Chương 59: Cái gọi là bạch nguyệt quang [*]
[*] Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Bùi Ngọc thường cảm thấy bây giờ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Ở tuổi mười sáu người khác không có gì cả, mà anh không chỉ nắm giữ thanh xuân, còn được sống chung với người phụ nữ mình thích nhất, học chuyên ngành mình yêu thích nhất ở trong ngôi trường đại học mình mơ ước từ bé.
Thời gian đẹp luôn trôi qua rất nhanh, khai giảng hình như vừa mới qua không bao lâu, còn chưa kịp thích nghi với cuộc sống đại học thì đã tới lúc thi giữa kỳ. Bởi vì Bùi Ngọc chọn quá nhiều môn nên lần đầu tiên trong cuộc đời sứt đầu mẻ trán vì thi cử.
Trước giờ Mạc Tiệp luôn ra đề khó, cho dù đại học T quy tụ toàn học bá nhưng thi giữa kỳ mà làm đề của giáo sư Mạc thì thường chỉ có 60% đạt yêu cầu. Thật ra cũng không phải cô cố ý làm khó cho sinh viên, chỉ là "Độ khó thấp" với cô thường đã là "Độ khó cực cao" với những người khác rồi, mà "Cuộc thi bình thường" trong mắt sinh viên ở trong mắt cô là "Cái này mà gọi là thi ư", cái cô thiếu hụt là khả năng nắm bắt tiêu chuẩn.
Lúc công bố kết quả, hai môn Mạc Tiệp dạy Bùi Ngọc chọn ở học kỳ này đều đạt điểm tối đa, chẳng mấy chốc từ vật viện lan truyền ra khắp đại học T. Thật ra vật viện đại học T bao năm qua sản xuất ra rất nhiều "quái vật", chỉ là cuộc thi giữa kỳ, có đạt điểm tối đa cũng chẳng có gì lạ, nhưng chưa từng có một quái vật nào có vẻ ngoài đẹp mắt như Bùi Ngọc.
Tin đồn gây nhốn nháo, có người còn nói Bùi Ngọc mười hai tuổi đã bắt đầu xem mười tập Landau [1]. Chỉ có Bùi Ngọc tự mình biết, để có kết quả này với anh cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ là anh cho rằng không lấy được điểm tối đa trong tay bạn gái thì rất mất mặt, bởi vậy mới liều mạng cố gắng.
Lần đầu tiên trong đời Mạc Tiệp nhận ra, hình như cô đã đánh giá thấp Bùi Ngọc, nhưng lòng hiếu thắng của cô rất mạnh, lập tức hạ chiến thư cho anh qua WeChat: "Thi cuối kỳ đấu lại."
Bùi Ngọc biết được kết quả liền thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng sẽ được mẹ khen ngợi, kết quả nhìn thoáng qua WeChat liền run rẩy.
Mạc Tiệp vừa mới gửi tin nhắn WeChat xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Một nữ sinh gầy yếu mắt ửng hồng đẩy cửa vào: "Giáo sư Mạc, cô có rảnh không? Em muốn tâm sự về chuyện môn học với cô."
"Em ngồi xuống trước đi." Bởi vì Mạc Tiệp là nữ giáo sư trẻ tuổi duy nhất ở vật viện, ngày thường trong giờ làm việc thường có nữ sinh tới tìm cô tâm sự, thật ra cô rất sợ chuyện này, dẫu sao trình độ nói chuyện trước kia của cô không khiến người ta bật khóc đã là vô cùng may mắn.
"Em tên Tăng Vũ, là sinh viên năm nhất ở vật viện. Lần này thi giữa kỳ em được... 12 điểm. Có phải em không thích hợp học vật lý không?" Tăng Vũ nói xong lại suy sụp che miệng cúi đầu bật khóc.
"12 điểm, bài kiểm tra giữa kỳ của các em không phải tối đa là 100 điểm sao?" Mạc Tiệp nói xong liền thấy nữ sinh khóc ác hơn, lập tức chuyển vấn đề, "À, em có biết tại sao em thi được điểm như vậy không?"
"Giáo sư Mạc, em thích Bùi Ngọc." Tăng Vũ trả lời một câu chẳng liên quan gì tới câu hỏi.
Trong nháy mắt Mạc Tiệp không vui vẻ nổi nữa, nhưng chẳng mấy chốc lại bị tiếng khóc của cô bé kéo trở lại thân phận "người lớn".
"Là vì yêu đương nên ảnh hưởng tới học tập sao?" Mạc Tiệp chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này.
"Không phải, em... là một người bình thường." Tăng Vũ co người trên ghế, khóc nức nở nói, "Em là một người bình thường, trước khi gặp Bùi Ngọc, em chỉ muốn thi vào một trường đại học trọng điểm bình thường, học một chuyên ngành bình thường, tìm một công việc bình thường để làm, kết hôn sinh con với một người bình thường, sau đó già đi mà thôi."
"Tất cả mọi người đều là người bình thường mà." Trong nháy mắt Mạc Tiệp thấy mờ mịt, "Khi còn bé tôi luôn được gọi là thiếu nữ thiên tài, bây giờ không phải cũng chỉ là một giảng viên đại học bình thường thôi sao."
"Lúc còn đi học cô có từng thích người nào không ạ?"
Mạc Tiệp lắc đầu.
"Sau khi em gặp Bùi Ngọc, tất cả đều thay đổi. Em bắt đầu cảm thấy cuộc đời như vậy thật đáng sợ. Cuộc đời của em lại chợt có một đích đến, lại như... có người cầm một chiếc đèn sáng rực ấm áp ở phía trước em, thế là em liều mạng chạy về hướng cái đèn đó, tất cả mọi người đều cảm thấy em điên rồi, nhưng ngày nào em cũng tràn ngập sức mạnh, bởi vì em cảm thấy mỗi ngày em lại gần cậu ấy hơn một chút." Tăng Vũ khóc thút thít sau đó hít sâu một hơi, "Em thi đỗ vào đại học T, hơn nữa còn cố gắng lựa chọn chuyên ngành giống cậu ấy. Em từng cho rằng điều này đại biểu rằng em thành công rồi."
Mạc Tiệp sững sờ nhìn cô bé, kinh ngạc tới nỗi một chữ cũng không nói ra được.
"Thế nhưng không có, em phát hiện em chỉ là một kẻ lỗ mãng, bất luận em liều mạng cố gắng thế nào chăng nữa, em vẫn chỉ là một người bình thường, cho dù ra sức chạy tới nơi cậu ấy đứng, em vẫn không thể nào noi theo cuộc đời của cậu ấy." Hai mắt Tăng Vũ sưng lên như quả hạch đào.
"Tôi cho rằng, vấn đề lớn nhất của em không phải cái gọi là người bình thường." Mạc Tiệp do dự một lát rồi vẫn quyết định nói thẳng, "Mà là mục tiêu cuộc đời của em sai rồi. Em không suy nghĩ xem mình rốt cuộc giỏi cái gì, cũng không suy nghĩ mình có thật sự yêu thích vật lý hay không, ngược lại cứ kiên trì bắt chước cuộc đời của người khác. Không phải rất quá đáng với bản thân sao? Ví dụ như... ví dụ như... nếu như tôi muốn bắt chước cuộc đời của Phạm Băng Băng, tôi chắc chắn cũng sẽ gặp thất bại, lẽ nào vì vậy mà tôi phải chối bỏ giá trị sống của mình ư?"
"Không, cô giáo, cô có thể!" Tăng Vũ nghẹn ngào nói.
"Có thể cái gì?" Mạc Tiệp đang hùng hồn thảo luận đạo lý cuộc đời với cô bé thì chợt bị cắt ngang, cô không kiên nhẫn hỏi ngược lại.
"Cô có thể làm minh tinh, các bạn học đều nói cô có vẻ ngoài giống Lý Gia Hân thời đỉnh cao." Tăng Vũ nghiêm túc nói.
"..." Mạc Tiệp thoáng lúng túng ho nhẹ hai tiếng, ngừng một chút rồi nói, "Vậy nếu như tôi muốn bắt chước Sharapova đánh tennis, chắc chắn là sẽ thất bại, trời sinh tôi yếu kém khoản vận động."
"Thế nhưng... nếu như không như vậy, cuộc đời em và cậu ấy không thể gặp nhau." Tăng Vũ chán nản lắc đầu, "Em biết không nên thích người như cậu ấy, thế nhưng... tình yêu không thể khống chế mới mê người. Huống hồ, cậu ấy sạch sẽ, đẹp trai, ưu tú, được dạy dỗ tốt, thuần khiết như tuyết đầu mùa, lòng còn mang lý tưởng. Từng thích người con trai tốt đẹp như vậy, sao có thể thích được người khác nữa chứ?"
"Đó chỉ là cậu ta trong tưởng tượng của em thôi, có thể sau lưng em cậu ta cũng là một kẻ vô cùng háo sắc hạ lưu đó, chưa biết chừng đã sớm lên giường cùng người nào đó rồi." Mạc Tiệp nói tới đây liền đỏ mặt luống cuống.
"Không thể nào! Em hỏi thăm rồi, cậu ấy thậm chí còn chưa từng có bạn gái chính thức, bạn gái trước đây chẳng qua là giao hẹn ngoài miệng với cậu ấy thôi." Tăng Vũ khó chấp nhận nổi hét lên, giống như tín ngưỡng của mình bị người ta giội nước bẩn vào vậy, trầm mặc một lát lại càng tức giận hơn, đứng vụt dậy nói, "Cô tiếp tục làm việc đi, em không có gì để nói nữa. Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi."
[1] Lev Davidovich Landau, một nhà vật lý Liên Xô nổi tiếng với những đóng góp trong vật lý lý thuyết. Mười tập Landau là:
1. Cơ học
2. Lý thuyết trường
3. Cơ học lượng tử
4. Lý thuyết lượng tử tương đối (điện động lực học lượng tử)
5. Vật lý thống kê
6. Cơ học chất lỏng
7. Lý thuyết đàn hồi
8. Điện động lực học trung bình liên tục
9. Động lực học vật lý.
10. Vật lý thống kê
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...