Dụ Hoặc

Anh ta sao có thể cự tuyệt? Nằm ở trên giường phẫu thuật, là người anh ta yêu, đang muốn dùng hết sức lực sinh đứa bé vì anh ta, anh ta sao có thể cự tuyệt? Nhưng anh ta sẽ không để cậu ta vì thế mà vứt bỏ tính mạng đâu, thế nên đối với bác sĩ thì gật đầu, chính là thừa dịp Trình Gia Nhạc không chú ý, anh ta lặng lẽ nói vào tai bác sĩ: “Lúc không còn cách gì, nhất định phải giữ lấy người lớn!”

Cái khó khăn e rằng dồn hết lên bác sĩ. Phẫu thuật này quả thật là quá mức khó, muốn vẹn toàn đôi bên, cơ hồ chỉ có 5% cơ hội… Tuy trước mắt người bệnh đã tỉnh, nhưng nhìn đến tình trạng của cậu ta, thì kết thúc phẫu thuật kết quả chỉ có thể là một cái xác hai mạng người mà thôi. Bác sỹ hít một hơi sâu. Đứng ngay bên cạnh là người đàn ông ánh mắt có thể hình dung như con hổ đang rình mồi, bác ta đành cười khổ, đầu tiên là nói với y tá: “Gây mê cho người bệnh.” Rồi mới nói với anh kia: “Triệu tiên sinh, mời anh rời phòng phẫu thuật.”

“Tôi phải ở đây xem.”

“Không được, mời anh ra ngoài.”

“Ông… Tôi không cần ông mổ, gọi Triệu Hải Xuyên đến đây!” Triệu Tĩnh Vũ lại bắt đầu gây sự, thật là làm người ta khóc dở cười mếu.

“Triệu tiên sinh!” Thầy thuốc không giận mà nói: “Dr Triệu chuyên môn tốt, nhưng không phải về sản khoa. Tôi có thể nói với anh, tôi là bác sĩ có uy tín nhất của bệnh viện phụ sản này, dùng tôi hay không tuỳ anh, nhưng anh tốt nhất nhanh quyết đi, người bệnh hiện tại tình trạng rất nguy hiểm, kéo dài không tốt!”


“Cậu chủ, vẫn là ra ngoài thôi.” Lão quản gia một bên kéo ống tay áo Triệu Tĩnh Vũ, cuối cùng thì kéo được anh ta ra ngoài.

Phòng phẫu thuật nhanh chóng đóng cửa.

Triệu Tĩnh Vũ buồn bực đến cực điểm, một phát đá mạnh vào bức tường trắng tinh, lưu ngay lại một dấu giầy.

“Ha…”

“Ông cười cái gì?” Triệu Tĩnh Vũ dùng ánh mắt giết người nhìn ông quản gia đang cười trộm.

“Xem ra người nằm trên giường trong kia thật sự đã thay đổi cậu không ít, từ trước đến giờ tôi chưa thấy qua cậu có hành vi cáu kỉnh, cũng không như vừa rồi cố tình gây sự… Hiện giờ cậu hình như trở lại như thời còn phu nhân, chỉ là một cậu bé con,”

Triệu Tĩnh Vũ không nói gì, trên mặt là vẻ xấu hổ.

“Tôi thật vui lắm. Lúc trước thấy cậu thành ra như vậy, tôi thực hận không thể tách cậu ta ra thật xa cậu, rồi sau khi biết việc bắt cóc không phải do cậu ta dựng lên thì vẫn không có cảm tình tốt cho lắm với cậu ta- một thằng nhóc, cái loại bán nam bán nữ… A hèm, nhưng hôm nay tôi đối với cậu ta hoàn toàn khác rồi. Tôi phải cám ơn cậu ấy, đã khiến cho cậu chủ có tình người hơn hẳn.”

“Vậy ý ông là trước kia tôi không có tình cảm sao?”


“A hèm…”

Quản gia suy nghĩ không biết nên đáp sao, thì thấy ông chủ Triệu tới.

“Ông già!”

Triệu Tĩnh Vũ ít khi gọi cha, ông Triệu cũng quen rồi. Ông chính là đi tới vỗ vỗ vai Triệu Tĩnh Vũ, như là an ủi. “Con cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Triệu Tĩnh Vũ nghi hoặc nhìn cha.

“Tình yêu, con cuối cùng cũng tìm được.” Ông Triệu ngồi xuống ghế dài ở bên ngoài phòng phẫu thuật, “Con thực may mắn. Cha cả đời đàn ông đàn bà có vô số, nhưng chưa bao giờ hiểu yêu là gì. Cha hy vọng có thể tìm thấy ở mẹ con, nên mới kết hôn cùng bà ấy, đáng tiếc bà ấy bị cha hại chết. Con vẫn hận cha đúng không?”

Triệu Tĩnh Vũ nói: “Đúng vậy, ông phản bội mẹ.”


“Tha thứ cho cha, cha cũng chỉ là một kẻ đáng thương. Con hiện tại hoàn toàn có thể dùng tư thế người thắng cuộc nói chuyện với cha, cha không phản kháng, vì cha thực hâm mộ con.”

Triệu Tĩnh Vũ hoàn toàn không nghĩ có ngày cha mình lại nói những lời như thế, hoàn toàn ngoài dự kiến của anh ta.

Ông Triệu nói tiếp: “Con yên tâm, đợi con của con ra đời, cha sẽ lập tức di chúc, đem gia tài toàn bộ để cho nó. Đám con riêng của cha, con biết chứ, cha bên ngoài có mấy đứa con gái, tuy con ghét chúng, nhưng dù sao chúng cũng là em con, à không, còn có một người chị… Tóm lại, hy vọng con cùng con cái của mình chiếu cố đến chúng. Nhưng cha sẽ không bắt các con hứa hẹn, vạn nhất các con muốn trả thù, mà không cho chúng miếng cơm, cha cũng hết cách!” Ông ta nhìn Triệu Tĩnh Vũ muốn phát hoả, vội nói: “Mấy đứa khốn kiếp kia cha sẽ dạy bảo chúng nó, đặc biệt là Sử Siêu, nghe nói hắn đã tự sát hơn một lần, nhưng cha cứu rồi. Sao có thể để hắn chết dễ thế đúng không? Hắn sẽ không chết, nhưng sẽ nhận sự chăm sóc đặc biệt của cha trong tù đến hết đời. Tin cha đi, tuy cha đối với mẹ con không có tình yêu, nhưng con là đứa con duy nhất của cha, con đối với cha mà nói là người rất đặc biệt, cha thực sự rất yêu thương con.” Ông ta nói xong những lời này thì đứng lên, “Cha phải đi, còn có việc ở Florida. Đúng rồi, con cũng nên nói cho các chị em của con, bảo lúc nào chúng không có cơm ăn thì qua Las Vegas tìm cha, anh chúng không cho chúng miếng nào, thì ít nhất cha chúng cũng có thể nuôi chúng, hay là, chúng cũng có thể theo ông già này kiếm chút tiền.” Ông Triệu trừng mắt nhìn Triệu Tĩnh Vũ, rồi mới xoay người đi. Quản gia cũng theo luôn.

Triệu Tĩnh Vũ vốn đang có chút cảm động, kết quả nghe được những lời cuối kia, nhịn không được mà chửi thầm um lên, cái lão khọm già kia, rõ ràng là ép anh ta vác một khoản nợ chơi bời của lão mà! Quả nhiên là lão già mà không chịu an phận! Nhưng… Cuộc đời anh ta, có thể khống chế được anh ta đến bây giờ, chỉ có ông ta, cùng người đang nằm trong giường phẫu thuật kia. Anh ta không mong mất một ai trong số họ. Trình Gia Nhạc, em nhất định phải chịu đựng! Anh ta xoay người ngồi xuống ghế, bắt đầu chờ đợi.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui