Dụ dỗ

 
Chương 35: Người mẹ hào phóng
 
Sau khi tan học Bùi Ngọc thu dọn đồ đạc rồi ra về, vừa mới ra cửa thì nhìn thấy có người ngồi trong một chiếc Audi màu đen vẫy tay với anh, anh liếc mắt nhìn thì nhận ra biển số xe quen thuộc.
 

"Cô." Bùi Ngọc đi tới, kéo cửa sau xe ngồi vào, "Có chuyện gì không ạ?"
 
"Xem tin tức thấy năm nay cháu đỗ thủ khoa khối tự nhiên nên cô tới chúc mừng đó." Người phụ nữ trong xe có khí chất nhã nhặn chính là cô út Bùi Xu của Bùi Ngọc, "Ông nội rất nhớ cháu, lúc nào về thăm nhà nhé?"
 
"Chờ cháu được nghỉ đã." Bùi Ngọc cúi đầu suy nghĩ một chút rồi chần chờ nói, "Cô, cháu có một ý nghĩ, có lẽ chưa phải lúc lắm, nhưng... cháu muốn gây dựng sự nghiệp, cô có thể giúp cháu một tay ở phương diện tài chính và marketing không?"
 

Bùi Xu sửng sốt, cười khúc khích: "Tiểu Ngọc, cháu điên rồi sao? Cháu mới mười sáu tuổi, cứ yên tâm học hành cho giỏi đi, nghĩ lung tung làm gì chứ?"
 
"Cháu không nghĩ lung tung. Ý tưởng và kỹ thuật cháu biết không ít, chỉ thiếu người làm cùng. Cô biết từ nhỏ cháu đã từng học..."
 
"Tiểu Ngọc, cháu thiếu tiền sao? Có phải mẹ kế đối xử không tốt với cháu không?" Bùi Xu cắt ngang lời của anh, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, "Cô ta ngược đãi cháu sao? Có khó khăn gì nhất định phải nói với cô!"
 
"Không phải, mẹ cháu... rất tốt." Bùi Ngọc nhớ tới dáng vẻ khỏa thân động dục của mẹ, mẹ thật sự rất tốt, tốt tới mức không thể tốt hơn nữa rồi.
 
"Cháu đừng nghĩ gây dựng sự nghiệp đơn giản như vậy. Cô biết từ nhỏ cháu đã thích vật lý, về sau chắc chắn sẽ tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu cho nên mới hy vọng cháu có thể chú tâm vào học hành. Sức của một người có hạn, không nên gây cho mình áp lực lớn về phương diện vật chất." Bùi Xu khuyên bảo, "Có điều mẹ kế cháu quả thực... xui xẻo, chắc chắn không hào phóng với cháu, cô cho cháu tấm thẻ này, cháu có thể dùng tùy thích."

 
Mẹ quá hào phóng thì đúng hơn, không chỉ chi tiền không nương tay cho anh, còn cho anh mặc sức làm huyệt xử nữ. Bùi Ngọc nghĩ trong lòng.
 
"Không cần đâu." Bùi Ngọc không nhận thẻ.
 
Bùi Xu cưỡng chế nhét thẻ vào trong cặp anh: "Cứ cầm lấy, cô có tiền mà."
 
"Cháu thật sự không cần. Cái cháu muốn là độc lập kinh tế." Bùi Ngọc từ chối.
 
"Ồ, cô hiểu rồi, Tiểu Ngọc nhà chúng ta yêu đương rồi phải không?" Vẻ mặt Bùi Xu cân nhắc, "Bạn gái cháu là ai vậy? Có phải ngủ với người ta rồi nên lo mình không phụ trách được phải không?"
 

"Không phải. Cô nghĩ lung tung gì đó, có thể nghiêm túc một chút không." Gò má Bùi Ngọc ửng đỏ ra sức giải thích, vừa dứt lời thì điện thoại vang lên.
 
"Tiểu Ngọc, con không về nhà sao? Con đi đâu vậy?" Mạc Tiệp ở đầu bên kia điện thoại lo lắng hỏi.
 
"Mẹ, tôi... cô tới thăm tôi." Bùi Ngọc nói thật, "Xin lỗi, tôi quên nói với mẹ một tiếng."
 
"Về sau nhớ nói với mẹ nhé, mẹ thật sự sợ hết hồn đó." Mạc Tiệp thở phào nhẹ nhõm nói, "Còn tưởng rằng con xảy ra chuyện gì đấy."
 
"Dạ." Bùi Ngọc ngoan ngoãn đáp lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện còn chưa quá nửa tiếng kể từ khi tan học. Cô có phần lo lắng hơi quá rồi! Nếu như anh đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn thì giờ này cũng chưa về được nhà mà.
 
"Mẹ cháu rất quan tâm cháu." Bùi Xu nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện giữa hai người, "Cô ta còn trẻ quá, cũng không dễ dàng gì."
 
"Dạ, mẹ đối xử rất tốt với cháu." Bùi Ngọc có hơi ngượng ngùng mấp máy môi, "Vậy cô... nếu không có chuyện gì khác thì cháu về đây, cô suy nghĩ thêm đề nghị của cháu nhé."
 
"Ừ." Bùi Xu gật đầu rồi nói, "Cháu cầm lấy thẻ đi, cần gì gấp thì dùng. Coi như cô cho cháu mượn cũng được."

 
“Được rồi." Bùi Ngọc không khách khí nữa, vội nhận thẻ rồi mở cửa xuống xe.
 
Khi Bùi Ngọc về tới nhà, Mạc Tiệp đã bắt đầu làm cơm tối.

"Tôi về rồi." Bùi Ngọc bỏ cặp sách xuống, thay một đôi dép trong nhà.
 
"Con vẫn còn liên lạc với cô sao?" Mạc Tiệp đeo tạp dề đang ở trong bếp cắt cà rốt.
 
"Dạ." Bùi Ngọc trả lời qua loa, nhìn bóng lưng có độ cong duyên dáng của cô, bỗng nói, "Mẹ, tôi muốn nhìn mẹ khỏa thân mặc tạp dề."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận