Chương 29: Làm mẹ học sinh
Mạc Tiệp rời giường rồi chạy vọt vào phòng tắm, cảm xúc mãnh liệt qua đi, mồ hôi và tinh dịch chảy ra từ nơi riêng tư nhắc nhở cô chuyện gì xảy ra. Con người chính là loài động vật kỳ lạ, khi chưa phát sinh quan hệ cho rằng nếu đi tới bước này thì trời sập tới nơi rồi, làm thật rồi thì lại bình tĩnh còn lẽ thẳng khí hùng mà nghĩ dẫu thế nào thì cũng đã làm rồi.
Cô vô cùng vui vẻ, đây là giờ phút cô thật sự vui vẻ sau bao lần gặp chuyện không may trong suốt quãng thời gian sau khi về nước. Cô thậm chí còn bắt đầu cảm thấy, có lẽ bị lừa hôn chẳng phải chuyện gì đáng buồn, tất cả giống như đã định trước để đưa Bùi Ngọc tới bên cạnh cô.
Cô lau người đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Bùi Ngọc đã bày cà phê đen nóng ở trên bàn, sủi cảo hấp thạch anh, trứng luộc và một đĩa salad.
"Tôi sấy tóc giúp mẹ, mẹ mau ăn đi." Bùi Ngọc cầm máy sấy đã chuẩn bị xong nói.
"Con không ăn sáng sao?" Mạc Tiệp liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, vội nhét một miếng sủi cảo hấp vào trong miệng.
"Mẹ ăn xong thì tôi ăn, mỗi lần mẹ ăn đều còn thừa lại rất nhiều, rất lãng phí." Bùi Ngọc làm như không có chuyện gì xảy ra nói.
Mạc Tiệp bị nghẹn: "Sao con tiết kiệm thế? Không giống nhà giàu chút nào cả."
"Chủ yếu là muốn ăn đồ mẹ ăn rồi thôi." Bùi Ngọc cúi đầu nói xong liền thấy bên tai cô đỏ bừng.
Mạc Tiệp bị một câu nói của anh khiến cho xấu hổ nhai tiếp, rõ ràng ở trên giường anh nói những lời còn khoa trương hơn nhưng cô vẫn nghe ra sự mờ ám vô cùng, may là lúc này tiếng máy sấy ù ù truyền tới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Thật ra Bùi Ngọc có chút bất đắc dĩ, trong lòng cảm thán người mẹ này của anh thật sự quá đơn thuần, rõ ràng thông minh như vậy nhưng đầu óc chưa bao giờ dùng trên người sống. Cô còn chưa biết rõ ba anh có bối cảnh như thế nào đã đi đăng ký, còn tưởng rằng anh là "con nhà giàu" bình thường. Đúng ra thì anh tính là đời thứ ba cách mạng, tất cả tổ tiên của anh đều có tên họ rõ ràng trong sách giáo khoa lịch sử, cô dì chú bác kém cỏi nhất cũng là cán bộ cấp sở, chỉ có ba anh là người khăng khăng gây dựng sự nghiệp bằng việc kinh doanh nên lối sống không tốt, không được trưởng bối yêu quý, mối quan hệ với người trong nhà rất ồn ào bế tắc.
Gió máy sấy nóng vừa, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn tai cô rồi phía sau cổ lại mang tới từng cơn nóng bỏng, nhất là mỗi khi tay của anh theo mái tóc dài len tới chân tóc, cô đều cảm thấy một hồi tê dại khó kiềm chế, lòng bàn tay dán vào da đầu như có ma lực khiến cho cô cực kỳ thoải mái.
Lúc tóc sấy khô một nửa thì giữa hai chân cô đã ướt đẫm.
"Mẹ ăn no rồi!" Mạc Tiệp che giấu khép chặt hai chân nói.
Cô không dám quay đầu lại nhìn anh, vội nói một câu "Mẹ đi thay quần áo” rồi chạy trối chết.
Cô choàng khăn tắm ăn cơm, lúc này mép ghế trước bàn ăn có vết ẩm ướt, nhìn thấy Bùi Ngọc cũng không khỏi đỏ mặt. Hóa ra sấy tóc thôi... cũng có thể ướt?
Chỗ ở của hai người chỉ cách đại học T mười phút đi bộ, Mạc Tiệp là cô giáo không thể đến muộn nên không chờ anh, nhét tài liệu giảng dạy vào túi rồi tới trường trước.
Lúc đẩy cửa phòng học ra, Mạc Tiệp không nhịn được xác nhận lại số phòng học một lần nữa, tin chắc mình không đi nhầm chỗ rồi mới đi vào.
Xưa nay cô chưa từng thấy ở trong trường đại học nào có tiết học vật lý rầm rộ như vậy, cả lớp học đông nghịt toàn người là người, ngay cả hành lang cũng kín hết chỗ, sự phô trương này... người không biết còn tưởng có giáo sư nổi tiếng tới tọa đàm.
"Tôi rất vui khi có nhiều bạn học tới nghe giảng như vậy." Mạc Tiệp bỏ tài liệu giảng dạy lên bục giảng, quét mắt một vòng nói, "Nhưng tôi rất tò mò, điều gì làm các bạn cảm thấy hứng thú với môn học của tôi như vậy?” Cô tiện tay chỉ vào một bạn học nữ ngồi ở hàng đầu: "Thấy bạn ngồi ở hàng đầu tiên, chắc hẳn vô cùng tích cực, bạn đứng dậy nói đi?"
Bạn học nữ lúng túng đứng dậy, gãi đầu rồi nhỏ giọng nói: "Bởi vì nghe nói giáo sư Mạc rất lợi hại ạ."
Cả lớp cười phá lên.
Mạc Tiệp cũng khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Thật ra tôi rất vui khi có nhiều bạn học nữ cảm thấy hứng thú với vật lý, cũng hy vọng về sau có thêm nhiều phụ nữ tham gia vào nghiên cứu vật lý trong tương lai."
Cô liếc mắt nhìn qua khoảng chừng có hai phần ba nữ sinh, tỉ lệ nam nữ mất cân đối, nữ sinh vốn hiếm có ở đại học T, chuyện này quả thật có thể nói là kỳ quan rồi.
Đang lúc cô như có điều suy nghĩ, bên trong lớp học bỗng bắt đầu rồi loạn.
Cô đang không biết chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy Bùi Ngọc ôm laptop đứng ở cửa, vóc người cao to, mặt mày tuấn tú lạnh lùng.
Đã hết chỗ ngồi.
Cô vừa định mở miệng bảo anh ra sau ngồi chen chúc một chút, liền nhìn thấy vài nữ sinh ở hàng đầu tự động nhường ra vị trí chính giữa, nhỏ giọng bắt chuyện với anh: "Bùi Ngọc, chúng tớ chiếm chỗ cho cậu rồi!"
Bước chân Bùi Ngọc cứng đờ, nhớ tới sáng sớm ở trên giường cô nói với anh không được ngồi hàng đầu, nhất thời lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Bùi Ngọc, lại đây đi!" Vài nữ sinh không có mắt còn điên cuồng vẫy tay.
Có nam sinh học bá ngay thẳng ngồi ở phía sau bắt đầu bất mãn: "Nữ sinh các bạn yêu thích Bùi Ngọc không ai quản nhưng có thể đừng cản trở người khác lên lớp không? Các bạn chiếm chỗ hàng đầu trước rồi để những người thật sự muốn học chen chúc ở phía sau, có ý tứ quá nhỉ?"
Anh vừa mở đầu liền khiến những nam sinh vốn oán thán dậy đất khác nhưng không có chỗ phát tiết cũng bắt đầu mở miệng oán giận:
"Đúng vậy, nữ sinh ngồi đây có mấy người thật sự thích vật lý chứ? Chẳng qua là nghe nói Bùi Ngọc chọn học ở đây nên mới tới lớp!"
"Đúng vậy, tiết hôm nay giảng lý thuyết trường lượng tử, nữ sinh các bạn biết đó là cái gì không mà chạy tới nghe?"
"Không nói những cái khác, những bài học cơ bản của môn học này như lý thuyết trường cổ điển, cơ học lượng tử, lý thuyết nhóm sao các bạn không tới nghe? Cũng không là lên lớp hay là tới thả thính trai nữa."
"Tôi thấy có không ít nữ sinh của thương viện, tân truyện viện, luật học viện cũng chạy tới nghe, học tốt giải tích trước đi rồi nói tiếp nhé?"
Mạc Tiệp lẳng lặng nghe, nụ cười trên mặt đông cứng lại.
"Tôi hoàn toàn tin rằng có không ít nữ sinh thật sự yêu thích vật lý." Cô mở miệng cắt ngang sự ầm ĩ trong lớp, "Đồng thời, tôi cũng hy vọng tiết học tự chọn này có thể mang lại một ít trải nghiệm thú vị cho những học sinh chưa tham gia tiết học cơ bản."
Bên trong lớp học chật kín người, Bùi Ngọc không có chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở vị trí tốt mấy nữ sinh hàng đầu chiếm giúp.
"Bạn học Bùi Ngọc." Mạc Tiệp cúi đầu nhìn Bùi Ngọc ngồi ở hàng thứ nhất đang mở laptop ra.
Bùi Ngọc vừa mới ngồi xuống, mất một lúc mới ý thức được câu nói "bạn học Bùi Ngọc" của cô là đang gọi anh, lại vội đứng lên lần nữa.
"Vì sao bạn tới muộn?" Mạc Tiệp ngoài cười nhưng trong không cười hỏi anh.
???
Vì sao tôi đến muộn, trong lòng mẹ không biết rõ sao? Buổi sáng mẹ làm cái gì vậy?
Bùi Ngọc không nói gì ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, lưng có một trận rét run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...