Chương 50: Tránh không được
Đêm cùng ngày, Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần ở lại Tô gia, Lãng Tinh Thần nhập vào gấu bông, hai người ngủ chung giường.
Có Lãng Tinh Thần bên cạnh, Tô Mạt Mạt ngủ rất ngon, nhưng cũng giống tối hôm qua, lúc Tô Mạt Mạt nằm xuống giường thì vẫn duy trì tư thế bình thường cho đến khi ngủ say thì tay chân đều gác lên người gấu bông, đầu cũng dời đến trên gấu bông, nửa thân người đè lên 'Lãng Tinh Thần'
Điều này cũng không ảnh hưởng Lãng Tinh Thần, cô đã là hồn thể, Tô Mạt Mạt không thể chạm vào cõi.
Ban đêm, Lãng Tinh Thần nhìn Tô Mạt Mạt say ngủ, nhìn vẻ mặt như trẻ con đang ngủ kia, nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
Lần đầu tiên Lãng Tinh Thần tới nhà Tô Mạt Mạt, là năm thứ hai hai người quen biết, khi đó Tô mẫu chưa mang thai Tô Trạch Vũ, Tô gia cũng thận trọng suy xét quyết định nhận nuôi Lãng Tinh Thần.
Ngày đó là quốc tế thiếu nhi, sáng sớm ba mẹ Tô Mạt Mạt dẫn nàng đến viện mồ côi, ngày đó Tô Mạt Mạt cột tóc hai chùm, mặc váy đỏ, ngay eo còn thắt nơ con bướm xinh xắn, chân mang đôi giày da đỏ, nhìn như búp bê sứ.
Tô mẫu dẫn Lãng Tinh Thần đến một phòng trống, tựa như ảo thuật gia từ trong giỏ lấy ra một bộ đồ mới và giày mới, cùng kiểu với Tô Mạt Mạt nhưng là màu vàng nhạt.
Tô mẫu ngồi xổm trước mặt Lãng Tinh Thần, sờ sờ mái tóc mềm của cô, dịu dàng nói: "Tinh Thần, đây là Mạt Mạt chọn cho con, cùng kiểu với Mạt Mạt đang mặc. Hôm nay là quốc tế thiếu nhi, chú dì muốn dẫn con và Mạt Mạt đi công viên chơi, con có chịu thay quần áo mới không?"
Lãng Tinh Thần nặng nề gật đầu, Tô mẫu giúp Lãng Tinh Thần thay quần ao mới, còn làm tóc hai chùm cho cô, đồ cột tóc cùng kiểu với Tô Mạt Mạt, phía trên còn đính chuông lục lạc nho nhỏ làm Lãng Tinh Thần rất thích.
Đổi xong quần áo, Tô Mạt Mạt chạy tới dắt tay Lãng Tinh Thần: "Đẹp quá~"
Lãng Tinh Thần ngọt ngào cười nắm chặt lấy tay nhỏ của Tô Mạt Mạt.
Tô phụ làm xong thủ tục với viện trưởng, dẫn Lãng Tinh Thần rời khỏi cô nhi viện, ngày đó Lãng Tinh Thần lần đầu được đến công viên, người trong công viên đều nghĩ Lãng Tinh Thần và Tô Mạt Mạt là chị em ruột, sôi nổi khen cha mẹ Tô Mạt Mạt có phúc, sinh ra được một cặp bé con xinh đẹp.
Bốn người cùng nhau chèo thuyền, chơi xe điện đụng, ngồi vòng xoáy ngựa gỗ, còn có đu quay, chơi xong còn được cha mẹ Tô Mạt Mạt dẫn đi ăn bánh kem, ngày đó là tết thiếu nhi vui nhất Lãng Tinh Thần từng trải qua.
Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, trời ngã về chiều, Lãng Tinh Thần biết mình phải về cô nhi viện.
Ngồi trong xe, Tô mẫu nói nhỏ vào tai Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt ngửa đầu cao hứng nói: "Thật hả mẹ?"
Thấy Tô mẫu gật đầu, Tô Mạt Mạt tiến lại gần Lãng Tinh Thần, nói: "Đêm nay cậu ngủ nhà tớ được không? Chúng ta ngủ một phòng, trong phòng tớ có nhiều búp bê đẹp lắm, chúng ta cùng thay quần áo cho nó ha~"
...
Hoá ra, Tô phụ đã đề nghị với viện trưởng việc muốn thu dưỡng Lãng Tinh Thần, cũng đã cùng viện trưởng làm xong thủ tục bước đầu, trước để Lãng Tinh Thần đến Tô gia ở một thời gian, để cho cô quen cửa quen nẻo.
Nhưng mà khi chưa hoàn thành thủ tục nhận nuôi mà đã đưa bé về nhà là không đúng quy định, vậy nên Tô phụ gửi cho cô nhi viện một số tiền, ký tên vào giấy chịu trách nhiệm.
Đêm mười mấy năm trước, Lãng Tinh Thần và Tô Mạt Mạt chơi đến khuya, cuối cùng cả hai cùng thật nhiều búp bê ngủ quên trên giường.
Tô Mạt Mạt ngủ trước, Lãng Tinh Thần lại kích động không thể ngủ được, mọi thứ tốt đẹp như một giấc mộng, Lãng Tinh Thần nhìn chằm chằm Tô Mạt Mạt đang ngủ say, sợ rằng ngủ dậy một giấc mọi thứ sẽ biến mất.
Vì làm bản thân yên tâm, Lãng Tinh Thần còn vươn tay chọt chọt lên khuôn mặt trẻ con của Tô Mạt Mạt, từ nhỏ dáng ngủ của Tô Mạt Mạt đã không đẹp, sau khi bị Lãng Tinh Thần ghẹo xong, cái miệng nhỏ chu chu lên, lấy nửa thân người đè lên Lãng Tinh Thần...
Một giây đó, trong lòng Lãng Tinh Thần mới cảm nhận được sự chân thật, xua tan đi lo lắng trong lòng, nặng nề đi vào giấc ngủ
Lấy lại tinh thần, Lãng Tinh Thần nhìn người bên cạnh say ngủ, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ năm xưa, tư thế ngủ bây giờ còn xấu hơn năm đó, Lãng Tinh Thần vươn tay, ngón tay hơn trong suốt làm ra động tác chọt chọt mặt Tô Mạt Mạt.
Lãng Tinh Thần mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non, cô xích lại gần Tô Mạt Mạt, nhắm lại hai mắt.
...
Sáng sớm, Tô Mạt Mạt lơ mơ tỉnh lại, trong mắt vẫn còn chút mê mang nhưng trong lòng lại nhộn nhạo.
Khuôn mặt Lãng Tinh Thần gần trong gang tấc...Tô Mạt Mạt liếm môi, nội tâm muốn làm việc xấu...
Tô Mạt Mạt kín đáo kéo dài khoảng cách với Lãng Tinh Thần, tự hổ thẹn với chính mình vì đã sinh ra ý đồ xấu.
Nàng ôm ngực liếc mắt nhìn Lãng Tinh Thần, đối phương nằm nghiêng, mặt đưa về hướng nàng, hai chân chồng lên nhau, co lại như bào thai.
Tô Mạt Mạt nhớ được mình từng đọc qua một quyển phân tích tâm lý, tư thế ngủ này của Lãng Tinh Thần là do thiếu cảm giác an toàn.
Loại người này kể cả trong lúc ngủ cũng sẽ theo bản năng bảo vệ chính mình, sẽ theo bản năng mà che chắn cho những bộ phận yếu ớt như bụng, ngực sau đó sẽ nhích lại gần người hoặc nơi nào cho họ cảm giác an toàn.
Vị trí của Lãng Tinh Thần rất gần Tô Mạt Mạt, hồn thể của cô đã vượt khỏi một nửa gấu bông.
Tưởng tượng đến đây, trong lòng Tô Mạt Mạt rung động, tuy nàng chưa từng yêu nhưng là người trưởng thành, nàng biết loại cảm giác này có ý nghĩa gì.
Mình thích cậu ấy, thích một du hồn không có tên...
Tô Mạt Mạt có chút sợ hãi, không phải bởi vì nhận thấy tâm tư của mình, mà bởi vì người nàng thích có thuật đọc tâm, làm sao nàng có thể chế giấu phần cảm tình này đây?
Tô Mạt Mạt nhớ rõ, lúc còn sống cô đã có bạn gái, bởi vì không thể buông bỏ đối phương mà lưu lại dương gian.
Nếu Lãng Tinh Thần không có thuật đọc tâm , Tô Mạt Mạt còn có thể giấu kín phần cảm tình này cùng Lãng Tinh Thần hòa thuận chung sống, nhưng một khi lớp giấy mỏng này bị chọc thủng...có làm đối phương buồn rầu hay không?
Tô Mạt Mạt cũng không biết tại sao lại thích Lãng Tinh Thần, nhưng nàng không muốn trở thành kẻ thứ ba vô sỉ.
Trong lòng nặng nề, thấy Lãng Tinh Thần vẫn còn ngủ say, nàng rón rén xuống giường, đi xuống bếp ngồi trước bàn ăn ngốc một hồi.
"Nghĩ gì đó? Mau rửa mặt rồi ăn sáng nè con." Tô mẫu giục nói.
"Mẹ...chút nữa con có việc, phải đi ra ngoài."
"Đi đâu? Để mẹ kêu ba con chở đi."
"Không cần đâu, con ngồi tàu điện ngầm được rồi."
Tô Mạt Mạt không thể nói ra mục đích của mình, nàng nghĩ Lãng Tinh Thần sắp tỉnh, còn nàng thì chưa thể bình tĩnh lại, trong lòng đều là đối phương, lỡ đâu bị thuật đọc tâm nhìn thấu thì mặt mũi đâu nhìn mặt người ta?
Không bằng nhân cơ hội cô ấy chưa tỉnh trốn ra ngoài, nỗ lực đem suy nghĩ dời đến chuyện khác, ép chế ý nghĩ này xuống, biết đâu mình không nghĩ tới thì đối phương sẽ không đọc được.
Tô Mạt Mạt vội vàng quay về phòng thay quần áo, rửa mặt xong ăn một chút rồi cấp tốc rời khỏi nhà.
Cũng may, Lãng Tinh Thần vẫn chưa tỉnh.
...
Tô Mạt Mạt đi tới tiệm cà phê, ngồi một góc đọc sách, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lãng Tinh Thần chuyên chú đọc sách, Tô Mạt Mạt không biết phải làm sao.
Có một số việc chính là như vậy, càng nỗ lực quên lại càng nghĩ tới.
Rời khỏi nhà, Tô Mạt Mạt phát hiện bản thân càng thêm không kiêng nể, cảm giác lẫn suy nghĩ trong lòng đều có liên quan ít nhiều đến Lãng Tinh Thần, càng muốn giấu xuống tâm tư thì suy nghĩ về Lãng Tinh Thần lại càng thêm lan tràn.
Tô Mạt Mạt che mặt, bất lực nói: "Làm sao bây giờ, giấu không được rồi..."
Bộ dạng của mình bây giờ mà để đối phương nhìn thấy là chắc chắn phát hiện ra ngay.
"Nếu thật sự không được thì...thổ lộ luôn vậy!" Tô Mạt Mạt rối như tơ vò, nghĩ.
Không được không được, người ta có bạn gái rồi, mình chen chân vào khác gì người thứ ba?? Tô Mạt Mạt yểu xìu như quả bóng xì hơi, nghĩ.
Hơn nữa thích một linh hồn nghĩ sao cũng thấy điên, trừ mình đâu ai nhìn thấy cậu ấy, nói không chừng người nhà sẽ nghĩ mình có bệnh mất.
Đang trong lúc trăm mối ngổn ngang, trước mặt Tô Mạt Mạt xuất hiện bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, ngón út mang một chiếc nhẫn vàng, bàn tay đó cầm theo bánh kem đẩy về phía nàng.
"Cửa hàng mới khai trương, cám ơn ngài đã ghé đến, đây là tặng phẩm của chúng tôi".
Tô Mạt Mạt giương mắt thấy được cô gái tóc ngắn, trên người mặc đồng phục quán cà phê màu nâu, mang tạp dề trên trắng dưới đen, trên ngực la logo quán.
Hai bên tai mang một đôi bông tai kim cương, lấp lánh toả sáng.
"...cám ơn."
Cô gái nhìn Tô Mạt Mạt hai giây, cười tươi: "Ăn đồ ngọt tâm tình sẽ khá lên."
"Cô..." Tô Mạt Mạt vốn muốn hỏi làm sao biết được tâm tình của mình không tốt, lời đến bên miệng lại cảm thấy không cần thiết.
Ai ngờ cô gái người xuống đối diện Tô Mạt Mạt: "Không ngại chứ?"
"Có ảnh hưởng công việc của cô không?"
Cô gái chống cằm, tinh nghịch chớp chớp mắt: "Bà chủ không ở đây."
"Vậy mời ngồi, cám ơn bánh kem của cô."
"Tôi là Du Tiểu Thiến, còn cô?"
1
"Tô Mạt Mạt..."
Du Tiểu Thiến nhìn Tô Mạt Mạt chằm chằm vài giây, sau đó như bừng tỉnh, nói: "Luật sư?"
"Sao cô biết?"
"Lúc cô vừa vào tôi đã thấy quen quen, tôi có thấy video trèo tường của cô, ở ngoài còn xinh hơn trong video."
~~~~
Một lời thánh sấm của chị đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...