“Nghe nói Ti Hàn Nguyệt đã hồi cung ?” Ngồi ở trên ghế trước sau lay động , lam sam tuấn mỹ nam tử nửa hé mắt hỏi.
“Dạ, chủ tử.” Một người quỳ trên mặt đất bẩm báo.
“Lần trước thu được mật báo nói là hắn đi luyện binh, có tra ra tin tức gì không?” Tuấn mỹ nam tử ngồi dậy, thâm sắc lạnh lùng, cư nhiên các đại tướng ở biên quan cũng triệu hồi về.
“Ti Ngự Thiên hạ chỉ hễ là bất cứ ai tiết lộ chuyện luyện binh, một khi tra tuyên án luận tội bán nước, hơn nữa bên trong còn có Nội Giám Xử, cho nên chuyện sau không ai dám tiết lộ nửa điểm phong thanh. Hơn nữa có thể vào đó đều là những quan viên tứ phẩm trở lên, người của chúng ta không thể trà trộn vào được.” Quỳ nhân cúi đầu cung kính trả lời.
“Ngự lâm quân thì sao? Làm sao chắc được không có kẻ truyền tin ra ngoài?” Năm vạn người, hắn không tin không có một người hé lời.
“Năm vạn người hiện tại trực thuộc Ti Hàn Nguyệt, tất cả đều đối hắn dị thường khâm phục chân thành, hơn nữa trong quân doanh kiểm tra hết sức nghiêm khắc, Ti Hàn Nguyệt đối với kẻ có dị tâm xử lý hết sức tàn khốc, cho nên……” – Đối với năng lực người nọ, thật sự làm cho người ta cảm giác được kinh khủng.
“Hai kẻ binh bộ kia thì sao? Tra được bọn họ ở nơi nào không?” Hắn không tin cái gì đại thiên tử dò xét lấy cớ các loại, nếu không như thế nào đang luyện binh chỉ sau vài ngày đã phái đi ra ngoài.
“Không có, chuyện này rất đột ngột, cho nên không tra được bọn họ đến tột cùng đi nơi nào, có người ở phương nam thấy qua bóng dáng giống hai người kia.”
“Phái người tiếp tục điều tra.” Tuấn mỹ nam tử dị thường không vui, mọi chuyện đều không điều tra ra được, thật sự là uất ức!
“Dạ!”
“Bảo bọn chúng hành sự tùy theo hoàn cảnh, phải cố gắng nắm bắt ý tứ các đại thần truy tin, nếu có cơ hội nói tốt nhất nên giao hảo với đám vương gia kia nhiều hơn. Nhất định phải điều tra cho rõ Ti Hàn Nguyệt trong ba tháng kia đã ở nơi nào làm cái gì. Mặc dù ta không tin hắn có thể luyện ra loại binh gì, nhưng không thể không đề phòng.” Người kia luôn luôn làm cho hắn ngoài sự mong đợi, nói xong tuấn mỹ nam tử đứng dậy đi tới, “Đem phong thư này đưa đến Phù Vân Bảo đi. Nói cho hắn tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”
“Dạ, thủ hạ lập tức đi làm.”Nói xong, quỳ nhân đứng dậy, lui ra ngoài.
“Ti Hàn Nguyệt, ta không tin không dụ được ngươi ra ngoài! Phụ hoàng ngươi vì ngươi mà cho tra xét [ nguyên càn lục ], hừ! Ta sẽ không để hắn như ý!” Sau khi thuộc hạ rời khỏi, tuấn mỹ nam tử hiện lên gương mặt tà ác .
“Chủ tử, thái tử điện hạ cùng mấy vị vương gia bên ngoài cầu kiến.”
Gõ gõ cánh cửa nội thất, Huyền Ngọc nhẹ nhàng thông báo, đêm qua là trăng tròn chủ tử không đến tầm cung hoàng thượng, tại hậu viện nán lại một đêm, nếu như không phải nhìn thần sắc mấy vị vương gia tương đối trầm trọng hắn cũng không nguyện quấy rầy chủ tử. Một lát sau Huyền Ngọc nghe được âm thanh rời giường, vội vàng đẩy cửa đi vào giúp chủ tử thay quần áo rửa mặt.
Trùm vào áo khoác Hàn Nguyệt đi ra ngoài, mặc dù chỉ ngủ hai canh giờ bất quá cũng đủ rồi. Nhìn mấy người đang đứng bên ngoài, hắn nhẹ nhàng nửa ngồi nửa nằm trên ghế, “Chuyện gì?” lâm triều xong liền vội vã tới đây, hẳn là có chuyện muốn tìm hắn.
Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi nhìn về phía Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, Huyền Ngọc Huyền Thanh thấy thế cũng vội vàng châm trà sau đó lui ra ngoài tiện tay đóng cửa lại. Thấy bọn họ mấy người như vậy, Hàn Nguyệt đứng lên ngồi xuống giữa cạnh bàn trong phòng, những người khác cũng ngồi xuống.
…………
“Thất đệ……” Ti Lam Hạ trầm tư một chút đầu tiên mở miệng, “Xin lỗi, lần trước ta không làm cho rõ ràng liền cắn ngươi.”
“Thất đệ, đại ca hơn ngươi sáu tuổi, nhưng không chiếu cố tốt ngươi, vì vậy trước trận đấu muốn ngươi tha thứ cho đại ca không ngờ lại khiến ngươi cảm thấy khó chịu.” Diệu Nhật thanh âm trầm thấp, mang nhè nhẹ ẩn tình hối hận.
“Thất đệ, Ngũ Ca thường ngày đối với ngươi quan tâm không đủ, hy vọng ngươi không tức giận ta.” – Cẩm Sương thu hồi nụ cười thường ngày, chân thành mà thân thiết.
“Thất đệ, lục ca mặc dù là hoàng huynh, những lúc bình thường lại không hiểu chuyện, lục ca sau này nhất định sẽ sửa đổi, ngươi cũng đừng tức giận lục ca.” Thanh Lâm vành mắt có chút hồng.
“Thất ca, ngươi là người quan trọng nhất của Hoài Ân, thất ca ngươi cũng đừng sinh khí (tức giận) với Hoài Ân.” Hoài Ân con mắt cũng ửng đỏ, muốn đến nắm tay thất ca rồi lại không dám.
“………” Nhìn đám người chung quanh khó hiểu, trong mắt quầng sáng hơi lóe lên, “Các ngươi có chuyện gì nói rõ ràng một chút, đừng nói những chuyện không thể giải thích được.”
“Thất đệ… Chúng ta chỉ là hy vọng ngươi không nên vì chuyện trước đây mà tức giận với chúng ta.” Lam Hạ cũng không thèm tỏ ra vẻ thanh liệt bình thường, thần sắc phức tạp nhìn Hàn Nguyệt.
“Vì sao phải sinh khí, các ngươi phải biết rằng bản thân làm cái gì, không nên làm những chuyện không khó hiểu khiến ta không thể giải thích được.” Người nọ nhíu nhíu mày, phụ hoàng nói bọn họ thích hắn, hắn không biết đến tột cùng là như thế nào, nhưng chỉ không muốn bọn họ giống như Lam Hạ lần trước cắn hắn, hắn cũng sẽ không tức giận.( ko cắn là được =]])
“Sẽ không , thất đệ.”Cẩm Sương vừa nhìn vừa ôn nhu nở nụ cười, trước kia không rõ nên không thèm để ý, hiện tại mới biết được tình cảm của thất đệ bọn họ còn quá nhiều trì trệ, giống như tiểu hài đồng mới sinh cái gì cũng đều không hiểu, tinh khiết trong sáng khiến lòng người ta đau.
“Thất ca, ngươi không tức giận chúng ta thật tốt quá!” Hoài Ân nở nụ cười, liền nắm lấy tay thất ca, vẫn lạnh băng như vậy, nhưng không buông ra.
Hàn Nguyệt nhìn xuống bàn tay đang bị nắm chặt của mình, lại ngước lên nhìn một chút Hoài Ân, không phải hơi ấm của phụ hoàng nhưng hắn cũng có thể tiếp nhận, bất quá vì sao Cẩm Sương cũng nắm tay hắn. Lúc này hai tay Hàn Nguyệt đều bị nắm, làm cho hắn có chút không thích ứng, trước kia mặc dù bọn họ có đôi lúc cũng đụng chạm hắn một chút, nhưng ngay lập tức buông ra, không giống như bây giờ.
Nắm một hồi Hoài Ân và Cẩm Sương ăn ý buông ra bàn tay lạnh lẽo như trước, sau đó Lam Hạ cùng Diệu Nhật nhanh chóng lấp chỗ trống đó mỗi người nắm một bên ( chết cười =]]),“Thất đệ, vì sao thân thể luôn luôn lạnh như vậy? So với trước kia còn lạnh hơn rất nhiều, có phải thân thể không khỏe hay không?” Lam Hạ nắm bàn tay lạnh lẽo lo lắng hỏi , chẳng lẽ là bởi vì sức khỏe không giống người bình thường sao?
“Ừm!!,” Thanh Lâm nắm cổ tay Hàn Nguyệt, “Trước kia không phát hiện, thất đệ, thân thể ngươi thật lạnh a, hiện tại cũng đã vào hạ sao vẫn còn lạnh như thế?” Thật sự là hảo băng.
“Thể chất vốn vậy.” Không muốn giải thích nhiều, Hàn Nguyệt chậm rãi rút hai tay ra, hắn không quen bị nhiều người đụng chạm như vậy.
Những người khác cũng không để ý, bọn họ hiện tại cái gì cũng đều không muốn suy nghĩ nữa, thầm nghĩ hảo hảo đối đãi người này, hắn có thể chấp nhận cho bọn họ tiếp xúc hắn, bọn họ đã rất thỏa mãn, dù sao hắn cũng bất phàm như vậy, có lẽ hắn cũng không thuộc về thế gian này.
“Thất đệ, ngày mai vô sự không làm việc gì thì đến Đông Cung của ta đi, đại ca bọn họ đều đến, mấy huynh đệ chúng ta cũng lâu rồi không tụ họp .” Lam Hạ thả lỏng tâm tư lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng giọng điệu đã có một tia mềm mại.
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta đều đi, thất đệ cũng đến đi, lần trước luyện binh mệt chết người a .” rót cho Hàn Nguyệt một ly trà, Cẩm Sương giọng điệu ôn nhu.
“Ân.” Nếu mấy người bọn họ đã nói vậy, ai đi nơi đó đều giống nhau.
“Hoàng thượng… Thủ hạ phái người điều tra biết được…” Dạ quỳ trên mặt đất hướng hoàng thượng bẩm báo, “Sương Phù Nhi kia nghe nói là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, phụ thân là trang chủ Tử Hồ sơn trang tại sương chấn, còn có một ca ca tên là Sương Uy. Tử Hồ sơn trang trong chốn giang hồ rất có uy danh, sương chấn có kim đao chấn tên. Biểu tỷ của Sương Phù Nhi là Hồng Y trên giang hồ cũng là một nữ hiệp cực kì danh vọng. Năm đó tại Triều Duyệt tửu lâu, Hồng Diệp, võ lâm minh chủ phương bắc Nghiêm Tử Phong, Hà Cố ,bảo chủ Thông Châu – Phù Vân Bảo, đám người đó từng cùng điện hạ có một ít xung đột, cũng đã được diện kiến dung mạo điện hạ. Sương Phù Nhi vốn là vị hôn thê của Nghiêm Tử Phong nhưng không biết vì sao một năm trước đột nhiên giải trừ hôn ước, bên ngoài nghe đồn là Sương Phù Nhi thay lòng đổi dạ. Sương Phù Nhi lần này vào kinh thăm họ hàng xa là biểu ca sương chấn ở phương xa, trong kinh thành buôn đồ cổ sinh sống, ngày thường cùng sương chấn cũng có một ít gặp gỡ.”Nhìn lén qua sắc mặt lạnh lùng của hoàng thượng, Dạ tiếp tục nói: “Hồng Tụ Thiêm Hương thủ hạ cũng phái người điều tra, nhưng trước mắt chỉ biết lão bản có danh gọi là Phong Triệt, vẫn còn đang ở phương nam làm ăn, hiện tại vẫn chưa vào kinh thành, Hồng Tụ Thiêm Hương là do Phong Triệt và phú thương trong kinh thành hợp tác mở ra , tiểu quan bên trong đều là do lão bản kia mua về từ các nước ngoại bang. Lão bản Thanh Thành là hoa khôi do Phong Triệt từ phương nam là tiểu quan nổi danh nhất quán. Ngưng Nguyệt kia một tháng trước đột nhiên đến Hồng Tụ Thiêm Hương, lai lịch không rõ, lão bản Thanh Thành nói hắn là do gia đạo bất hạnh cả nhà đều bị giết chết sau được Phong Triệt cứu, vì báo ân trả nợ nên tới Hồng Tụ Thiêm Hương trở thành hoa khôi ở đây, bán nghệ không bán thân.”
Nghe xong tin tức điều tra từ Dạ, Ti Ngự Thiên gõ gõ mặt bàn: “Xem ra Phong Triệt kia cũng có chút năng lực, Hồng Tụ Thiêm Hương này có thể ở trong kinh thành của trẫm mở ra thật không đơn giản a.” .Suy nghĩ một chút, Ngự Thiên phân phó: “Phái người theo dõi nhất cử nhất động từng người trong Hồng Tụ Thiêm Hương, từ lão bản đến các tiểu quan, nhất là cái tên Ngưng Nguyệt kia, xem xem trong triều có vị quan viên nào thường xuyên tiếp xúc với bọn họ. Mặt khác tái phái người theo dõi Tiền Nguyên Bảo, La Y hiện tại không có ở đây ngươi phái người thông tri với Thiên Nguyệt phủ, để cho bọn họ chú ý mật thiết mọi động tĩnh trên giang hồ, nhất là Tử Hồ sơn trang, còn có mấy kẻ đã từng cùng Hàn Nguyệt tiếp xúc qua.”
“Dạ!”
“Còn có, Sương Phù Nhi kia ngươi cũng phái người giám sát cho trẫm, trẫm muốn biết nàng ta đến tột cùng ôm tâm tư gì.” Lớn mật như thế dám tới đây tìm Nguyệt Nhi, sợ không chỉ là ngưỡng mộ đơn giản như vậy.
“Dạ, thủ hạ hiểu được!” Quan hệ đến an nguy chủ tử, hắn tự nhiên cũng cẩn thận nhiều hơn.
“Ân, ngươi lui xuống đi, có tin tức gì nhanh bẩm báo.”
“Dạ, thủ hạ cáo lui, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Đảo mắt nhìn qua thấy Dạ đã biến mất.
Đứng dậy chậm rãi tới phía trước cửa sổ, Ti Ngự Thiên âm lãnh trầm giọng:“Trẫm mặc kệ các ngươi là ai, có mục đích gì, nếu làm cho trẫm mất hứng , trẫm tuyệt không bỏ qua!”
“Tiểu thư, người đừng nóng giận .” đã qua nhiều ngày như thế tức giận của tiểu thư còn không tiêu tan.
“Ta có thể không tức giận sao? Sương Phù Nhi ta là ai? Giang hồ đệ nhất mỹ nữ! vậy mà thất điện hạ kia …thất điện hạ kia cư nhiên đối đãi như thế với ta, hơn nữa ngay cả sa mạo cũng không thèm tháo xuống.”Sương Phù Nhi trong mắt lộ ra tia không cam lòng, “Thu nhi, ta không tin thất điện hạ đối với ta vẫn không động tâm, hắn nhất định là ngại người nọ bên cạnh cho nên không dám tỏ vẻ.” ( chị gái này siêu tự tin a~)
“Tiểu thư, thất điện hạ kia thân phận ra sao…… Tiểu thư chúng ta vẫn là nên quay về sơn trang đi.” thị nữ tên gọi Thu Nhi cầu khẩn đến.
“Không! Ta không cam lòng! Ta nhất định phải làm cho hắn thích ta, hắn… Hắn phá hủy hạnh phúc của ta, ta không thể bỏ qua cho hắn, không thể……” Sương Phù Nhi gắt gao nắm chặt khăn tay.
“Tiểu thư, thất điện hạ là hoàng tử, Tử Ngọc Sơn Trang mặc dù trên giang hồ có danh vọng nhưng làm sao cùng hoàng gia chống lại, tiểu thư, ngài vẫn là nên bỏ đi! Nếu như không giải quyết đoàng hoàng sẽ làm liên lụy đến Sơn Trang.” Thu nhi nắm cánh tay tiểu thư đau khổ khuyên bảo, bọn họ chỉ là thảo dân làm sao có thể cùng thất điện hạ và hoàng thượng đối kháng a.
“Thu nhi…… Nghiêm đại ca vì hắn không tiếc vứt bỏ ta, ta thương hắn như vậy, nhưng hắn lại……” Sương Phù Nhi con mắt hoen đỏ, giọng điệu nghẹn ngào, “Biểu tỷ cũng vì hắn mà tương tư, cả ngày trà cơm không tư (ăn uống không vô) . Thu nhi, hắn không chỉ phá hủy ta mà càng phá hủy Nghiêm đại ca và biểu tỷ, sau này cũng sẽ hủy diệt nhiều người hơn. Nếu như vậy… Nếu như vậy, vậy… Ta đây khiến cho hắn thích ta, sau đó làm cho hắn nếm đủ bị cảm giác thống khổ bị người vứt bỏ. Ta nhất định phải cứu Nghiêm đại ca, nhất định phải cứu biểu tỷ……” lúc này Sương Phù Nhi đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.
“Tiểu thư… Ngài đừng như vậy… thất điện hạ kia há là người có thể để cho người khác gặp sao.” Tiểu thư vì sao lại nghĩ như vậy, thất điện hạ cũng không biết chuyện này a, đều là… Đều là Nghiêm minh chủ và Hồng Diệp tiểu thư tự mình đa tình mà thôi. Mà Nghiêm minh chủ vì sao lại thích một người nam nhân, thậm chí không tiếc hủy hôn, không tiếc đối địch với Tử Hồ sơn trang.
“Có thể , Hà đại ca đã nói sẽ giúp ta , hắn sẽ giúp ta gặp tên thất điện hạ kia . Chỉ cần để cho ta cùng hắn tiếp xúc mấy lần, hắn nhất định sẽ thích ta, nhất định sẽ yêu ta!” Sương Phù Nhi lúc này đã lâm vào mù quáng trong ảo tưởng, nhìn bộ dáng tiểu thư Thu nhi trong lòng rơi lệ, Nghiêm minh chủ hồi hôn đã đem tiểu thư bức điên rồi, nàng nên làm thế nào cho phải, nên như thế nào giúp tiểu thư……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...