Du Hồn Tiểu Thư


Chương 44: Như thế nào

Tô Mạt Mạt do dự thật lâu sau đó gọi điện cho anh trai Tôn Định Nam.

"Tôn tiên sinh, tôi là Tô Mạt Mạt, xin lỗi vì giờ này còn quấy rầy ngài."

"Không sao, có chuyện gì vậy?"

"Tôi có chuyện liên quan tới em trai ngài muốn hỏi ngài, không biết bây giờ ngài có rảnh không?"

"Cô chờ một chút." Hơn mười giây sau bên Tôn Đình Bắc truyền đến tiếng đóng cửa, Tôn Đình Bắc lại nói: "Tô luật sư, cô hỏi đi."

Tô Mạt Mạt nhìn thoáng Lãng Tinh Thần đang rầu rĩ không vui, hỏi: "Tôi muốn hỏi...cuộc sống trước đây Tôn Đình Nam tiên sinh có biểu hiện hay hành vi nào kỳ lạ không?"

Tôn Đình Bắc lập tức phủ nhận: "không có." Nhưng một hai giây sau lại hỏi: "Tại sao cô hỏi như vậy?"

Tô Mạt Mạt đã sớm nghĩ ra lý do, đáp: "Là như thế này, lần trước tôi và chú dì đi thăm Tôn Đình Nam thì tự nhiên hắn làm động tác vén tóc, tôi thì có chút mẫn cảm với ngôn ngữ cơ thể mà động tác đó thì mấy cô gái tóc dài rất hay làm, sau đó tôi hỏi dì là Tôn Đình Nam có để tóc dài bao giờ không, dì nói hắn vẫn luôn để đầu đinh cho nên tôi mới thấy kỳ quái. Bình thường những người không để tóc dài sẽ không có thói quen vén tóc, cho nên tôi mới định hỏi ngài một chút..."

Tôn Đình Bắc trầm mặc một lát, nói: "Luật sư Tô, vấn đề này có liên quan tới vụ án sao?"

"Thứ cho tôi mạo muội...nếu có thể chứng minh tinh thần Tôn Đình Nam tiên sinh có vấn đề thì hắn sẽ có hi vọng được phóng thích, nhưng phải trải qua giám định của bác sĩ. Dựa vào tính hình trước mặt thì điều này là hi vọng thắng kiện duy nhất của chúng ta."

Lại một đoạn im lặng thật dài, Tôn Đình Bắc trả lời: "Ngày mai luật sư Tô có rảnh không? Chúng ta giáp mặt nói."


"Được."

Hẹn xong thời gian địa điểm thì cả hai tắt máy, Tô Mạt Mạt quay lại ngồi bên cạnh Lãng Tinh Thần, thấy đối phương vẫn rầu rĩ không vui Tô Mạt Mạt nâng tay rồi lại ngừng giữa không trung, nàng nhớ ra bản thân không thể chạm vào Lãng Tinh Thần.

"Sao vậy nè? Còn tức giận hả?"

"Tôi không có." Trong giọng nói của Lãng Tinh Thần có một ít mất mát.

Tô Mạt Mạt thở dài một hơi, đáp: "Đã nhận ủy thác của người thì phải hết sức làm, nếu tôi đã nhận vụ này thì nhất định phải vì đương sự mà suy tính toàn diện, tôi....hi vọng cô có thể thông cảm cho tôi."

Lãng Tinh Thần quay đầu nhìn Tô Mạt Mạt, khuôn mặt và biểu cảm của người trước mắt rõ ràng quen thuộc như vậy, nhưng bởi vì Vong Tình thủy hai người lại xa cách nhau.

"Cô..."

"Ừm?"

Lãng Tinh Thần sắp xếp lại ý nghĩ, nói: "Nếu như có một chuyện cô không thể không làm nhưng khi làm rồi thì cô lại thấy vô cùng hối hận thì cô sẽ làm sao?"

Tô Mạt Mạt cho rằng Lãng Tinh Thần đang hỏi vụ án này, nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm thấy đối phương đang hỏi chuyện khác, thận trọng đáp: "Nếu là chuyện cần làm thì trước tiên cứ làm cho tốt, làm xong rồi nếu có cách sửa chữa thì lại nỗ lực sửa chữa. Ráng cho bản thân đừng có quá nhiều hối hận."

Lãng Tinh Thần gật gật đầu, dáng vẻ như đang suy tư.


Ngày kế Lãng Tinh Thần đưa Tô Mạt Mạt đến luật sở thì lập tức rời đi, Lãng Tinh Thần đi tới bệnh viện trung tâm thành phố Sơn Dương tìm kiếm Hách Giải Phóng, trước khi biết rõ chân tướng vụ án này, Lãng Tinh Thần sẽ không nhúng tay.

Còn ba mươi phút nữa tới giờ hẹn, Tô Mạt Mạt rời khỏi luật sở.

Tôn Đình Bắc đã đến quán cà phê từ sớm, hắn ngồi một góc, mười ngón đan vào nhau gác trên mặt bàn cà phê, mạch máu trên nu bàn tay hiện lên rất rõ.

Tô Định Bắc đang thả hồn theo mây nên Tô Mạt Mạt đi tới bên cạnh hắn cũng không hay biết.

"Tôn tiên sinh?"

"Hả? À....là cô sao." Tôn Đình Bắc nới lỏng mười ngón tay, đứng dậy chào, đợi hai người lại ngồi xuống thì hai bàn tay lại đan vào nhau, chỉ là lần này đặt ở trên đùi.

Hai ngón cái vì bị ép chặt làm máu không thể tuần hoàn mà hơi hơi chuyển đỏ, Tô Mạt Mạt vẫn chưa nói gì an tĩnh chờ đợi 

Rốt cuộc Tôn Đình Bắc hít sâu một hơi, đặt khủyu tay lên mặt bàn.

"Luật sư Tô, nếu có thể chứng minh em tôi có vấn đề tâm thần thì thật sự có thể được phóng thích vô tội sao?"

Trong đầu Tô Mạt Mạt đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Lãng Tinh Thần, lại nghe những lời này làm lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười chuyện nghiệp, giải thích: "đây chỉ là một loại khả năng thôi, cụ thể ra sao còn phải chờ giám định của cơ quan liên quan mới có thể phán đoán."

"Tôi hiểu, tôi hiểu."


Lại là một đoạn im lặng thật lâu, cuối cùng Tôn Đình Bắc bỏ xuống đề phòng và do dự, nói một chuyện đến cả cha mẹ hắn cũng không biết.

Tôn Đình Bắc lớn hơn Tôn Đình Nam mười ba tuổi, lúc Tôn Đình Nam lên cấp ba thì Tôn Đình Bắc đã dọn ra ngoài lăn lộn với xã hội, nhưng hắn vẫn giữ chìa khoá nhà.

Có một năm cha mẹ về quê thăm người thân, trước khi đi gọi điện dặn dò Tôn Đình Bắc, nếu không bận gì thì đi xem Tôn Đình Nam một chút, năm sau Tôn Đình Nam phải thi đại học, cần một chút quan tâm lưu ý.

Ngày đó là cuối tuần, Tôn Đình Bắc không báo tiếng nào cầm theo đồ ăn quay về nhà, dù sao cũng là anh em ruột nên không có gì kiêng kỵ.

Sau khi vào nhà thì Tôn Đình Bắc lập tức đi tới phòng ngủ của Tôn Đình Nam, nghe được âm thanh kỳ quái từ trong phòng phát ra, Tôn Đình Bắc âm thầm cười trộm, nghĩ em trai trưởng thành rồi nên không quá để ý.

Qua nửa tiếng sau, Tôn Đình Bắc hâm lại cơm canh, sau đó gõ gõ cửa phòng em trai.

Bên trong phòng không có ai trả lời, Tôn Đình Bắc mở cửa thấy một màn làm cho hắn chết khiếp.

Em trai của hắn Tôn Đình Nam, thanh niên mười bảy tuổi một thân mồ hôi nằm ở trên giường, thân trên mặc đồ lót màu hồng nữ tính, quần lót cùng kiểu thì treo ở mắt cá chân, sau mông còn cắm.....
1

Tôn Đình Nam vuốt ve thân thể, phát ra tiếng thở dốc nặng nề, thỉnh thoảng còn kêu rên...

Nói đến đoạn khó mở miệng, Tôn Đình Bắc cũng đỏ cả mặt, nhẹ giọng xin lỗi Tô Mạt Mạt.

Dừng một chút Tôn Đình Bắc nới tiếp: "Lúc đó tôi tưởng nó đồng tính....nên xách nó ra ngoài đánh một trận nhừ tử, rồi tự nhiên em trai khóc gào lên, khóc đến thương tâm làm tôi có cảm giác... Như là một cô gái đang khóc..."

Tô Mạt Mạt nhíu mày, nhịn khó chịu trong lòng xuống: "Sau đó thì sao? Hắn có biểu hiện gì khác không?"

Tôn Đình Bắc gật đầu, nói: "Sau đó tôi bắt nó ăn mặc chỉnh tề, nó...không biết nó từ đâu lấy ra một bộ đồ phụ nữ, là loại váy dài rồi tròng lên người. Lúc đó tôi nổi điên lên nên đánh nó tiếp, cha mẹ tôi xuất thân nông thôn, nếu thấy nó như vậy có khi tức đến điên lên, nhưng mà đột nhiên nó quỳ gối trước mặt tôi, nó...nó giống như luật sư Tô đã nói ấy, làm ra động tác vén tóc, vừa khóc vừa nói: Em và Đình Nam là thật tình yêu nhau, em cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của Đình Nam, xin mọi người đừng chia cắt tụi em."


Tô Mạt Mạt mở to hai mắt, Tôn Đình Bắc miêu tả làm nàng cảm thấy kinh hoàng vô cùng. 

"Trình độ văn hóa của tôi không cao, lúc đó cảm thấy có lẽ nó đụng trúng thứ dơ bẩn, còn không thì là nữ quỷ hoặc là hồ ly nhập vào người. Tôi định nói với ba mẹ nhưng là hôm sau nó lại bình thường, hơn nữa còn không nhớ chuyện gì đã xảy ra nên tôi càng thêm tin nó bị trúng tà, tôi còn đặc biệt dẫn nó đi chùa miếu, cúng hai vạn xin cho nó một lá bùa, cũng từ đó nó không còn bị như vậy nữa."

Tôn Đình Bắc thở dài một tiếng nói: "Hôm qua nhận được điện thoại của cô thì cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cảnh tượng đó, cẩn thận nghĩ lại thì mấy năm nay...em trai tôi cũng có mấy lần khác thường, là giống như luật sư Tô đã nói ấy, đôi khi cả nhà đang ăn cơm thì nó sẽ làm ra động tác vén tóc, tôi thấy rất nhiều lần nhưng không nghĩ nhiều. Hơn nữa tính tình của Đình Nam rất chất phác, ít nói, vậy mà sẽ có lúc vô cùng nhiệt tình, tươi cười sáng lạn, còn gấp đồ ăn cho ba mẹ tôi, còn giúp ba mẹ tôi rửa chén, đi dạo phố cùng họ... Những việc này bình thường nó sẽ không làm."

"Tình huống này có lâu chưa?"

"Tôi phát hiện ra là lúc nó học lớp 11, còn trước đó thì không biết bắt đầu từ lúc nào. ngày hôm qua tôi nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng thấy hãi hùng. Tựa như người phụ nữ ẩn núp trong người em trai tôi chưa từng rời đi, sẽ xuất hiện trong một lúc nào đó. Chỉ là ả che giấu quá tốt, cả nhà tôi không ai biết được."

"Tôn tiên sinh, tôi kiến nghị nên làm giám định tinh thần cho em trai ngài."

Tôn Đình Bắc ngượng ngùng đáp: "Tôi sợ cha mẹ không thể chấp nhận, nhà bọn tôi xuất thân nông thôn chưa từng trải qua loại chuyện này, cha mẹ tôi lại có tuổi tôi sợ bọn họ không thể chịu được đả kích."

"Dựa vào chứng cứ hiện có thì khả năng thắng kiện phúc thẩm là không phần trăm, cho dù tử hình được hoãn lại hoặc hủy bỏ tử hình thì Tôn Đình Nam cũng phải ngồi ít nhất mười lăm năm tù giam, xã hội bây giờ mỗi ngày mỗi phát triển, mười lăm năm sau xã hội sẽ như thế nào không ai biết được, đến lúc đó Tôn Đình Nam và xã hội nhất định sẽ bị tách biệt, giám định tinh thần là hi vọng thắng kiện duy nhất, ngài nên thận trong xuy xét. Hiện tại chỉ còn cách mười ngày là sẽ mở phiên phúc thẩm, thời gian đã rất gấp, giám định cũng cần có thời gian sau đó còn phải trình lên trước khi mở phiên tòa."

"Nếu như đi giám định thì em trai tôi sẽ có khả năng được phán vô tội phóng thích đúng không?"

"Căn cứ vào những gì ngài vừa miêu tả thì tôi nghĩ tiên sinh Tôn Đình Nam có thể mắc chứng tâm thần phân liệt, hơn nữa bệnh tình đã phát triển nhiều năm, nếu thật sự là như vậy thì dựa vào quy định của pháp luật Tôn Đình Nam sẽ được phóng thích vô tội."

"Vậy...làm đi. Nhưng tôi hi vọng cô có thể giấu ba mẹ tôi, cần tư liệu hoặc cần người nhà đại diện thì cứ tìm đến tôi."

"Được."

~~~~

Nghĩ đến chớt liền ha :)))))~ 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui