Dụ dỗ

 
Chương 40: Người mẹ thẳng thắn
 
Bùi Ngọc ngồi tựa ở trên ghế nghỉ ngơi chốc lát.
 

Bởi vì cơm tối ăn có mấy miếng, hoạt động thể lực và trí lực ở cường độ cao khiến cho lúc này anh mệt mỏi và đói bụng vô cùng. Ngộ nhớ có biểu hiện không tốt ở trên giường mẹ thì chẳng phải phá hủy hình tượng rồi sao?
 
Anh xoắn xuýt một hồi rồi quyết định tới nhà bếp làm đại món gì đó lấp bụng rồi nói tiếp.
 
Anh vừa vươn vai vừa lười biếng quẹt dép vào nhà bếp nhưng lại bất ngờ phát hiện ra đèn nhà bếp sáng rỡ.

 
"Mẹ?" Bùi Ngọc thử thăm dò gọi một tiếng.
 
Mạc Tiệp trả lời rồi bưng bát mì gà trứng ra, hiểu ý nở nụ cười nói: "Mẹ đoán con hẳn là đói bụng lắm nên mẹ nấu cho con bát mì này."
 
"Ồ, cảm ơn mẹ." Bùi Ngọc vui vẻ nhận bát đũa.
 
Tuy Mạc Tiệp nấu nướng không để ý nhiều thứ, cũng không làm món gì cầu kỳ cả, thường không phải cơm rang thì chính là nấu mì nhưng vẫn có thể ăn ngon.
 
Lúc anh học cấp ba, mỗi khi kết thúc giờ tự học buổi tối mong đợi nhất chính là về nhà ăn mì mẹ nấu, mì nóng hổi tới mức ăn vào có thể thấy ấm từ dạ dày tới tận trong lòng. Khi còn bé anh không biết nấu ăn, ba anh tất nhiên cũng không biết, hai người không biết nấu nướng hàng ngày toàn ăn nhà hàng hoặc gọi giao hàng, bởi vậy trước giờ anh chưa từng ăn cơm nhà, cho dù là một bát mì trứng đơn giản.

 
"Không cần nói cảm ơn đâu, kỳ lạ lắm." Mạc Tiệp nâng cằm lên nhìn anh nói, "Cơ thể con vẫn còn đang phát triển, về sau không được tùy ý bỏ bữa tối nữa.”
 
Hồi cấp ba anh để đầu cua mát mẻ, bây giờ tóc dài hơn một chút, mềm mại xõa tung, mái tóc màu đen khiến cho khí chất trên người anh dịu dàng hơn rất nhiều.
 
Mạc Tiệp càng nhìn càng thích, cô cảm thấy trước nay mình chưa từng gặp qua người con trai nào ưa nhìn như vậy, cho dù là ở trên TV.
 

Bùi Ngọc nghe vậy ngẩn ra, nghi ngờ nói: "Mẹ, là trước đây mẹ dạy tôi mà, cho dù là ba mẹ thì cũng nhớ phải nói cảm ơn và xin lỗi, không thể bởi vì là người nhà mà quên hết lễ nghi cơ bản, trên đời này không có gì là chuyện hiển nhiên."
 
Mạc Tiệp lúng túng chớp mắt, há miệng rồi cúi đầu nhỏ giọng thì thầm nói: "Khi đó mẹ với con vẫn chưa thân thiết lắm. Hơn nữa từ nhỏ mẹ của mẹ dạy dỗ mẹ như vậy."
 
"Ồ, vậy thì bây giờ tôi và mẹ rất thân thiết sao?" Bùi Ngọc cười tựa như không cười hỏi một câu ý tứ sâu xa.
 
Giọng nói dễ nghe của anh hơi nâng cao, âm cuối dần tiêu tan trong mùi thơm của đồ ăn, Mạc Tiệp bỗng chốc đỏ mặt.
 
"Tiểu Ngọc, chuyện lúc trước là mẹ chưa suy nghĩ thấu đáo." Mạc Tiệp nói những lời nghĩ sẵn rồi thuộc lòng trong đầu ra, "Mẹ biết mẹ không tôn trọng ý nghĩ của con là mẹ không đúng. Nhưng mẹ thật sự không có ý nghĩ lợi dụng con."
 
Bùi Ngọc cắn một miếng trứng gà, lẳng lặng nghe cô nói. Anh vốn muốn trực tiếp cắt ngang khi cô lại nói tới việc này rồi lại nghĩ chắc hẳn cô phiền muộn không ít vì lời nói này, không cho cô nói ra, chẳng phải uổng phí bao cố gắng của cô sao? Ngẫm lại thật có chút đau lòng.
 

"Đúng là mẹ muốn sinh con nhưng không phải như con nói..." Mạc Tiệp nghiêm túc nhìn anh, lấy dũng khí hồi lâu mới thẳng thắng nói thật ra ý nghĩ trong lòng mình, "Chỉ là mẹ... chỉ là... mẹ chỉ là vô cùng vô cùng muốn hôn môi cùng con, muốn làm tình cùng con, muốn bị con bắn vào trong, muốn kết hôn cùng con, muốn sinh con cùng con, muốn cùng con nuôi con cái khôn lớn, sau đó chúng ta cùng nhau dạy con cái tiếp tục học vật lý!"
 
Bùi Ngọc vừa mới uống một ngụm canh liền bị sặc, ho kịch liệt.
 
Mạc Tiệp vội rút một tờ giấy ra đưa cho anh: "Uống từ từ thôi, nóng sao con?"
 
Bùi Ngọc cúi đầu nhận lấy khăn giấy, bên tai bỏng như bị lửa đốt.
 
"Mẹ, mẹ... không nên thẳng thắn như vậy." Bùi Ngọc bình ổn lại, anh còn tưởng rằng giáo sư Mạc suy nghĩ lâu như vậy có thể nói ra lời gì cảm trời động đất để dỗ dành anh, thật sự là anh suy nghĩ nhiều quá rồi.    
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận