Dụ dỗ

 
Chương 17: Khẩu giao cho mẹ ở dưới gầm bàn
 
Bùi Ngọc chui qua từ gầm bàn, vén váy ngủ cô lên, tách hai chân thon dài trắng mịn của cô ra, nhân lúc cô còn ngạc nhiên chưa kịp phản ứng nhanh chóng liếm lên hoa huyệt không phòng bị của cô.
 

"Ôi... ah Tiểu Ngọc, đừng, đừng như vậy." Toàn thân Mạc Tiệp chấn động, muốn khép hai chân lại nhưng không được, chỉ có thể mặc cho anh tham lam liếm láp tách âm môi đóng chặt của cô ra lách vào trong thịt non.
 
Bùi Ngọc ngửi hương thơm nồng nặc từ nơi riêng tư của cô, bất chấp thưởng thức huyệt thịt mềm mại, trêu đùa rồi ngậm lấy hai miếng thịt mềm, trong lòng cười thầm cô: Không mặc quần lót không phải vì quyến rũ tôi sao? Còn không muốn gì chứ.
 
"Tiểu Ngọc, a ha..." Mạc Tiệp dần dần mất lý trí, hai chân mở rộng không ngừng ấn đầu anh vào hy vọng anh liếm sâu hơn một chút, đầu lưỡi linh hoạt của anh không ngừng đảo qua âm hạch mẫn cảm của cô, lại nhiều lần đâm vào miệng huyệt chưa từng có người chạm vào, dần dần mang cho cô khoái cảm trước đây chưa từng cảm thụ qua.
 
Lần đầu tiên bị người trong lòng liếm nơi tư mật, cô chỉ cảm thấy khoái cảm điên cuồng bành trướng ở trong hoa huyệt, chẳng bao lâu đã tới cao trào khó kiềm chế nổi.

 
Mạc Tiệp cúi đầu ở giữa dư vị cao triều liền thấy hai mắt sáng lấp lánh hồn nhiên của Bùi Ngọc, trên chiếc mũi cao thẳng nghiêm nghị dính đầy dịch thể của cô, còn nuốt dâm thủy cô tuôn ra lúc cao triều.
 
"Mẹ thoải mái không?" Bùi Ngọc cong môi nở nụ cười rực rỡ, vành môi xinh đẹp dính dâm thủy vừa hồn nhiên vừa gợi cảm.
 
"Lần sau không được làm bậy như vậy nữa." Mạc Tiệp nghiêm khắc nói rồi đỏ bừng cả mặt, bộ dạng vô vàn dư vị.
 
Bùi Ngọc nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được nhẹ nhàng hôn mút hai bên đùi cô, anh dùng môi lưỡi trằn trọc nghiến da thịt mềm mại khiến anh say mê.

 
"Tiểu Ngọc..." Mạc Tiệp cầu xin anh mãi, trong lòng cực kì muốn bị anh làm nhưng cô không nói ra được.
 

"Mẹ, âm hộ mẹ thật đẹp." Bùi Ngọc vuốt ve âm hạch mẫn cảm sưng đỏ sau cao trào, ca ngợi nói, "Nơi này chính là khởi nguồn của sự sống."
 
Tim Mạc Tiệp vẫn còn đập không ngừng vì câu nói trước rồi lại bị nửa câu sau làm nghẹn họng.
 
"Tôi có thể chụp một bức ảnh không?" Bùi Ngọc hỏi.
 
"Hả? Sao có thể chụp nơi như thế?" Mạc Tiệp quẫn bách trách mắng.
 
"Bởi vì đây là nơi khởi nguồn sinh mệnh, rất thiêng liêng cũng rất nghệ thuật, không đáng để chụp sao?" Bùi Ngọc vuốt ve lông mao mềm mại của cô, dỗ dành nói.
 
"Vậy... vậy cứ theo lời con, con chụp đi." Mạc Tiệp bị ánh mắt dịu dàng của anh khiến cho xương cũng yếu mềm rồi, "Nhưng mà không được cho người khác xem."
 
"Tôi chụp bằng điện thoại của mẹ." Bùi Ngọc nói xong liền cầm điện thoại của cô hướng vào vào tiểu huyệt yếu ớt nhạy cảm chụp mấy bức, lại tách âm môi ra chụp mấy bức, vẫn thấy chưa đủ, lại nói, "Mẹ có thể tự vạch ra không?"
 
Mạc Tiệp có hơi xấu hổ nhưng lại nghĩ dù sao cũng cho anh chụp rồi, một chút chuyện nhỏ này không tính là gì cả liền nhẹ nhàng tự tách âm môi ra.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận