Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

“Cút ngay!” Tâm tình bực bội, hơn nữa Hùng tộc Hắc Tử hình dạng xấu xí, Kim Ngọc đánh hắn một chưởng.

Kim quang phát ra, đánh vào mặt nam tử Hùng tộc, nam tử Hùng tộc thụt lùi ba bước mới đứng vững.

“Lớn mật, dám đánh đại vương.” Sờ gương mặt sưng đỏ, nam tử Hùng tộc kinh ngạc há miệng.

“Không muốn chết thì cút ngay.” Mắt vàng mãnh tĩnh, quang mang bắn ra bốn phía, đâm nam tử Hùng tộc không mở hai mắt được.

Nếu không phải cấp bách rời đi, tuyệt đối không phải một chưởng qua loa cho xong việc thế này, hơn nữa hắn cũng muốn phát tiết bực bội tích tụ mấy ngày nay.

Không nghĩ tới, Nam tử Hùng tộc quát to một tiếng, lợi dụng ưu thế da siêu dày nhảy ra ôm hắn …

Kim Ngọc đánh ra vài chưởng làm nam tử Hùng tộc đau đớn oa oa kêu to, nhưng vẫn như cũ không buông hắn ra, hắn không khỏi vừa tức vừa giận, một chưởng đánh lên đỉnh đầu nam tử Hùng tộc.

Chưởng phong còn chưa hạ xuống, đã nghe tiếng Lang Nguyên, trong lòng cả kinh, lùi nhanh ra sau.

“Tiểu Ngọc Ngọc, thì ra cưng ở chỗ này, làm bổn vương tìm khắp nơi.”


Càng lo lắng, tới càng nhanh, Lang Nguyên chưa kịp thay nhung trang đã chạy vội đến, khí thế phi phàm bao trùm khoảng sân, vừa mừng vừa sợ nhìn hắn.

“Hổ Vương!” Nam tử Hùng tộc kinh hô một tiếng, lập tức buông tay Kim Ngọc.

“Hùng Cự, lá gan ngươi không nhỏ a, dám phái binh đánh lén bổn vương, lại còn đùa giỡn Hổ Hậu, muốn chết thì nói một tiếng, bổn vương hảo tâm tiễn ngươi một đoạn đường.” Khinh miệt ‘hừ’ lạnh, quét mắt qua nam tử Hùng tộc.

Bất thình lình xảy ra hỗn loạn, hại y thiếu chút nữa đánh mất Tiểu Ngọc Ngọc, may là Tiểu Ngọc Ngọc không chạy xa, nhưng làm hại y tìm thật vất vả!

Quay đầu, nhìn Kim Ngọc không lên tiếng, ánh mắt trở nên nhu hòa, trong mắt tất cả đều là ý muốn chiếm hữu nồng đậm.

Kim Ngọc bị ánh mắt nóng bỏng đó nhìn làm cho có chút nan kham, ngọc diện ửng đỏ, chậm rãi cúi đầu.

“Hổ Vương hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là nghĩ muốn đem Phong Nhị nương về, ngài lại không đáp ứng thả người, bất đắc dĩ đành phải giương đông kích tây, dùng hạ sách này.” Hùng Cự đầu đầy mồ hôi, nhìn Lang Nguyên khí thế bức người, thanh âm bất tri bất giác nhỏ đi rất nhiều.

“Phong Nhị nương, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha, ngươi hôm nay có dũng khí đánh lén bổn vương, phải lưu lại này mạng bồi tội.” Mày rậm nhíu lại, Lang Nguyên một quyền đánh tới, cuồn cuộn phong vũ.

“Hổ Vương nghe ta giải thích…” Mắt thấy nắm tay đánh tới mặt, Hùng Cự thần sắc bối rối ngăn cản.

“Ngươi đến Diêm La Vương giải thích đi.” Hét lớn một tiếng.

Một quyền chém ra, Hùng Cự vội vàng bưng kín mặt, quyền phong không đánh vào mặt hắn mà đánh vào ngực Hùng Cự.

Ầm! Một tiếng nổ vang——

Hùng Cự thân thể cao lớn bay ra ngoài, té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, tùy tùng của Hùng tộc tất cả đều hô to gọi nhỏ chạy qua.

“Thật lợi hại!” Mắt vàng tròn xoe.


Hùng Cự được tùy tùng đỡ lên, giữa ngực bị thủng một lỗ, máu tươi không ngừng trào ra, sắp không sống nổi.

Kim Ngọc không khỏi suy tư, nếu người nhận một quyền này chính là mình, kết quả…

“Tiểu Ngọc Ngọc, tỉnh lại nào.” Thu hồi nắm đấm, dùng tay trái quơ quơ trước mặt hắn, Lang Nguyên cười tươi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Quyền thật hữu lực.” Khóe miệng cong lên một chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Vô thức sờ sờ ngực, nếu một quyền đó đánh tới mình, sợ rằng không chết cũng bị thương nửa cái mạng, có thể thấy được Lang Nguyên đối với hắn thật đúng là hữu tình, cho dù nổi giận, cũng chưa từng đả thương hắn.

Phụ vương nói không sai, Lang Nguyên cũng quả thật vốn là người si tình, chỉ là si tình nhầm người mà thôi…

Giờ khắc này, hắn cuối cùng rõ ràng tâm ý của Lang Nguyên, đáng tiếc là hắn không thể đáp lại một tấm tình si này, bởi vì hắn là Kim Ngọc, là Hồ Vương tương lai!

“Ai kêu hắn lớn mật chọc ghẹo cưng chứ, bổn vương một lần chấm dứt, vậy là quá dễ dãi cho hắn rồi.” Cũng không thèm nhìn tới Hùng Cự, Lang Nguyên toàn tâm lấy lòng Kim Ngọc.

Một điểm trách cứ hắn cố ý đào tẩu cũng không có, trong đôi mắt hổ chỉ có thân ảnh của hắn, bộ dáng si tình làm trái tim hắn không khỏi run rẩy.

Do dự chốc lát, Kim Ngọc hạ quyết tâm, đi tới trước mặt y: “Ta bây giờ phải rời khỏi nơi này, ngươi sẽ một quyền đánh chết ta sao?”


Hắn có ý đồ muốn trốn, cũng đã bị Lang Nguyên phát hiện, y là Hổ Vương, hắn là Hồ Vương tương lai, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau trong tương lai.

Hắn không muốn giao chiến với Lang Nguyên, dù sao tương lai của Hồ tộc cũng ký thác trên người Lang Nguyên…

“Kim Ngọc, vì sao cưng nhất định phải đi? Bổn vương đối với cưng không tốt sao?” Khuôn mặt xán lạn bỗn chốc buồn ảm đạm.

Vẫn tưởng rằng Kim Ngọc đã tha thứ y, y cũng đã chuẩn bị tuyên bố hôn sự của bọn họ, nhưng Kim Ngọc lại không chút nào lưu luyến rời đi.

“Ngươi đối với ta tốt lắm sao? Sao ta không cảm thấy, ta vốn là muốn về Hồ tộc, đều tại ngươi mạnh mẽ giữ lại ở Hổ tộc. Ta bây giờ muốn đi, ngươi muốn giết muốn chém tùy ngươi.” Quay lưng bước đi, mặt Kim Ngọc không chút thay đổi.

Mạnh mẽ khống chế trái tim đập loạn, không muốn nhìn thấy khuôn mặt xám trắng của Lang Nguyên, trong lòng không thể kiềm chế hoảng hốt.

“Ngọc…” Nhìn bóng lưng lạnh lùng, trái tim y như bị đao cắt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui