Chương 15: Lau người cho mẹ
Bùi Ngọc làm ướt khăn rồi vắt ráo nước, cầm tay cô lên sau đó lau cánh tay cho cô.
Cánh tay của cô nhỏ bé mềm mại, vô cùng mảnh mai.
"Ngày thường mẹ vẫn nên tập luyện nhiều một chút." Bùi Ngọc dặn dò, lau kĩ từ đầu ngón tay tới nách, "Nếu không sẽ dễ sinh bệnh lắm."
"Ngày thường Tiểu Ngọc tập luyện thế nào?" Mạc Tiệp tò mỏ hỏi, cô chưa từng thấy anh tới phòng tập thể hình mà nhỉ?
"Sáng sớm chạy bộ và tập thêm một chút body-weight [*]." Bùi Ngọc xốc chăn lên, lau qua bộ ngực của cô, lập tức liền nhìn thấy núm vú dựng thẳng, anh vờ không để ý, tiếp tục lau xuống bụng, "Thật ra tôi cảm thấy sau mười mấy phút vận động, trạng thái đại não sẽ khá hơn một chút. Tập body-weight cũng không cần dụng cụ và không gian, khá dễ dàng, chỉ là phương pháp này không phù hợp với nữ giới lắm."
[*] Các bài tập thể hình rèn luyện sức mạnh sử dụng trọng lượng của chính cá nhân để cung cấp sức đề kháng chống lại trọng lực.
"Lúc còn đi học, hàng ngày mẹ có tập yoga, có điều bây giờ... này..." Anh lau tới thân dưới, Mạc Tiệp mẫn cảm run lên một cái.
"Chân mẹ đẹp như vậy, làm tư thế yoga hẳn rất đẹp mắt." Bùi Ngọc vừa nói vừa kéo bắp đùi cô ra, lau qua bên đùi nhạy cảm của cô, chỉ cảm thấy trơn nhẵn mềm mại, thẳng tắp thon dài, ngay cả một vết sẹo cũng không có, chỉ là có hơi dấp dính vì bị dâm thủy chảy ra thấm ướt.
"Vậy sao?" Mạc Tiệp vui vẻ trong lòng, trước nay cô không hề chú ý tới chân mình.
"Đúng vậy. Chỗ nào trên người mẹ cũng dễ nhìn." Bùi Ngọc lau bàn chân nhỏ của cô, mỗi ngón chân đều xinh xắn, anh không nhịn được xoa nắn vuốt ve.
"Ưm..." Trước giờ Mạc Tiệp không biết ngón chân mình nhạy cảm như vậy, trong lúc nhất thời lại cảm thấy bầu không khí cực kỳ mờ ám, sợ mình lộ ra quá nhiều khuyết điểm nên cô liền nói sang chuyện khác, "Tiểu Ngọc thích vật lý sao?"
"Dạ." Bùi Ngọc thay một cái khăn khác.
"Vì sao vậy?"
"Khi tôi còn là học sinh năm nhất trường trung học, từng nghe mẹ diễn thuyết ở hội thảo trường đại học N, khi đó mẹ còn chưa tốt nghiệp. Đại khái nói về phát triển cao duy [*] SYK Model, rất nhiều nội dung tôi nghe không hiểu nhưng cảm thấy rất thú vị." Bùi Ngọc dùng khăn phủ lên tiểu huyệt ngập nước, "Khi đó tôi cảm thấy mẹ rất đẹp, vật lý cũng rất đẹp, mẹ là thần tượng của tôi."
[*] Một loại lí luận vật lý học.
Bùi Ngọc cười thầm, khi đó anh hoàn toàn không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ là ước mơ mà thôi, sao có thể nghĩ tới có một ngày cô trần truồng nằm ngửa mặc cho mình vuốt ve.
Trong lời nói của Bùi Ngọc mang theo sự sùng bái, hai chữ thần tượng như một ngọn lửa thiêu hai má Mạc Tiệp nóng bừng. Đứa trẻ này coi cô là tấm gương nhưng trong đầu cô toàn những ý nghĩ dâm dục, cô mà xứng làm thần tượng sao?
Anh nói về lí tưởng của mình mang theo sự khát cầu tri thức của thiếu niên, đứng ở trước cánh cửa thế giới vật lý mà nhìn trộm vào, thuở thiếu thời cô cũng từng như vậy, cảm thấy tất cả đều thần bí như thánh thần vậy. Lúc các thiếu nữ mới biết yêu thường khao khát ái tình thì khi đó cô lại cảm thấy vật lý mang tới Dopamin [*] mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với ái tình.
[*] Dopamin là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể.
Thế nhưng lúc này, cô bị anh dùng khăn lông ấm lau tiểu huyệt, chất vải thô nhẹ nhàng ma sát âm thần, sau cơn khao khát kéo dài cuối cùng cũng nhận được khoái cảm mãnh liệt khiến cho cô hầu như không thể suy nghĩ cái gì khác.
"Tiểu Ngọc... con coi thử vú mẹ đi, căng ra rồi, con mau ăn một lát đi." Mạc Tiệp nghe thấy mình mê man nói như vậy.
"Chờ tôi lau khô nơi này đã." Bùi Ngọc nhẹ nhàng lau âm hộ cô.
"Mẹ không chịu nổi nữa rồi, có sữa muốn phun ra ngoài rồi." Từ nhỏ Mạc Tiệp đã là đứa trẻ cẩn thận lễ phép, lúc này không biết vì sao lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, cô chỉ biết cô sắp bị khoái cảm nhấn chìm.
Bùi Ngọc thầm nở nụ cười, ôm lấy một bên vú đầy đặn của cô, nhét núm vú sưng đỏ vào miệng rồi vừa xoa tiểu huyệt vừa mút chùn chụt.
Rất sung sướng. Mạc Tiệp say mê nhắm mắt lại, vuốt ve sau gáy và lưng Bùi Ngọc, nói năng lộn xộn: "Tiểu Ngọc rất ngoan, mẹ thương con... sữa của mẹ cho Tiểu Ngọc hút hết, bị Tiểu Ngọc hút cạn rồi."
Bùi Ngọc hài lòng, bỏ khăn ra, trực tiếp dùng tay sờ mép tiểu huyệt cô, vẫn đang ẩm ướt, lại vân vê hai lần rồi mới hỏi: "Mẹ, vì sao nơi này cứ chảy nước vậy, lau thế nào cũng không hết."
Mạc Tiệp nghe anh nói vậy thì rất xấu hổ, trả lời qua loa lấy lệ: "Nơi này của phụ nữ là như vậy đó." Ngừng một chút rồi lòng cô lại mang ý đồ xấu, nói, "Tiểu Ngọc tò mò nơi này của phụ nữ sao? Con sờ nữa đi, nó còn có thể chảy ra nhiều nước hơn nữa đó."
Bùi Ngọc vờ tỏ vẻ ham học hỏi, nóng lòng tận tình vuốt ve tiểu huyệt của cô, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng nước.
Mạc Tiệp đã sung sướng tới mức lâng lâng, lúc sắp cao trào lại cảm thấy anh bỏ tay ra.
"Sao vậy?" Mạc Tiệp vội hỏi.
Bùi Ngọc cau mày, cúi đầu nhìn cự vật cương cứng trong quần mình một cái, ấm ức nói: "Lúc tôi sờ mẹ không biết vì sao chỗ đó lại cứng, thật khó chịu."
"Không sao, đó là phản ứng bình thường thôi." Mạc Tiệp thở hổn hển, vươn tay sờ cơ bụng đẹp mắt của anh rồi trượt thẳng xuống phía dưới, mở dây lưng quần đùi anh ra, vội vàng kéo quần lót của anh xuống tận bắp đùi, dương vật to lớn được thả ra, cô không kìm lòng được mà vuốt ve, từ nơi rừng rậm đen thui tới quy đầu ẩm ướt mượt mà, dương vật của thiếu niên vừa mới dậy thì vừa thô to, vừa cứng lại vừa mạnh mẽ, nếu có thể cắm vào trong cơ thể hẳn là rất sung sướng. Mạc Tiệp không nén nổi suy nghĩ này, lại cố kìm nén hưng phấn từ từ xoa cái mông trần truồng của anh, lập tức cảm thấy phần cơ mông tay đi tới trở nên rắn chắc, cực kỳ gợi cảm, nếu làm tiểu huyệt chắc chắn rất mạnh mẽ.
Bùi Ngọc thấy bộ dạng si mê khao khát của cô, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, tiếp tục xoa âm hộ theo ý của cô.
"Ưm... Tiểu Ngọc, mẹ có thể ăn... dương vật con một lần được không? Nhìn nó thật thích." Mạc Tiệp vừa nói ra liền cảm thấy xấu hổ muốn chết, thế nhưng cô nhìn thứ thô to kia, lại ngửi thấy mùi hormone con trai tỏa ra, ham muốn bị kiềm nén hai mươi sáu năm như hồng thủy vỡ đê, không cách nào kiềm chế nổi.
"Hả? Không được!" Bùi Ngọc vờ ra vẻ thỏ trắng kinh hãi, "Chỗ đó là chỗ đi tiểu, bẩn lắm, sao mẹ có thể ăn được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...