước, hỏi: "Chúng ta mua về ăn nha."

"Tại sao?" 

"Người ta không thấy cô, một mình tôi ăn lẩu có chút kỳ."

"Ui trời, tới cũng tới rồi, ăn ở nhà sẽ bị ám mùi lẩu, ăn ở tiệm okie hơn chứ."

"Nhưng mà..." Tính cách Tô Mạt Mạt tương đối ngại ngùng, là điển hình của người bị bắt nạt, tuy ngày thường quen thói ăn hiếp em trai ở trước mặt cha mẹ nhõng nhà nhõng nhẽo nhưng ở bên ngoài lại như hai người khác nhau.

Tô Mạt Mạt đặc biệt không thích cùng người khác giới đơn độc, trong lòng sẽ có áp lực vô hình, giống như cuộc phỏng vấn hôm nay. Rõ ràng người gọi cho nàng là một chị gái nhưng tới phỏng vấn thì biến thành đàn ông trung niên, đây cũng là nguyên nhân chính làm cho tâm trạng của Tô Mạt Mạt thất thường.

Lãng Tinh Thần không để ý Tô Mạt Mạt yên lặng kháng cự, xuyên vào quán lẩu nói: "Mau vào thôi!"

Tô Mạt Mạt hết cách đành phải miễn cưỡng bước vào.

Hải Phiêu Môn lừng danh cả nước, nhân viên phục vụ mười phần nhiệt tình, làm cho khách hàng có cảm giác như đang ở nhà.
2

Hơi lạnh xua đi cái nóng trong người, một vị nhân viên phục vụ mỉm cười chào đón: "Xin chào, hoan nghênh ngài đến với Hải Phiêu Môn, xin hỏi ngài đi mấy người."

"Một người."

"Mời ngài qua bên này."

Phục vụ dẫn Tô Mạt Mạt đến vị trí cửa sổ, để Tô Mạt Mạt tự chọn chỗ ngồi 

Đợi nàng ngồi xuống nhân viên phục vụ lại đưa ra thực đơn, Tô Mạt Mạt chọn nước dùng cà chua cay, thêm mấy món yêu thích.


Đồ ăn được dọn lên rất mau, nhân viên phục vụ nhiệt tình mang theo gấu bông cỡ lớn đặt đối diện Tô Mạt Mạt.

"A..." Đối diện là nữ quỷ đang ngồi, Tô Mạt Mạt không kịp ngăn cản nhân viên phục vụ đã đặt gấu bông xuống ghế.

"Ngài sao vậy?"

"Không... Phốc!" Tô Mạt Mạt che miệng cười, nhân viên phục vụ nghi hoặc nhìn nhìn gấu bông, thấy không có gì liền rời đi 

Tô Mạt Mạt cười đến bả vai run rẩy, cố gắng ức chế tiếng cười của mình 

Linh thể của Lãng Tinh Thần hòa hợp hoàn mỹ với gấu bông, thoạt nhìn giống như một con mascot, vẻ ngoài của Lãng Tinh Thần rất tốt nhưng phối hợp với hình ảnh gấu bông lại làm cho người ta buồn cười 

Tô Mạt Mạt cười một hồi lâu, nước mắt cũng chảy ra không ít, ôm bụng mặc niệm: "Cô mau tránh xa gấu bông ra, nhìn cô vậy tôi cười xỉu!"

Lãng Tinh Thân nhìn Tô Mạt Mạt, ánh mắt nổi lên chút dịu dàng, chỉ một chút.

"Tôi không chạm vào được, cô dời gấu bông sang một bên đi."

Tô Mạt Mạt đứng dậy dời gấu bống sang bên, nàng ôm bụng hít sâu một hơi mới thôi không cười nữa.

Có Lãng Tinh Thần làm bạn, Tô Mạt Mạt dần dần cảm thấy một người ăn lẩu cũng không quá mức xấu hổ, dưới sự đề nghị của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt hỏi nhân viên phục vụ mướn giá để điện thoại đặt ở phía đối diện.

Lãng Tinh Thần nói: Làm vậy người khác sẽ nghĩ cô đang live stream, kể cả có lỡ miệng nói ra tiếng thì người khác cũng không nghi ngờ.

Làm xong xuôi Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần nói: "Cô biết cái gọi là live stream hẳn là chết không lâu ha?"

Lãng Tinh Thần cong cong khoé miệng: "Chắc vậy."

Tô Mạt Mạt ăn xong miếng thịt, nhìn Lãng Tinh Thần muốn nói lại thôi.

Lãng Tinh Thần chủ động: "Có gì muốn hỏi thì hỏi đi "


"Mạo muội hỏi một câu...tại sao cô chết?"

"Tai nạn giao thông."

Đồng tử Tô Mạt Mạt co lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác khác thường, bản thân mình cũng từng bị tai nạn giao thông bởi vậy mà mất đi mười mấy ngày ký ức, chỉ là Tô Mạt Mạt cảm thấy ký ức của nàng không chỉ mất đi có nhiêu đó, từ khi nàng trở về nhà luôn có cảm giác bản thân quên đi một chuyện rất quan trọng, nhưng tìm tòi thế nào cũng không có manh mối.

Lãng Tinh Thần nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chết không liên quan tới cô."

"Cô phạm quy!" Rõ ràng đã hứa không đọc suy nghĩ của mình.

"Xin lỗi."

Lãng Tinh Thần tiếp tục giải thích: "Sau khi người ta chết đi, năng lực sẽ thức tỉnh theo thời gian, khi năng lực thức tỉnh thì sinh hoạt cũng thay đổi, thuật đọc tâm là năng lực đầu tiên của tôi, từ khi có nó....nói sao ta."

Lãng Tinh Thần nhíu mày, giữa mày xuất hiện hình chữ xuyến, giống như lúc còn sống vẫn hay có biểu cảm như vậy, cho nên để lại dấu vết ở giữa mày 

Tô Mạt Mạt im lặng nhìn Lãng Tinh Thần, nồi lẩu bốc khói nghi ngút.

Nhìn nữ quỷ, Tô Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy mình có bị đọc tâm hay không cũng không sao, loại cảm giác này rất vi diệu, đến cả bản thân nàng cũng không biết hình dung cảm giác này thế nào, có lẽ ngoài trừ mình không ai thấy được nữ quỷ, cho nên cũng không sợ nữ quỷ tiết lộ nội tâm của mình với ai, cũng có khả năng trải qua mấy ngày ngắn ngủi Tô Mạt Mạt tin tưởng nữ quỷ sẽ không tổn hại đến mình. Cũng có lẽ...do Tô Mạt Mạt thấy được một ít bối rối của nữ quỷ, thuật động tâm cũng không phải cố ý đi?

Sắp xem ngôn từ một lúc Lãng Tinh Thần nói: "Nói theo cách này cho dễ hiểu."

"Ừm, cô nói đi."

"Trong cuộc sống hằng ngày, khi cô gặp một người cô sẽ làm gì đầu tiên?"

"... Nhìn tướng mạo và quần áo??"


"Bingo!" Lãng Tinh Thần búng tay: "Đúng vậy, chính là như vậy, với tôi mà nói thuật đọc tâm giống như là một loại thị giác thần kinh mới, nó không chịu không chế mà tự giác 'quan sát xung quanh', tôi chưa kịp làm gì thì nó đã hoàn thành đọc tâm thuật, gần như đồng bộ với thị giác lúc tôi nhìn tới một người thì suy nghĩ của người đó sẽ tự giác truyền vào đầu tôi "

Tô Mạt Mạt dựa theo miêu tả của Lãng Tinh Thần rồi thử đặt mình vào vị trí của cô, nếu như cô có năng lực này...

Ý nghĩ của Tô Mạt Mạt như cái ảnh ngược trong đầu Lãng Tinh Thần, Lãng Tinh Thần ngơ ngẩn, trong lòng trăm mối ngổn ngang

Giây tiếp theo Tô Mạt Mạt hỏi: "Chắc là vất vả lắm?"

Lãng Tinh Thần tin chắc, 90% người sống trên đời này sẽ có cái nhìn tương đối chủ quan về thuật đọc tâm, không chỉ ngạc nhiên mà còn có tham muốn.

Chỉ có một số ít người cảm thấy đây là một loại năng lực đáng buồn, nhưng Tô Mạt Mạt cùng mọi người bất đồng, nàng vậy mà đối với 'người xa lạ mới gặp mấy lần' sinh ra đồng cảm.

Lãng Tinh Thần cụp mắt, buồn buồn nói: "Đúng vậy,  rất mệt, từ sau khi năng lực này thức tỉnh thế giới của tôi trở nên rất ồn ào, ý niệm của mỗi người giống thước phim độc thoại trước mắt tôi, xuất hiện trong đầu tôi. Khống chế bản thân không đọc tâm cũng là một việc rất mệt mỏi... Nhưng mà cô nói đúng, tôi đã phạm quy, thật xin lỗi."

Tô Mạt Mạt suy tư một lát: "Hay là...."

"Ừm?"

"Hay là chúng ta bỏ điều khoản này đi?"

Đối với sự kinh ngạc của nữ quỷ, Tô Mạt Mạt mỉm cười trấn an, nghĩ trong lòng: "lúc đầu tôi không biết khống chế đọc tâm mệt mỏi như vậy, nếu không tôi đã không đặt ra điều kiện đó rồi, nhưng mà cô phải hứa với tôi~, tâm sự của tôi chỉ cho một mình cô biết, không thể nói với người khác."

Tô Mạt Mạt nghịch ngợm nháy mắt với Lãng Tinh Thần, người nọ ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu không nói gì 

Có thuật đọc tâm, Lãng Tinh Thần có thể biết được lời nói của Tô Mạt Mạt là giả dối, lấy lòng hay thật tâm. Ý nghĩa của Tô Mạt Mạt chỉ đơn thuần như vậy, không có một ý cá nhân hay lợi ích nào..

Ăn thêm một lát Tô Mạt Mạt hỏi: "Có cách đóng lại thuật đọc tâm không? Chứ cứ như vậy thì không ổn lắm."

Lãng Tinh Thần lắc đầu: "Trừ khi tôi cố ý khống chế, không có cách nào khác. Nhưng mà thuật đọc tâm của tôi chỉ có tác dụng với người sống, có lẽ sau này ở Địa Phủ sẽ không mệt mỏi như vậy nữa."

"Vậy cô nhớ được gì chưa?" Tô Mạt Mạt nhớ rõ nữ quỷ từng nói, bởi vì chấp niệm của cô quá sâu nên không thể vào luân hồi, Tô Mạt Mạt cũng rất tò mò đối phương rốt cuộc là không thể bỏ xuống thứ gì?

"Ai mà biết? Chấp niệm của tôi có lẽ là vì tôi chết trẻ? Chưa có hưởng thụ cuộc sống mà đã bỏ cuộc chơi, hay là cô bớt chút thời gian dẫn tôi đi ăn uống vui chơi khắp nơi, biết đâu đến lúc đó tôi cảm thấy mỹ mãn rồi tự động biến mất?"

Tô Mạt Mạt liếc nhìn Lãng Tinh Thần: "Nằm mơ!"


Lãng Tinh Thần cười tươi, Tô Mạt Mạt lại hỏi: "Đúng rồi người nhà của cô đâu?" Tô Mạt Mạt cảm thấy đây rất có thể là manh mối đột phá.

"Tôi là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ ngoài cửa viện mồ côi, không có ai nhận nuôi. Năm mười tám viện mồ côi đóng cửa nên tôi cũng rời đi, trước sau không biết người nhà của mình."

"Ừm...vậy sau đó cô vừa học vừa làm?"

"Đại khái vậy."

"Khó trách."

Cơm no ruợu say Tô Mạt Mạt tính tiền cùng Lãng Tinh Thần sóng vai về nhà, trời ngã về tây tuy không còn nóng như buổi sáng nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
1

Tô Mạt Mạt nhìn đường đi đông người ồn ào, đề nghị: "Chúng ta ngồi xe về đi, trời nóng quá."

"Ừm."

Thật ra Hải Phiêu Môn chỉ cách nhà nàng 3km, nếu là bình thường Tô Mạt Mạt nhất định sẽ chọn đi bộ về nhà, vừa tiết kiệm còn có thể vận động, một công đôi việc.

Nhưng Lãng Tinh Thần đọc được ý nghĩa của nàng, Tô Mạt Mạt nghĩ: Trên đường nhiều người quá, thế giới của nữ quỷ chắc chắn ồn muốn chết, ngồi xe về nhà vậy...

Lúc này Lãng Tinh Thần không có vạch trần nàng, yên lặng tiếp nhận thiện lương của nàng.

Đưa Tô Mạt Mạt đến cửa, Lãng Tinh Thần dừng bước: "Tôi về, mai gặp."

"Ừm."

Lãng Tinh Thần nhìn nhìn nàng, đột nhiên nói: "Thật ra...chức vị hôm nay cô phỏng vấn công ty bọn họ vẫn luôn yêu cầu có bằng thạc sĩ,  do không tuyển được nhân tài nên mới hạ tiêu chí. Chỉ là lúc gọi điện mời cô phỏng vấn thì bọn họ nhận được lý lịch của một người khác, đối phương có bằng tiến sĩ lại từ thủ đô trở về. Cho nên HR mới cố ý hỏi mấy câu khó dễ như vậy, không phải do năng lực của cô không đủ đâu."

Lãng Tinh Thần nói xong biến mất, Tô Mạt Mạt nhìn hàng hiên trống rỗng, mỉm cười.

~~~~


Mẹ ghẻ có khi quất 6k chữ, có khi lại 2k, độ dài trung bình vẫn như qq. Cái tật thích để bạn đọc ngậm một họng hành và thích làm loạn độ dài hành ê đít vẫn như ngày nào. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận