“Phụ hoàng, nhi thần Diệu Nhật kính chúc phụ hoàng, thân thể an khang, sinh nhật vui vẻ.” Đại hoàng tử Ti Diệu Nhật mới 11 tuổi quỳ trên mặt đất hành lễ với phụ hoàng. Mẫu phi của hắn nguyên là thái tử phi của Ti Ngự Thiên, nhưng do thân thể vẫn yếu ớt, sinh hạ hắn xong thì cũng nhắm mắt xuôi tay. Ti Diệu Nhật được thái hậu đem về chăm sóc dạy dỗ. Đến năm hắn 6 tuổi, thái hậu cũng qua đời. Vì vậy, mọi người trong cung vô cùng kính trọng vị Đại hoàng tử này.
Ti Diệu Nhật vóc người tráng kiện, cao lớn, mày kiếm, mắt hổ, hoàn toàn không có nét gì nhu nhược yếu ớt như mẫu thân. Dung mạo, hình dáng của hắn giống ngoại công, Yến quốc Uy Vũ Đại tướng quân nổi danh lừng lẫy Thượng Quan Vinh Uy như đúc. Mà do bẩm sinh đã thích đấu kích múa kiếm, Ti Ngự Thiên định bồi dưỡng hắn thành một viên thống soái quân đội.
“Đứng dậy đi.” Đối với đứa con này, Ti Ngự Thiên rất hài lòng, sắc mặt lúc này cũng dịu đi một chút.
“Phụ hoàng, nhi thần đã chuẩn bị một bộ kiếm pháp làm lễ vật mừng sinh nhật phụ hoàng.” Ti Diệu Nhật bình tĩnh nói. Giọng nói đầy tự tin pha chút hùng hồn của nam tử hán làm người nghe có cảm giác đứa trẻ 11 tuổi này rất có phong độ của một vị đại tướng quân.
“Được.” Ti Ngự Thiên gật đầu chấp thuận.
Cầm lấy thanh mộc kiếm trong tay người hầu, Ti Diệu Nhật bắt đầu vung kiếm. Bộ kiếm pháp này hắn vừa mới được ngoại công truyền thụ. Ngoại công chỉ có duy nhất một người con, nên từ sau khi mẫu thân hắn qua đời, ông đã dồn tất cả tình yêu thương của mình vào hắn. Thấy Ti Diệu Nhật cực kỳ ham mê học võ, Thượng Quan Vinh Uy đã sai người tìm kiếm tất cả mọi bí kíp võ công, rồi tận tâm tận lực dạy dỗ ngoại tôn của lão, mà tài năng thiên phú của Ti Diệu Nhật trong lĩnh vực này càng ngày càng khiến lão sung sướng vô cùng.
Mộc kiếm trong tay Ti Diệu Nhật không ngừng biến hóa, lúc nhanh lúc chậm. Kiếm chiêu, kiếm khí tràn đầy tính mạnh mẽ, bùng nổ đã bộc lộ hoàn toàn trình độ võ công thâm hậu của Ti Diệu Nhật. Ngay cả một kẻ bình thường hiếm khi biểu lộ buồn vui ra mặt như Ti Ngự Thiên, giờ phút này chân mày đều giãn ra hài lòng. Từ đó có thể thấy được, Ti Diệu Nhật đã luyện bộ kiếm pháp này thuần thục đến mức nào.
Liếc nhìn về phía Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhận ra Hàn Nguyệt vẫn nằm yên như cũ không có bất kỳ động tác gì. Hàng lông mày vừa giãn ra đã có chút chau lại.
Múa xong chiêu thức cuối cùng, Ti Diệu Nhật chậm rãi hô hấp rồi thu kiếm về. Nhìn thấy phụ hoàng khẽ nhíu mày lại, Ti Diệu Nhật ngoài mặt vẫn trấn định nhưng trong lòng đã vô cùng bất an.
“Tốt lắm, nhìn bộ kiếm pháp này, phụ hoàng biết ngươi đã bỏ ra nhiều tâm huyết. Lễ vật này, phụ hoàng rất hài lòng.” Thấy đứa con lớn nhất nhìn mình với ánh mắt tràn ngập chờ mong, sắc mặt Ti Ngự Thiên dịu lại rồi nói. Hắn nhìn ra được, thường ngày nó đã chăm chỉ luyện tập đến nhường nào.
“Đa tạ phụ hoàng khích lệ. Khiến phụ hoàng hài lòng, nhi thần dù có khổ cực nữa cũng đáng.”
Nghe phụ hoàng động viên mình, đôi mắt Ti Diệu Nhật đã có chút cay cay. Hắn từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, dù được hoàng tổ mẫu và ngoại công yêu thương chiều chuộng, nhưng cũng không sao so được với bọn đệ đệ vẫn còn mẫu phi ở cạnh bên. Hắn lại là con cả nên phải làm gương cho các đệ muội của mình. Nhưng hắn không được sáng dạ cho lắm, ngoại trừ võ công ra, các phương diện khác hắn không thể nào so sánh được với đám đệ đệ thông minh của mình. Bây giờ lại thêm chuyện Thất đệ được phụ hoàng vô cùng sủng ái nữa. Cho nên hắn cảm thấy vô cùng bất an, vì vậy mà càng thêm chăm chỉ luyện tập võ nghệ. Đấy là chuyện duy nhất hắn có thể làm tốt được. Nhưng vừa rồi phụ hoàng đã khen hắn. Bình thường phụ hoàng hiếm khi khích lệ động viên bọn hắn, hôm nay tự dưng lại khen hắn.
Ti Diệu Nhật trở về chỗ ngồi của mình, một lúc sau tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Chứng kiến đại hoàng huynh dâng tặng lễ vật được phụ hoàng khen thưởng, các hoàng tử khác cũng lần lượt dâng lên lễ vật của mình.
Nhị hoàng tử dâng tặng một cái Bình An phù do mẫu phi chọn giúp hắn, Tam hoàng tử dâng lên một bộ chữ* chính tay hắn viết.
Đến lượt Tứ hoàng tử Ti Lam Hạ, hành lễ với phụ hoàng xong, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một cây sáo màu xanh biếc. Tiếng sáo du dương chậm rãi truyền ra. Mẫu phi của hắn là Dung quý phi. Nàng xuất thân từ một đại gia tộc quyền thế, dung mạo tuy không bằng Tiêu hậu nhưng cũng diễm lệ muôn phần, đối với chuyện tranh đoạt quyền thế trong hậu cung càng hiếm khi nhúng tay vào. Bình thường Dung quý phi chỉ thích đọc sách thổi sáo, là một trong tam đại quý phi của hậu cung.
Khác với Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử Ti Lam Hạ cực kỳ giống mẫu phi của mình. Mặc dù sinh vào mùa hè, nhưng tính tình Ti Lam Hạ vô cùng lạnh lùng. Không giống như Ti Ngự Thiên lạnh lùng một cách uy nghiêm hay Hàn Nguyệt lạnh nhạt đến vô cảm, Lam Hạ lạnh từ trong cốt tủy lạnh ra, như là bẩm sinh đã thế. Hàng lông mày thẳng, cặp môi mỏng, đôi mắt phượng cong dài cùng ánh nhìn lạnh lẽo ẩn chứa trong đôi mắt đó khiến ngay cả kẻ trời không sợ, đất không sợ như Nhị hoàng tử cũng phải khiêng nể đôi phần.
Tiếng sáo của Ti Lam Hạ cũng giống như con người của hắn, mát lạnh nhưng không làm cho người khác cảm thấy giá rét. Tựa như tính cách Ti Lam Hạ, lạnh lùng nhưng không khiến người ta sợ chết khiếp, cũng làm cho không ai dám tùy ý khinh thường.
Kết thúc khúc nhạc, Ti Lam Hạ mở mắt nhìn phụ hoàng, nhiều người vẫn trầm mê trong tiếng sáo vẫn chưa tỉnh lại được.
“Nhi thần kính chúc phụ hoàng, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.” Ti Lam Hạ quỳ xuống hành lễ, âm thanh lành lạnh mà trầm thấp.
“Đứng lên đi, thổi hay lắm.” Ti Ngự Thiên gật đầu nói với Ti Lam Hạ đang quỳ trên mặt đất.
Nhìn khóe miệng phụ hoàng cong lên tạo thành một nụ cười khích lệ, Ti Lam Hạ trở về chỗ ngồi, trong mắt có chút ấm áp.
Ti Ngự Thiên lại nhìn sang chỗ Ti Hàn Nguyệt. Hắn hi vọng, tiếng sáo vừa rồi của Lam Hạ có thể khiến cho Hàn Nguyệt thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ thấy nó nằm yên như đang ngủ, vẫn không có động tĩnh gì.
Ngũ hoàng tử Ti Cẩm Sương thấy phụ hoàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn thân hình đang giấu mình trong lớp áo choàng, ánh mắt hơi tối đi, rồi đứng dậy đi tới giữa sân, nhìn phụ hoàng nói : “Phụ hoàng, vừa rồi tứ ca đã thổi sáo kính chúc phụ hoàng, vậy nhi thần cũng xin gảy một bản nhạc dâng lên phụ hoàng. Chúc phụ hoàng vạn sự tốt lành, bình an khỏe mạnh.”
“Được.”
Ti Cẩm Sương đi đến bên cạnh chiếc huyền cầm đã được bọn nô tài đem ra bày sẵn, ngồi xuống, đôi bàn tay nhẹ nhàng vung lên, tiếng cầm bắt đầu ngân vang. Âm thanh đó khác hẳn với tiếng sáo vừa nãy. Nếu nói tiếng sáo của Lam Hạ là dòng nước trong lành mát lạnh thì tiếng cầm của Cẩm Sương giống như chất ngọc ôn hòa nhã nhặn, tựa như con người hắn.
Mẫu phi của Ti Cẩm Sương cũng là một trong ba quý phi của hậu cung, Thục quý phi. Chữ ‘thục’ trong danh hiệu của nàng được lấy từ câu ‘hiền lương thục đức’. Thục phi là con gái Nội các Đại học sĩ, tính tình ôn nhu hiền đức.
Tính cách của Cẩm Sương cũng được kế thừa từ mẫu thân, ôn hòa nhã nhặn. Từ đôi mắt đến hàng mi, nụ cười đến âm thanh, tất cả đều toát lên một vẻ ấm áp hòa nhã khiến người đối diện có cảm giác như một làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua. Măc dù mới chỉ bảy tuổi, nhưng tiếng đàn của Cẩm Sương đã chan chứa ấm áp ôn tình làm say đắm lòng người. Cũng không khó để tưởng tượng ra, tương lai, Cẩm Sương sẽ thành một mỹ công tử ôn nhu nho nhã đến nhường nào.
Tiếng đàn nhẹ nhàng như nhành liễu mơn man làn da theo đôi tay Ti Cẩm Sương vang vọng khắp sân. Thục phi nhìn con trai mình, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt Thục phi, Tiêu Lâm lại nhìn về phía con nàng. Đến lúc nào thì con nàng mới có thể ôn hòa nhã nhặn như Ngũ hoàng tử chứ. Lúc này, Tiêu Lâm vô cùng hâm mộ Thục phi. Nàng không hiểu, ôn nhu hiền đức, nàng tự nhận không hề thua kém Thục phi nhưng vì sao Hàn Nguyệt, từ hình dáng cho đến tính cách chẳng có một chỗ nào giống nàng. Lại nhìn Ngũ hoàng tử ôn nhu như ngọc, Tiêu Lâm tiếp tục thở dài.
Thôi, bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, Nguyệt nhi chỉ cần đừng làm nàng sợ chết khiếp nữa là đã phúc đức lắm rồi, còn về phần ôn nhu thì… Tiêu Lâm rùng cả mình. Ăn thôi không nghĩ nữa.
Tiếng đàn như mây trôi nước chảy càng về cuối càng chậm lại rồi chấm dứt, Ti Cẩm Sương đứng dậy cúi đầu : “Phụ hoàng, nhi thần tài mọn, khiến người chê cười.”
Tâm tình Ti Ngự Thiên lúc này khá vui vẻ, giọng nói cũng có vẻ ôn hòa hơn : “Tốt lắm. Tuy vẫn còn vài chỗ sai sót, nhưng phụ hoàng rất hài lòng.”
“Tạ ơn phụ hoàng khích lệ.” Giọng nói cũng ôn nhu như tiếng cầm lại vang lên. Ti Cẩm Sương mang theo nụ cười hiền hòa thường thấy trở về vị trí của mình.
“Phụ hoàng, nhi thần tài hèn sức mọn không bằng các ca ca, nhưng hôm nay, nhi thần đã làm một chiếc đèn lồng đặc biệt tặng phụ hoàng. Nhi thần hi vọng, buổi tối, chiếc đèn lồng này có thể khiến thư phòng của phụ hoàng càng thêm sáng sủa, giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương càng thêm thoải mái, đôi mắt không còn mỏi mệt.” Lục hoàng tử Ti Thanh Lâm chỉ lớn hơn Hàn Nguyệt nửa tuổi ngọt ngào nói.
“Thật thế à?” Ti Ngự Thiên có chút tò mò hỏi rồi sai người trình chiếc đèn lồng lên. Nhìn kỹ thì thấy, nó lớn hơn so với những chiếc đèn lồng thông thường, bên trong được chia làm ba phần, một phần lại có một tâm đèn riêng, chung quanh đèn được dát kim loại sáng lấp lánh. Ngắm nhìn một lúc, Ti Ngự Thiên nói với Thanh Lâm : “Đẹp lắm! Thủ nghệ của hoàng nhi quả thật rất tinh xảo. Phụ hoàng thu nhận.”
“Tạ ơn phụ hoàng. Phụ hoàng thích là tốt rồi. Thanh Lâm chúc phụ hoàng, hàng năm đều như hôm nay, tuổi nào cũng như lúc này”*
Ti Thanh Lâm nhu thuận hành lễ rồi cũng trở về chỗ ngồi.
Mẫu phi của Lục hoàng tử mặc dù chỉ đứng hàng tần phi nhưng từ nhỏ Ti Thanh Lâm đã cực kỳ dễ thương, nói chuyện thì vô cùng ngọt ngào, khiến cho hậu cung từ trên xuống dưới, từ phi tử cho đến bọn nô tài đều yêu quí hắn. Bởi vậy, tuy mẫu phi thân phận không cao nhưng Thanh Lâm vẫn sống vui vẻ trong hậu cung như cá gặp nước. Hơn nữa, quan hệ của hắn với Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử rất tốt nên trong cung, Thanh Lâm xem như cũng có địa vị.
Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử còn quá nhỏ nên không có chuẩn bị lễ vật gì. Hai hoàng nữ của Ti Ngự Thiên dâng lên phụ hoàng một điệu múa đôi. Đến lúc này, tất cả hoàng tử công chúa của Ti Ngự Thiên đều đã dâng tặng lễ vật, ngoại trừ Ti Hàn Nguyệt, vẫn không có động tĩnh gì.
=== ====== ====== =====
_ bộ chữ : thường là một câu thơ, câu văn, thành ngữ, châm ngôn nổi tiếng được rút ra từ một tác phẩm nào đó được viết theo kiểu thư pháp. Bên cạnh thường có mấy dòng đề tự
_ hàng năm đều như hôm nay, tuổi nào cũng như lúc này :
Nguyên văn : Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều.
Đây vốn là một câu chúc mừng trong các lễ sinh nhật, mừng thọ của người Trung Quốc, ý chỉ năm nào, tuổi nào cũng được như hôm nay, như hiện tại (vui vẻ, thành công, hạnh phúc v.v…)
Thế nhưng hiện tại, câu này còn mang một nghĩa khác khá là châm biếm. Nếu bạn nói với một người đang xui xẻo câu này (VD : mất tiền) thì có nghĩa bạn rủa người ta lúc nào cũng gặp vận xui như bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...