Du Hành Giả

Mùa xuân tới mang theo sự tươi mới cho mọi thứ, cỏ cây thay lá, hoa xuân thay thế cho hoa đông. Hoa Ya-na đã không còn tươi rói trên những nẻo đường cùng với đó là sự biến mất của cô gái mang theo tên loài hoa ấy.

- “Rito này, cậu có biết Chirstina đi đâu không?”

Một người bạn cùng lớp hỏi cậu, nhưng Rito chẳng trả lời, cậu nhìn về bàn học trống rỗng bên cạnh. Chiếc bàn kề sát cửa sổ, ai đó vẫn luôn ngồi ở chỗ này, mỗi buổi sáng khi những tia nắng ban mai chiếu rọi qua những song sắt tạo thành những bóng bình hành, và mang theo hơi ấm phả lên mái tóc vàng chói sáng như dòng thác hoàng kim, khung cảnh mỹ lệ ấy như bức tranh được đồ lên trần điện Sistine. 

Thật quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ.

Rito chẳng có bất cứ ký ức nào về cô gái mang tên Chirstina hay Ya-na cả, ngoại trừ mái tóc vàng như thực như ảo ấy. Cậu không biết là mình đã quên hay bản thân những kí ức ấy chưa bao giờ tồn tại. Những người bạn nhỏ dường như có một sự ăn ý nhất định khi muốn tìm hiểu về cô gái tên Chirstina ấy đều sẽ tìm đến cậu. Và mười như một, tất cả họ đều mang theo một loại biểu tình ái ngại sau đó. 

Có lẽ cô gái ấy thực sự tồn tại, hơn hết hai người đã từng rất thân thiết với nhau.

Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào một người như vậy có thể biến mất ra khỏi trí nhớ của cậu?

Rito chẳng biết gì cả, cậu cũng chẳng có khoảng trống nào trong ký ức của mình đủ để chèn một thước phim vào trong đó chứ đừng nói là một con người thực sự. Nhưng ký ức về mái tóc vàng ấy, nó quá chân thật, giống như khi người ta vẽ một bức tranh bằng bút chì, sau đó xóa đi và vẽ lên một bức tranh khác, nhưng vì bức tranh đầu có những khoảng bị đè quá mạnh nên không thể tẩy sạch được. Bức tranh mới vẫn còn những vết tích trước đó.

- “Rito này, chúng ta ra ngoài ăn nhé.”

Một giọng nữ trầm thấp vang lên từ bàn bên cạnh, khác với người tên Chirstina hay Ya-na kia, Rito có thể chắc chắn được sự tồn tại của nàng. Cô tên là Yuuko Otsuki, hầu hết người trên cái đất nước này khi nhắc đến họ “Otsuki” đều sẽ liên tưởng đến một phạm trù khác là “giao thông”, bởi lẽ trong năm vừa qua một người nào đó mang cái họ này đã làm khuấy đảo cả thị trường xe máy thế giới. Có điều người ta không biết rằng, cái người mang họ Otsuki ấy còn nhúng tay đến cả giáo dục, ngôi trường Thiên Thanh này chính là một phần tài sản của hắn. Nhưng chi tiết nhỏ ấy chẳng liên quan gì tới Rito cả, cô gái này là người bạn nữ duy nhất của cậu cũng không vì đó mà ảnh hưởng.

- “Ừ. Được thôi.”

Cô gái dường như rất vui vẻ khi Rito đáp ứng dễ dàng như vậy, nhẹ nhàng sắp xếp lại những vật dụng trên bàn một cách ưu nhã và đứng dậy theo một cách ưu nhã không kém, cô đi từng bước một ra cửa và khi chú ý tới Rito còn ngoái nhìn bàn học bên cạnh thì lên tiếng nhắc nhở.

- “Này, cậu không nên để con gái phải chờ chứ?”

Rito ngẩn ra, ậm ừ một lúc thì cũng cất sách vở đi và theo Yuuko đi ra ngoài. Cậu nghe phía sau có những tiếng xôn xao gì đó, nhưng khi Yuuko quay lại thì tất cả đều im bặt. 

- “Đừng để ý, chúng ta đi thôi.”

- “À, ừ.”

Chỉ là Rito vẫn không thể bỏ qua những lời bàn tán kiểu “Sở Khanh” hướng về mình như vậy. Cậu bước đi cứ như thể chẳng thuộc về thế giới này, có thứ gì đó mà thế giới biết về chính cậu mà Rito không biết.

- “RITO!”

- “Hả?”

- “Cậu lại suy nghĩ gì vậy?”


- “Không, không có gì.”

Ngoại trừ cô gái này. 

