Dư Hạ

Khu học cũ nằm sâu nhất trong trường, để ra khỏi cần đi qua một khu vườn cùng ba tòa dạy học khác.

Vì tối nay không có tự học, nên nhiều học sinh lớp 11, cấp 3 vội vã ra về, trung học phụ thuộc ở trong thành phố, giống với trường chính, thời gian thành lập cũng đã lâu, nhiều học sinh chạy ra đường thế này, kiểu gì cũng gây ùn tắc giao thông.

Dư Chu cùng Triệu Húc từ khe hở giữa hai xe đi ra, đầu đổ đầy mồ hôi, đèn bên lề cũng đã sáng rồi, Dư Chu nhìn thời gian, "Chậc." một tiếng, "Triệu Húc, cậu đi bên nào?"

Triệu Húc: "Tôi ở trên đường Huân Thành, ở bên kia."

"Còn tôi đi bên này."

"Vậy tôi đi trước." Triệu Húc phất tay với Dư Chu, nhìn trái phải, đi về đường đối diện.

Dư Chu đứng ở ven đường nhìn Triệu Húc bay nhanh qua đường đối diện, anh lơ đãng nhìn xung quanh, thấy được Trần Hạ ngồi trong xe hơi hạ cửa kiếng xuống, xuất thần nhìn bên ngoài, không biết là do ngọn đèn hay điều gì đó, Dư Chu cảm thấy Trần Hạ có chút cô đơn.

Há, học bá vậy mà cũng tịch mịch nha.

Dư Chu khẽ cười, xoay người đi về nhà. Nhớ tới vụ rủ Khúc Tử đi ăn cơm phải ngâm nước nóng, anh liền đi vào siêu thị của khu vực phụ cận mua chân giò hun khói, trở lại ngôi nhà quạnh quẽ, Dư Chu không muốn động đậy nữa.

Anh vội vàng dùng nước lạnh tắm rửa, mở điều hòa, sau đó liền ôm chăn đi ngủ, cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức anh.

"Ai vậy hả?" Dư Chu rất không vui khi bị đánh thức, ngữ khí đương nhiên sẽ không hữu hảo.

"Là tao, Khúc Tử đây."

"Làm gì!"

"Có tới ăn không?"

Dư Chu trầm mặc vài giây, cố gắng mở mắt nhưng không vẫn không thành, miễn cưỡng nói, "Khỏi, tao không đến, đừng làm phiền tao!" Ngắt điện thoại, ném điện thoại lên bàn, anh lại chìm vào giấc ngủ.

Hậu quả của một đem không ăn chính là ngày hôm sau tứ chi vô lực, tuột huyết áp. Dư Chu gian nan đứng dậy, cái đầu choáng váng cứ như mình đang chổng ngược.

Nắm tay vịn cầu thang đi xuống, anh ngồi ở sofa uống cạn ly nước đường, mơ màng.

Uống xong nước đường, lại nghỉ ngơi một hồi, cảm giác chóng mặt đã có chút không rõ ràng, vẫn là nên ăn thêm thứ gì đó, Dư Chu trong lòng cân nhắc, lúc sau liền vào bếp đun nước nấu mì ăn liền, chờ nước sôi xong bỗng nhiên lại nghĩ mình không muốn ăn mì nữa, ngày nào cũng ăn mì, vị giác của anh sắp mất luôn rồi.

Hình như gần trường học mới mở một quán ăn sáng, hôm nay đi thử đi.

Dư Chu vừa ngồi xuống, Triệu Húc vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào phòng học, vọt tới Dư Chu, hỏi, "Dư Chu, cậu ăn sáng chưa?"

"Chưa." Vốn định mua bữa sáng ở quán ăn kia nhưng khi đi đến đã có một hàng dài xếp hàng, thời gian cũng không còn sớm.

"Thế á, vậy cho cậu nè." Triệu Húc lấy từ cái túi của mình ra một quả trứng gà, đặt trên bàn Dư Chu.

Dư Chu có điểm ngơ ngác, không hiểu được, "Sống hay chín?"

Triệu Húc nhìn Dư Chu như thằng ngốc, "Chín rồi, sống đưa cậu làm gì? Để cậu ấp nó nở hả?"

"À." Dư Chu nhìn quả trứng gà trên bàn, "Cảm ơn."


"Hehe, không cần khách sáo.'' Triệu Húc kéo ghế ngồi vào chỗ của mình.

Có bóng người đang di chuyển bên cạnh cậu, là bạn cùng bàn Trần Hạ của anh đang bỏ balo vào ngăn bàn, đem đồ học tập dọn gọn. Dư Chu dùng ánh mắt như nhìn cao thủ nhìn bạn cùng bàn, thầm nghĩ, thì ra là hắn ta có chứng cưỡng chế.(1)

Đối với Dư Chu mà nói, học kỳ I đã bắt đầu rồi, nhưng cũng xảy ra vài chuyện, thứ nhất là muộn nửa giờ ở tiết ngữ văn nhưng may mà tốc độ viết anh nhanh, miễn cường hoàn thành bài.

Nghịch cái trứng gà mà Triệu Húc cho, anh thấy thầy dạy văn Hầu Tiêu.

Dư Chu bắt đầu nghi ngờ lời nói của Triệu Húc, nhìn người ta nhẹ nhàng biết bao nhiêu, sao mà miêu tả như hung thần ác sát thế kia?

Hầu Tiêu cao gầy, mắt xếch, mới nhìn sẽ thấy chút lãnh, nhưng sau khi nói chuyện lại thấy hắn rất ôn nhu.

Hầu Tiêu mỉm cười nhìn lớp qua một lần, sau đó nói, "Sở dĩ tôi giảng các câu hỏi sai cho em mà không phát bài kiểm tra chính là để các em chú ý, nhiều người sai câu không nên, tôi buồn lắm đấy." Nói xong, ánh mắt liền toát ra chút ai oán.

"Ôi, chịu không nổi." Có người ở dưới nhỏ giọng nói thầm.

Hầu Tiêu tạm dừng một lát, rồi nói thêm, "Tôi phát bài thi cho các em, các em kiểm tra qua một lần, sau đó đến chỗ lớp trưởng báo danh."

"Dạ...vâng." những thanh âm chán nản vang lên.

Bài thi chuyền từ người ngồi đầu tiên, đưa cho Triệu Húc xong thì hết, Dư Chu có chút khó hiểu, dùng bút chọc chọc Triệu Húc, "Ê, bài tôi đâu rồi?"

Triệu Húc quay đầu lại nói, "Không biết, không thấy của cậu."

"Sao lại thế?" Dư Chu nhìn xung quanh, toàn bộ người khác đều có bài thi, chỉ có mình anh không có, anh nhớ anh có ghi tên mà, sau đó anh lại phát hiện không đúng, bạn cùng bàn của anh cũng không có bài thi. Đệt mẹ, sao mà chỉ có hai bọn họ không có.

Triệu Húc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục tìm lỗi sai.

Dư Chu quay đầu thấp giọng hỏi Trần Hạ, "Uây, cậu sao thế, cũng giống tôi không có bài thi?"

Trần Hạ đang vội vàng soạn lại đề ôn, không chú ý đến Dư Chu nói cái gì, liền mịt mờ quay đầu nhìn anh.

Dư Chu kéo kéo khóe miệng, "Ờm, tôi nói.......Haiz, quên đi. Cậu tiếp tục học."

Một lúc sau, Trần Hạ có vẻ hiểu được, "Có thể là giáo viên giữ bài."

Dư Chu cầm bút quẹt vài đường vào vở, nghe thấy Trần Hạ nói, có điểm nghi hoặc, "Giáo viên giữ bài chúng ta làm cái gì?"

Trần Hạ suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

"Ai........." Dư Chu thở dài, tiếp tục chép câu hỏi trên bảng đen.

Trong phòng học như có động tĩnh, mấy người đó lại nói cái gì? Dư Chu cũng không hứng thú lắm, Triệu Húc quay đầu hỏi, "Dư Chu, có muốn tôi viết tên giùm không?"

Dư Chu nhìn cậu vài giây, hỏi, "Viết tên gì?''

"Ngữ văn chưa tới 100, đến chỗ lớp trưởng báo danh." Triệu Húc nói.

"Sao cậu biết tôi ngữ văn không được 100."


"Không phải cậu đến muộn nửa giờ sao?'' Triệu Húc nhỏ giọng nói.

"À, vậy sao." Dư Chu suy nghĩ một lát, tâm nói anh rất tin tưởng bản thân, nhất định hơn 100, nhưng không nói thẳng, sợ đến lúc có bài thi lại bẽ mặt, "Vậy đi đi, viết giùm tôi một cái."

"Ừm, tôi viết tôi xong rồi viết cậu luôn.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
2. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
3. Sắc Dịch Huân Tâm
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

"Ừm." Dư Chu nói, "Cậu bao nhiêu điểm?''

Nhắc tới điểm, mặt Triệu Húc liền tái, "90."

"Cho tôi xem bài thi của cậu, có khi tôi đoán được điểm của tôi." Dư Chu chỉ chỉ bài thi của Triệu Húc.

"Ân." Triệu Húc đưa bài thi ở trên bàn qua.

Dư Chu xem bài thi của Triệu Húc, đem bài thi trả cho Triệu Húc, Triệu Húc chờ mong nhìn anh, hỏi, "Thế nào?"

"Không biết." Nhìn vào bài thi của Triệu Húc, điểm anh nhất định trên 100 nhưng nói thế thì cao quá, hơn nữa bài thi cũng không có trong tay, không thể nói rõ.

"Triệu Húc, bảng đen ở phía trước, không có ở đằng sau." Hầu Tiêu bước xuống bục, liếc nhìn Dư Chu.

Dư Chu hơi bất ngờ, cảm thấy ánh mắt của giáo viên nhìn mình có điểm không đúng.

Người khác đều sửa lỗi trong đề thi, Dư Chu chỉ có thể đọc bản sao trong vở, có chút nhàm chán.

Thật vất vả hết tiết, Dư Chu muốn hỏi về chuyện bài thi nhưng Hầu Tiêu lại kêu tên anh, "Trần Hạ, Dư Chu, tan học qua văn phòng một chút."

Dư Chu nhìn Trần Hạ, thấy vẻ mặt của hắn có vẻ hiểu rõ.

"Cậu có biết tại sao giáo viên dạy văn gọi chúng ta không?" Dư Chu nhẹ giọng hỏi.

Trần Hạ theo bản năng lấy bình nước ra, vừa đưa tới miệng lại ngừng, "Không biết."

"À." Dư Chu cảm thấy mình vừa rồi thật sự không nên hỏi, ngốc quá đi mất.

Hôm nay chỉ phát bài thi ngữ văn, có nhiều người nóng lòng muốn biết thành tích của mình, nên liền hóa thân thành Sherlock Homels, quan sát từng li từng tí biểu tình của giáo viên, nhưng lần này giáo viên cũng không tỏ ra hưng phấn hay mất mác, biểu tình giống như ngày kiểm tra vậy. Như thường lệ, nếu thi tốt, lông mày của thầy Ngô sẽ nhướng lên một tí, âm decibel giọng nói của giáo viên tiếng anh Raleigh cũng sẽ giảm đi, nhưng lần này lại không nhìn được gì cả.

Dư Chu chưa bao giờ quan tâm thành tích của mình, kiểm tra là xong việc, bây giờ đang đau khổ cúi đầu làm bài thì giáo viên phát xuống.

Anh nhướng mày nhìn các bài thi trải trên bàn, khóc không ra nước mắt, hóa một bộ, lý một bộ, toán lại một bộ, may mà giáo viên ngữ văn và tiếng anh rất tốt tụng, chỉ đưa hai bài. Tính toán lại cũng đủ 30 bài thi, vậy mà khi giáo viên phát bài thi lại vân đạm phong khinh(2)- nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Một thời gian sau khi học thì cứ bắt tụi nó làm một lần, quá đơn giản. Ngày mai, tôi sẽ giải bài."


Dư Chu như muốn tuyệt khí bỏ mình, chỉ có hai ngày mà đến 30 bài thi, lại còn có bài tập. Dư Chu đã khắc sâu ý nghĩa của việc sống không bằng chết. Ở trường thực nghiệm còn không có nhiều bài tập như vậy, ép người quá đáng.

Lấy di động từ ngăn bàn, bấm vào giao diện Wechat, "Cứu mạng!"

Khúc Tử có lẽ đang chơi di động, nên nhắn lại rất nhanh, "Sao vậy?"

Dư dư dư dư: "Á, tao muốn chết."

Bán chiết phiến, "Đệt, nói tiếng người."

Dư dư dư dư: "Trong hai ngày con mẹ nó phải làm hết 30 bài thi."

Bán chiết phiến: "Ôi bạn tôi, tao rất thông cảm cho mày nhưng...tao lực bất tòng tâm."

Dư dư dư dư: "Mau giúp tao coi."

Bán chiết phiến: "Thôi, mày để tao giúp cái khác đi."

Dư Chu ủ rũ gục đầu xuống bàn, cảm thấy hít thở không thông, "Tao muốn nghỉ học."

Bán chiết phiến, "Thực tế tí đi người anh em, không bằng bây giờ mày ngồi nghĩ cách hoàn thành bài thi."

Dư dư dư dư: "Mày vì sao cứ sát muối vào trái tim tao vậy hả?"

Bán chiết phiến: "Thì mày chưa bao giờ làm xong thật mà, lần này mày khỏi viết cũng được."

Dư dư dư dư: ".................."

Dư dư dư dư: "Tao trước kia là vậy sao?"

Bán chiết phiến: "Yeah, trước kia là vậy đó."

Dư Chu có điểm buồn bực, anh trước kia là vậy hả? Anh tự nhận ở trường mình cũng tôn sư hữu ái lắm mà, sao đến miệng Khúc Tử lại hư hỏng như vậy? "Được rồi, tao trước kia là như vậy."

Bán chiết phiến: "Biết là tốt rồi."

Dư Chu bỏ di động xuống, cầm bút thở dài, giương mắt nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều làm đề, đối với ba cái tình huống này, anh cũng đã quen.

Thất vất vả hoàn thành buổi tự học vào buổi tối, Dư Chu cử động cái mông tê dại, duỗi lưng,duỗi chân, cầm balo chuẩn bị đi, đã bị người gọi lại.

"Dư Chu, giáo viên dạy văn kêu cậu vào văn phòng." Có bạn học đứng ở cửa sổ gọi anh.

Anh mới nhớ tới buổi sang giáo viên có nói, "À, ok." Quay đầu nhìn lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn của anh đã đi mất rồi, Dư Chu nói thầm, "Đệt, đi gì mà nhanh thế."

Văn phòng nằm ở hành lang khác, anh đi qua, các bạn học đã về hết, phòng học cũng đã tắt đèn, chỉ còn ánh đèn mờ ảo kéo dài cái bóng của anh.

Dư Chu đứng ở cửa văn phòng, gõ cữa, bên trong liền nói, "Vào đi."

Văn phòng chỉ còn lại Hầu Tiêu đang soạn lại giáo án, ngẩng đầu thấy Dư Chu vào đây một mình, liền hỏi, "Có một người thôi sao, Trần Hạ đâu?"

Trần Hạ không phải đến đây rồi sao? "Em nghĩ cậu ấy đến đâu rồi, trong phòng học không có người."

Hầu Tiêu nâng cầm chỉ vào cái ghế dựa trước bàn làm việc, ý bảo Dư Chu ngồi xuống. Dư Chu ngồi xuống, đối diện Hầu Tiêu.

Hầu Tiêu dưới ngăn bàn lấy ra bài thi đưa cho Dư Chu, "Bài thi của em, em nhìn trước đi."


Dư Chu nhận bài thi, nhìn điểm, nhẹ nhõm thở ra.

"Biết tại sao gọi em tới không?" Hầu Tiêu nhìn Dư Chu.

"Không biết ạ."

"Tình huống ở trường thực nghiệm của em thầy có nghe qua....."

"Thầy..." Cửa mở ra, Trần Hạ đang đứng bên ngoài cửa nói.

"Tới vừa lúc." Hầu Tiêu kéo ghế ở đằng sau lên cho Trần Hạ ngồi, cũng đưa bài thi cho Trần Hạ.

Dư Chu không hiểu dụng ý của Hầu Tiêu, "Thầy, có chuyện gì thầy cứ nói thẳng."

"Thầy gọi hai em đến đây không phải có thành kiến với hai em, chỉ là muốn biết tình huống rõ ràng."

Dư Chu gật đầu, nhìn Hầu Tiêu.

Hầu Tiêu vươn tay lấy hai bài kiểm tra của họ trải lên mặt bàn, "Hai em trừ bỏ phần viết văn, các phần còn lại gần như giống nhau."

Dư Chu nhìn bài thi của hai người, nháy mắt liền hiểu dụng ý của Hầu Tiêu.

Hầu Tiêu nhìn chằm chằm Dư Chu vài giây, "Thầy chính là muốn biết tình huống, hai em ngay cả phần đọc hiểu viết cũng giống nhau, rất khó để thầy tin tưởng hai em."

Bản thân Dư Chu nhìn mà cũng khiếp sợ, sao mà giống như vậy, trừ bài văn, đáp án còn lại đều giống nhau, nói trùng hợp thì đứa nào tin, nếu không phải là phát sinh trên người anh, anh cũng sẽ không tin.

Trần Hạ là học bá mà anh chỉ là học sinh mới, mới lên lớp có mấy ngày, giáo viên chỉ nghe thành tích của anh tốt ra sao ở trường cũ, nhưng vẫn chưa thấy, huống hồ anh còn chẳng phải là học sinh ba tốt gì, qua đây có vẻ kém hơn nhiều.

Dư Chu cười gượng nói, "Thầy, em biết ý tứ của thầy nhưng em chẳng biết giải thích ra sao."

"Thầy." Trần Hạ một bên im lặng cũng mở miệng, "Em cũng không biết nói gì."

Hầu Tiêu thoáng sửng sốt, xấu hổ cười cười, "Thầy cũng không phải không tin các em, chỉ là trùng hợp, thiên y vô phùng(3) mà thôi. Thầy biết các em thành tích đều tốt, chính là....."

"Vậy thầy định làm thế nào?" Dư Chu trực tiếp hỏi.

"Vậy đi, thầy ra đề lại cho các em, các em làm lại một lần."

Dư Chu nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Vậy đi ạ, khi nào kiểm tra?''

Hầu Tiêu nhìn đồng hồ trên tường, "Ngày mai thầy không có tiết, ngày mốt đi, hôm nay cũng đã muộn, các em về nhà trước.

- -----

(1)Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) được đặc trưng bởi ám ảnh, cưỡng chế, hoặc cả hai. Những ám ảnh không thể cưỡng lại được là những ý tưởng, hình ảnh, hoặc xung động liên tục không thể cưỡng lại được để làm điều gì đó. Cưỡng chế là bệnh lý gây ra xung lực, nếu được chống lại, dẫn đến lo lắng và căng thẳng quá mức. Sự ám ảnh và cưỡng chế gây ra nhiều phiền toái và can thiệp vào chức năng học tập hay xã hội.

(2) 云淡风轻Vân đạm phong khinh 云淡风轻 yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

(3) Thiên y vô phùng (áo không có hở chỉ) nghĩa là không có sai sót gì.

Tương truyền rằng Thái Nguyên có một học giả tài hoa hơn người tên là Quách Hàn. Vào một năm nọ giữa mùa hạ, lúc Quách Hàn đang nằm trong vườn hóng mát, nhìn thấy một thiếu nữ từ trên trời rơi xuống, cô ấy xinh đẹp rạng rỡ không gì sánh được, tự xưng mình là Chức Nữ ở trên trời. Quách hàn nhìn thấy y phục của cô ta một kẽ hở cũng không có, liền lấy làm lạ mà tra hỏi nguyên do. Vị thiếu nữ đáp lời: Trang phục tôi đang mặc là Thiên Y, Thiên Y thì không cần dùng kim để may vá thì làm sao lại có khe hở được chứ.

Nghĩa bóng của thành ngữ "Thiên y vô phùng" (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.

---

Editor: Dạo này bệnh lười lại lên ngôi, haiz, muốn edit cho xong con truyện kia nhưng truyện này lại hợp gu hơn. Có thể sẽ drop bộ này tạm 1 tháng, để bộ kia gần xong đã😢


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận