“Không ngờ nàng hung dữ như vậy, nếu ca ca nàng thấy bộ dạng này của nàng…” Sờ sờ cằm, Lang Nguyên nhìn lên xuống đánh giá Ngân Hồ.
Thật sự là không thể nhìn người qua tướng mạo, nữ tử trước mắt là một ví dụ, mới giây trước còn ôn nhu hiền thục, giây sau đã hóa thành mẫu sư hung hãn, đoán rằng Kim Ngọc tám phần không biết khía cạnh tính tình này của muội muội mình.
“Đừng, ngươi không được nói cho ca của ta.” Trong nháy mắt mềm mỏng lại, Ngân Hồ tiến lên nắm tay y, vẻ mặt cầu khẩn.
Trong mắt ca ca, nàng là tiểu muội mười phần nhu thuận nha, nếu như bị ca biết bản tính nàng như thế, sợ rằng ca không bao giờ cho phép nàng đi cùng nữa rồi.
“Có thể, nhưng nàng phải cùng ta hảo hảo diễn một tuồng kịch.” Đã sớm có kế hoạch, y không tin Kim Ngọc lần này có thể thoát khỏi tay y nữa.
“Diễn kịch?”
“Rất đơn giản…” Muốn nói lại thôi, Lang Nguyên bàn tay to một duỗi, đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng.
“Ngươi…” Ngân Hồ đang muốn mở miệng, lại bị tiếng kêu phía sau dọa ngây dại.
“Ngươi… Các ngươi hai đang làm cái gì?” Kim Ngọc đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, gắt gao nhìn hai người.
Khuôn mặt như ngọc đen như đáy nồi, hai tay nắm chặt thành quyền, con ngươi màu vàngthu hẹp lại chỉ còn đường thẳng.
Hảo, tốt lắm…
Hắn chỉ mới ngủ một chút, tỉnh lại phát hiện mình đang trong doanh trướng Nhị muội, trong trướng lại không thấy tiểu muội, lo lắng tiểu muội gặp chuyện không may, vội vàng đứng dậy đi tìm, không nghĩ tới lại chứng kiến một màn này.
Hắn không biết vì cái gì thân thể phát run, ngực như bị tảng đá lớn đè, tất cả tức giận tụ hội lại, nhưng lại phát tiết không được.
“Ca…” Ngân Hồ rụt đầu.
Nàng biết mỗi khi đại ca lộ ra ánh mắt như vậy, nhất định là do phi thường tức giận, lúc này nàng cũng không dám nói gì với hắn.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng đã tỉnh.” Khuôn mặt anh tuấn xán lạn, Lang Nguyên thân thiết ôm Ngân Hồ, nhe răng cười với hắn.
“Nhị muội, lại đây.” Mặt âm trầm, Kim Ngọc vẫy vẫy Ngân Hồ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy bàn tay Lang Nguyên đặt trên lưng Ngân Hồ thật chói mắt, còn nhớ rõ bàn tay kia vừa mới ôm mình…
Hắn biết Lang Nguyên không phải loại tốt lành gì, đã chiếm tiện nghi hắn, bây giờ chuyển tâm tư sang tiểu muội.
Mới vừa rồi không nên đáp ứng cái yêu cầu vô lý kia, tốt nhất là nên một phát chặt đứt nghiệt căn, xem y còn dùng thứ gì đi gây họa nữa!
Vừa nghĩ tới thứ đó, bên hông một trận tê dại, tay phải không cam nguyện ấn ấn thắt lưng, nhìn trong mắt Lang Nguyên đang cười thầm không thôi…
“Ân, đại ca.” Ngân Hồ nhu thuận gật đầu, nhẹ nhàng đẩy Lang Nguyên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, ngủ có ngon giấc không?” Lang Nguyên thuận thế buông tay, nắm hai tay lưng ở sau người.
Nên kiềm chế a, nếu Tiểu Ngọc Ngọc thật sự tức giận, không để ý tới y nữa, chuyện giả tình nhân này sẽ gây ra hậu quả thật sự nghiêm trọng nha…
Nhìn sắc mặt Kim Ngọc vô cùng đặc sắc nha, toàn thân trên dưới y vô cùng thư sướng, xem mặt hắn cũng đen thành như vậy, còn dám nói trong lòng không có y?
Sớm biết như thế, y nên sớm một chút dùng Ngân Hồ kích hắn, nói không chừng đã sớm bế mỹ nhân về rồi!
“Hảo, tốt lắm.” Nghiến răng nghiến lợi, đem Ngân Hồ kéo ra phái sau mình, bảo hộ nàng.
Nếu không phải hai chân run rẩy đứng không vững, hắn đã sớm một chưởng đánh tới, đánh nát khuôn mặt đắc ý kia của Lang Nguyên.
“Không phải cưng muốn bổn vương thành muội phu của cưng sao, bổn vương bồi dưỡng cảm tình với muội muội cưng thôi mà, nếu thân thể cưng không thoải mái, cứ vào nghỉ ngơi đi.” Làm bộ tiến lên bắt lấy tay Ngân Hồ.
“Ngươi là đại sắc… Muội muội từ nhỏ rất thẹn thùng, ngươi như vậy sẽ dọa nàng.” Sắc mặt lúc xanh khi trắng, Kim Ngọc đánh bàn tay vừa duỗi tới của Lang Nguyên.
Mới ôm hắn xong, nhoáng một cái y đã liếc mắt sang muội muội, còn nói thích mình, căn bản là tên đại lừa gạt!
“Sẽ không, sẽ không, giai nhân như vậy, bổn vương tuyệt đối sẽ không đường đột.” Ý cười càng sâu, Lang Nguyên thấy bộ dáng hắn kích động như vậy, quyết định tăng mức độ thêm chút nữa, nhất định phải bức hắn nói ra chân tình.
“Không được, chờ sau khi thành thân, ngươi mới có thể động nàng.” Nghĩ đến Lang Nguyên là kẻ xảo trá, hắn lo lắng muội muội ngây thơ của mình sẽ bị lừa gạt.
Đương nhiên, trong lòng còn có một nguyên nhân khác, ngăn cản hắn đem Ngân Hồ giao cho Lang Nguyên.
“Đã như vậy, bổn vương cũng nên tìm Hồ Vương cầu thân a.”
Nếu đã quan tâm y như vậy, vì cái gì không chịu thừa nhận tình cảm này chứ, y không tin Kim Ngọc chịu để y cưới Ngân Hồ
Chỉ cần Kim Ngọc mở miệng ngăn cản hắn, cho y thấy trong lòng hắn có y, y sẽ đi tới Hồ Vương cầu thân, đương nhiên không phải lấy Ngân Hồ, mà là lấy hắn.
“Ha ha, Hổ Vương không cần hướng bổn vương cầu hôn, nếu ngài đã có ý lấy Ngân nhi, sự tình coi như đã định rồi.” Âm thanh của Hồ Vương vang lên, làm ba người ở đây mặt trắng không còn chút máu.
Lang Nguyên hận không thể tát mình một bạt tai, lắp bắp: “Hồ Vương, bổn vương…”
Không nghĩ tới kế hoạch vốn hoàn mỹ lại phản tác dụng như vậy, chỉ định kích Kim Ngọc nói ra tình cảm thôi, không ngờ nói bậy bạ lại làm Hồ Vương tưởng thật a.
Thật sự phiền toái rồi, Kim Ngọc còn chưa rõ tâm ý, Hồ Vương lại muốn đem Ngân Hồ gả cho y…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...