Rito đã nghe về một thuyết thế giới song song gì đó, cậu tự hỏi có phải mình đã xuyên qua? Nếu vậy thì cậu đồ rằng Yuuko đến từ một tuyến đường chung với mình, vì ngoại trừ cậu ra chỉ có mình cô là không biết đến sự tồn tại của cô gái tên Ya-na ấy.

- “Cậu lại nghĩ về cô gái không tồn tại đó hả?”

- “À, ừ, tớ nghĩ tớ nên tìm hiểu một chút.”

- “Cậu chẳng phải tìm hiểu gì cả, tớ đã nói rồi, chẳng có ai tên là Ya-na tồn tại sất! Cậu quên ngôi trường này là của gia đình tớ sao? Mình đã nhờ cha tìm hiểu xem có người nào tên là Chirstina từng theo học ở đây không, và ông ấy đã đưa ra kết luận là không-hề-có!”

- “Nhưng mọi người…”

- “Có lẽ chỉ là một trò chơi nào đó thôi. Tin tớ đi, một hai hôm nữa sẽ chẳng ai nhắc đến cô ta nữa đâu.”

- “Ừm, nếu vậy có lẽ là như thế thật.”

- “Đấy, cậu thấy chưa. Không phải nghĩ nữa rồi nhé, chúng ta đi ăn nào.”

- “Tốt.”

Và quả như lời Yuuko nói như thế, hai hôm sau dường như cô gái tên Chirstina ấy đã biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, thậm chí họ còn phủ nhận rằng mình đã nhắc đến tên của cô gái ấy. Rito bắt đầu tin tưởng rằng tất cả chỉ là một trò đùa do ai đó khởi xướng lên sau lưng cậu.

Những ngày tiếp theo, Rito hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ về cô gái tên Ya-na ấy. Cơn mưa đầu xuân phủ lên những cỏ hoa vườn sau trường ban cho sức sống và sự ẩm ướt. Tất cả mọi người đều hứng khởi chào đón một năm mới an lành. Từ ngày hôm nay, như đánh một dấu mốc cho quan hệ của cậu và Yuuko tiến thêm một bước nữa, hai người rốt cục cũng hẹn hò với nhau.

- “Vậy ra đây là hơi ấm của Rito…”

Yuuko cọ mặt mình vào cánh tay cậu thích thú như một con mèo đang tự chải chuốt buổi sớm.

- “Khi nào thì tôi trở thành kotatsu vậy?”

Hỏi câu này Rito cảm thấy một cảm giác kì quái, dejavú?

- “Ai bảo cậu ấm áp như vậy chứ? Đầu xuân vẫn rất lạnh mà.”

Rito cảm thấy bộ ngực đã có bước phát triển mới qua mùa đông vừa rồi cọ lên tay mình.


- “Được rồi, cậu có thể giữ như thế.”

- “Yay!”

Hai người đi lên những bậc thang hướng đến ngọn đền Bạch Xà. Lối đi ngoằn nghoèo, nhiều bậc và mỗi bậc đều làm từ một loại đá trắng nào đó. Có lẽ đó là nguyên nhân nơi này gọi là đền Bạch Xà đi?

- “Cậu cõng tôi đi.” Yuuko nài nỉ, có vẻ như cô đã bước hết nổi rồi.

- “Ừ, leo lên này.”

Rito đi xuống bậc thang thấp hơn và còn lưng xuống cho nàng leo lên.

- “Được chưa?”

- “Rồi.”

Yuuko so với những cô gái khác thì trưởng thành nhanh hơn về ngoại hình cũng như tâm tính. Ngay từ lúc mới vào học, cô đã rất cố chấp với cách ăn vận của chính mình. Gần đây thì cô bé còn thử thêm váy ngắn và vớ da nữa, trông cô chẳng khác gì mấy bé năm nhất trường nhị cấp. Rito có thể cảm thấy làn da mềm mại của cô phía dưới chiếc váy mỏng tang, thỉnh thoảng còn trượt xuống phía dưới một chút vào phần đùi của nàng. Yuuko chỉ cựa quậy một chút nhưng chẳng nói gì cả, và trong tình huống ám muội như vậy hai người đã leo lên tới đỉnh.

Đập vào mắt hiển nhiên là đền Bạch Xà, người đến cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng chừng mười ngưởi đủ loại lứa tuổi. Một cặp đôi trẻ, một bà già, vài đứa trẻ bằng tuổi Rito, cũng có người trưởng thành và mấy người tu đạo quản đền.

Có một hòn non bộ ngay phía trước được cuộn bởi dây chão và lá bùa. Hai người tiến đến vái ba vái, thầm thì những điều ước trong năm mới rồi ném xu xuống nước.

- “Tõm!”

Đồng tiền vang rơi xuống nước làm trồi lên một ít nước tựa quân tốt trong bàn cờ.

- “Cậu ước gì vậy?” Yuuko hỏi.

- “Một năm bình an.” Điều ước đơn giản nhưng phù hợp với tính cách ưa sự yên bình của cậu bé.

- “Còn cậu?”

- “Hì, đương nhiên là được ở bên Rito mãi mãi nha.”

- “À?”

Rito cảm thấy xấu hổ, điều ước của mình dường như có phần ích kỷ. 


- “Khụ, được rồi. Chúng ta sang đằng kia đi.”

Rito lảng đi cái nhìn đầy mong chờ của cô bé làm Yuuko xụ mặt, nhưng cũng khoác lấy tay áo hắn mà đi. 
Hai người dạo qua một vòng đền Bạch Xà, cũng chẳng có gì nhiều ngoại trừ một cái ống nhòm cho phép trông xuống thị trấn bên dưới, đến buổi trưa thì có cả cơm chay nhưng hai đứa trẻ từ chối phần ăn của mình.

- “Chúng ta trở về nào.”

- “Ừm, Nhưng Rito lại phải cõng tôi đấy.”

- “Được rồi, leo lên này bà trẻ.”



- “Rito này, cậu có thích tôi không?”

- “Sao cậu lại hỏi vậy?”

- “Bởi vì cậu lúc nào cũng như ở một thế giới khác vậy. Có cảm giác một ngày nào đó cậu sẽ tiêu biến mất mà chẳng thèm ngoái nhìn phía sau.”

- “Vậy nên tôi mới nói cậu là bà trẻ đấy.”

- “Đừng quanh co, nói đi, cậu có thích tôi không?”

- “Thí…à?”

Một người phụ nữ đi ngang qua kì quái nhìn hai người, cắt đôi lời Rito định nói. Hai người trầm mặc đi thêm mấy trăm bậc thang nữa thì Yuuko lại phá tan sự yên tĩnh thêm lần nữa.

- “Chúng ta hôn nhau nhé.”

Đề nghị của nàng làm Rito kinh ngạc không thôi. Yuuko trườn xuống khỏi lưng cậu, cái váy của cô bị kéo dịch lên làm tay cậu bé chạm vào chỗ thầm kín của nàng.

- “A, xin lỗi.”

- “Không có gì, nếu là Rito, không có vấn đề gì cả.”

Yuuko sửa sang lại váy, một đôi mắt an tĩnh đến lạ thường. Đây mới là Yuuko thực sự, lần đầu tiên cậu bé bị nàng thu hút là vì ở cô có một cái gì đó giống hắn. Một loại đơn độc, cô quạnh, khác biệt nhưng sáng rỡ và nhẹ nhàng. Hẳn đó là thứ mà ta vẫn luôn tìm kiếm ở những cô gái văn thư trong light novel. Nhưng Yuuko thậm chí còn thoát lên nó, mang theo một loại cao quý mơ hồ hồ, bỏ đi những cuốn sách cô vẫn rất đặc biệt.

- “Chúng ta hôn nhau nhé.” Yuuko nhắc lại.

Rito không hiểu sao cảm thấy tim hơi nhảy loạn, Yuuko rất xinh đẹp, Rito biết điều ấy. Nhưng bây giờ cô lại có một loại mị lực khó hiểu với cậu, bàn tay cậu vòng qua bờ eo thon của nàng, Yuuko không nhắm mắt mà chờ đợi cái gì đó kề lên môi mình. Nhưng rồi đồng tử cô đột ngột co rụt lại, Rito dường như nhìn thấy thứ gì đó như một mái tóc vàng phản chiếu trong mắt Yuuko, cô bé đẩy cậu ra và lui lại về sau.

- “Xin lỗi, hôm nay chưa được.”

Cô thấp thỏm nói.


Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Rito vẫn cười.

- “Không sao, hãy làm điều đó khi em thực sự chuẩn bị.”

Rito đổi cách xưng hô làm Yuuko có vẻ như lên tinh thần một chút.

- “Ừ.”


Đi học rồi không có nghĩa là Rito sẽ bỏ bê việc học kiếm. Mỗi chiều và sau bữa cơm tối cậu vẫn đều đặn luyện tập dưới sự chỉ đạo khắt khe của ông. Hàng rào mắt cáo đỏ tươi bởi vào mùa xuân thì hoa giấy nở nhiều và rực rỡ hơn. Cơn mưa chiều qua làm vùng đất tơi xốp phía dưới xuất hiện những rãnh nước nhỏ tự nhiên như suối. Không hiểu làm sao mỗi lần đứng tại vị trí này Rito luôn lâu lâu ngoái đầu nhìn về bên đó như chờ đợi thứ gì.

Mái tóc vàng trong mắt Yuuko hôm nay làm cậu cảm thấy nôn nóng, lại càng muốn nhìn nhiều hơn nữa. Rốt cục, không thể đè nén sự tò mò, Rito đi tới để tìm hiểu xem thứ gì khiến tâm tình mình xao động như thế.

Chỗ này nhìn gần thì cũng có một vẻ khác khi nhìn từ xa. Những sinh vật nhỏ như nhện, kiến, sâu thỉnh thoảng có thể bắt gặp được. Rito từ ban đầu chỉ muốn thoáng xem qua để thỏa lòng hiếu kỳ thì chuyển sang quan sát tập tính của chúng. Cậu bắt đầu lạc vào một cảnh giới kì lạ, tinh thần cậu như trải ra khắp nơi, có cảm giác như tầm mắt được mở rộng hơn, sức quan sát cũng mạnh hơn, thính giác, khướu giác, xúc giác… cũng tinh tế hơn. Mỗi cái di chuyển, mỗi cái rung động của cái sinh cảnh chật hẹp mà cũng rộng lớn này đều bị cậu đoán trước, cảm nhận rõ nét.

Và rồi cậu tìm thấy một sợi tóc.

Một sợi tóc vàng óng, bóng bẩy, như vô số hạt kim tuyến kết thành. Rito thoáng thấy một chiếc mũ, một đôi mắt, một loại cảm xúc không nói nên lời tràn đầy tâm linh.

- “Ha!”

Rito thoát khỏi cảnh giới đặc thù ấy, hô hấp hỗn loạn dần ổn định lại. Cô ấy tồn tại, chắc chắn tồn tại. Rito đưa ra khẳng định. Nhưng làm sao mình lại quên mất? Làm sao để xác định? Ai đó đã làm gì đó với mình. Mọi thứ đều bị xóa sạch, nhưng hẳn là còn dấu vết ở đâu đó.

Rito quay về nhà và lật tung mọi thứ. Mình biết nó phải ở đâu đó, mặc dù không biết nó là thứ gì nhưng hẳn phải có! Suốt một buổi chiều cậu loay hoay tìm kiếm từng góc nhỏ nhất, chỉ mong có thể tìm ra một chứng cớ đến. Nhưng hoàn toàn không! Chẳng có gì cả.

Bình tĩnh nào, hãy nghĩ kĩ lại. Không thể nào mọi thứ hoàn hảo được. Phải có một kẽ hở nào đó, một điểm bất thường. Một thứ gì đó sai khác với mọi thứ còn lại.

Đầu óc cậu bé điên cuồng chuyển động, cậu quyết định không chỉ tìm trong nhà nữa, cậu đi tới trường học. Ya-na từng ở nơi này, hẳn phải có dấu hiệu gì đó chưa bị xóa mất.

Trường học lúc này đã hoàn toàn đóng cửa đón năm mới, nhưng với năng lực võ thần cậu dễ dàng xuyên qua hệ thống bảo an lỏng lẻo tiến vào trong. Nơi đầu tiên cậu đi vào là phòng học, vị trí ngồi của mình, rồi bàn bên cạnh. Cậu kiểm tra từng điểm nhỏ nhất nhưng chẳng có gì.

Sau đó cậu còn đến nhà bạn bè, nơi bản thân thường đến. Chẳng có gì sất. Dường như cuộc tìm kiếm thứ gì đó tồn tại lại trở thành bằng chứng cho thứ không tồn tại. Nhưng sợi tóc cậu nhặt được đã khẳng định nó.

Rốt cục cậu tìm đến Yuusuke. Mười tuổi rồi cậu đã hiểu sơ sơ rằng ông nội mình rất không đơn giản. Mặc dù sống điệu thấp nhưng luôn luôn có những người tai to mặt lớn hay đến nhà bái phỏng. Bao gồm những thành viên quốc hội, những nhà kinh doanh phú khả địch quốc, những người vẫn thường được báo chí tán tụng này nọ, nhưng khi gặp Yuusuke họ vẫn luôn bày ra tư thế kính cẩn. Thậm chí đối với Rito, những người lớn ấy cũng không dám lấy tuổi đè người.

- “Ông!”

- “Ồ, Rito hả? Con không tìm thấy thứ gì sao?”

- “Không hẳn.”

- “Vậy con muốn làm gì.”

- “Con muốn xác nhận sự tồn tại của một người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui