Thành phố T, cuối hè, đèn sáng rực rỡ.
Mạc Tiệp ủ rũ dụi dụi con mắt chua xót, tiện tay bỏ luận văn vừa xem xong sang một bên, liếc nhìn đồng hồ, vậy mà đã hơn bảy giờ, lúc này mới nhớ ra còn phải làm cơm.
Đang dịp nghỉ hè, Mạc Tiệp thân là giáo sư trẻ tuổi nhất đại học T vẫn làm việc mười tiếng trở lên như trước.
"Mẹ, tôi làm cơm xong rồi." Bùi Ngọc thấy cô đi ra từ phòng sách, vừa bày bát đũa vừa nói.
Mạc Tiệp dừng chân lại, ngẩn người rồi mới trả lời lại một tiếng.
Tuy cô là mẹ kế của anh trên danh nghĩa thật, thế nhưng cô vẫn còn là xử nữ, ngay cả môi còn chưa từng được hôn, bị một người lớn như thế gọi là mẹ, nói thế nào cũng không quen được.
Thật ra lúc Mạc Tiệp còn đi học có rất nhiều người theo đuổi, bởi vì rất xinh đẹp lại có vóc người nóng bỏng, nhưng lúc đó trong lòng cô ngoại trừ vật lý ra thì không có thứ gì khác, kết quả học xong tiến sĩ thì bị người nhà thúc giục trở về nước kết hôn.
Sinh sống một mình thời gian dài khiến cô trở thành người rất đơn thuần, không hiểu nhiều chuyện phức tạp, chỉ xem mắt một lần đã bị một người đàn ông hơn ba tuổi nhìn như Kim Cương Vương lão ngũ [*] cua được, vừa nắm tay đã bị dụ dỗ đăng ký kết hôn, kết quả đăng ký xong mới phát hiện ra người đàn ông này không hề có tiền còn đã từng kết hôn, vợ mất, còn dẫn theo một đứa con trai mười bốn tuổi.
[*] Kim Cương Vương Lão Ngũ là một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân, vừa có nhà vừa cực kỳ giàu có (thường là những người còn trẻ đã tự mình làm được ông chủ lớn), gần giống với cao phú soái nhưng ở cấp độ cao hơn.
Cô còn chưa suy sụp, ông trời đã giúp cô trừng phạt tên lừa đảo này, anh ta gặp tai nạn xe cộ chết. Thế là Mạc Tiệp còn chưa kịp nói chuyện yêu đương đã thành góa phụ, còn có thêm một đứa con trai chỉ nhỏ hơn cô mười tuổi.
Mạc Tiệp biết anh không có mẹ từ nhỏ, tới cấp ba lúc việc học dồn dập thì lại mất ba nên sinh lòng thương hại, cũng không tuyệt tình trở mặt xem như không quen không biết, sau lại thấy đứa trẻ này có dáng dấp ưa nhìn còn rất hiểu chuyện, không gây ồn ào hay nghịch ngợm, còn có thể san sẻ việc nhà với cô nên vẫn ở chung như vậy.
“Thành tích thi đại học của con ra sao rồi?" Mạc Tiệp ngồi trước bàn ăn, thuận miệng hỏi.
"Dạ, 703 điểm ạ." Bùi Ngọc nói.
Thật ra với khả năng của anh vào đội tuyển quốc gia không có vấn đề gì. Ở trường trung học T, anh tồn tại như một truyền thuyết, nhưng một loạt sự kiện xảy ra, ba bỗng nhiên phá sản, lừa hôn rồi tai nạn xe qua đời đã khiến anh chịu đả kích lớn. Vào năm thứ ba cấp ba, anh học ở trạng thái mất tinh thần nên chỉ giành giải thành phố, không được tuyển thẳng vào đại học T, buộc lòng phải làm bài kiểm tra thi vào đại học.
"Ồ, kết quả thi vẫn rất tốt đó." Mạc Tiệp cười nói.
Bùi Ngọc không lên tiếng, anh cảm thấy hơi thất bại. Nữ sinh trong trường ngày ngày thầm thương trộm nhớ anh, mở miệng một tiếng nam thần, ngậm miệng một tiếng thật là lợi hại. Kết quả tới chỗ Mạc Tiệp, cô thường chỉ dùng giọng điệu cổ vũ học sinh nói với anh, "Cũng không tệ lắm", "Rất tốt", "Như vậy rất tuyệt đó". Mỗi khi nghe xong anh vô cùng buồn bực.
Anh biết mình thích cô cho nên mới cực kỳ để ý nhận xét của cô, thế nhưng ngoại trừ bài vở và học tập ra, ở tuổi của anh chẳng thể làm gì khác cả, hơn nữa dù anh ưu tú thế nào đi chăng nữa, với cô mà nói hình như là chuyện quen lắm rồi. Học sinh bản thân cô dạy dỗ cũng chưa chắc kém anh.
Thế nhưng, cô càng như vậy thì anh càng thích cô, thích tới nỗi không thể tự thoát ra được.
Trong lúc kích động, anh thậm chí còn lén đặt nhiều máy quay lén trong phòng cô, nhìn cô đọc sách, nhìn cô thay quần áo, nhìn cô tắm rửa, nhìn cô tự an ủi. Tuy ngày thường cô có vẻ nghiêm túc cấm dục nhưng mỗi ngày đều có khao khát cần tự an ủi. Sau khi biết bí mật nhỏ này, anh giống như bắt được nhược điểm của cô, mỗi lần cô nói câu "Như vậy rất tốt" liền nghĩ tới bộ dạng cô tự an ủi, lòng sinh sảng khoái. Anh thường nhìn chằm chằm tiểu huyệt đỏ bừng sau cao trào của cô rồi thủ dâm tới khi bắn ra. Chỉ là bởi vậy mà sinh ra chút cảm giác tội lỗi, cảm giác mình thật giống si hán hèn mọn. Nếu như có thể làm cô thì thật tốt, anh muốn.
"Con có muốn ra ngoài du lịch không? Cho thư giãn một chút?" Mạc Tiệp nghĩ thầm đứa trẻ này thi đại học hẳn là rất cực khổ, cần khao một bữa.
Bùi Ngọc lắc đầu, cúi đầu gắp thức ăn.
"Làm sao vậy, không vui à?" Mạc Tiệp quan tâm xong, cảm giác mình còn chưa phải là một người mẹ đạt yêu cầu.
"Mẹ, tôi muốn cảm giác có mẹ." Bùi Ngọc nói rất tội nghiệp, nghĩ thầm kẻ ngốc như ba mình còn có thể lừa cô kết hôn, anh muốn làm cái huyệt mềm kia chỉ là vấn đề thời gian thôi.
"À, là mẹ có chỗ nào làm không tốt sao?" Mạc Tiệp nghe vậy thì nghi hoặc, có điều cô chưa từng làm mẹ, có biết làm mẹ như thế nào đâu?
"Từ nhỏ tôi chưa từng gặp mẹ, cũng chưa từng bú sữa mẹ." Bùi Ngọc cúi đầu tiếp tục giả vờ đáng thương, con mắt xinh đẹp lóe lên ánh lệ.
Mạc Tiệp nghe vậy nhất thời sinh lòng thương hại, không biết nên nói gì, ngừng một chút mới hỏi: "Vậy như thế nào thì con mới có cảm giác có mẹ?"
"Mẹ, tôi có thể bú sữa của mẹ một lần không?" Vẻ mặt Bùi Ngọc khờ dại, anh từng nhìn cặp vú kia vô số lần qua camera, vừa trắng vừa tròn, núm vú hồng hào, nhìn thấy anh cực kỳ muốn chơi, muốn liếm.
"Hả?" Mạc Tiệp nghe vậy chỉ cảm thấy tiểu huyệt siết chặt, sau đó lại có hơi xấu hổ: Lời nói của trẻ con, làm sao cô có thể nghĩ tới chuyện không đứng đắn như vậy?
"Không được thì thôi ạ." Bùi Ngọc ra vẻ mất mát, cúi thấp đầu.
"Được." Mạc Tiệp không nghĩ nhiều nữa liền đồng ý, nghĩ thầm chuyện này cũng không phải chuyện gì ghê gớm mà?
"Có thật không?" Trong lòng Bùi Ngọc mừng như điên, hóa ra đơn giản như vậy là có thể hút được cặp vú ngày nhớ đêm mong? Nói không chừng sau đó còn có thể sờ tiểu huyệt?
"Ừm." Mạc Tiệp gật đầu, "Mau ăn cơm đi."
Trước khi ngủ, Bùi Ngọc tắm xong liền gõ cửa phòng Mạc Tiệp, không ai trả lời, đi vào mới phát hiện cô còn đang tắm rửa, kính mờ của phòng tắm phản chiếu cơ thể trần trụi có lồi có lõm của cô, vừa nhìn thấy thân dưới của anh liền cương cứng. Anh lập tức dời ánh mắt, nếu như lúc này có phản ứng sinh lý thì sẽ khiến cô sinh nghi, như vậy kế hoạch sau đó cũng hỏng rồi.
Mạc Tiệp quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy Bùi Ngọc đang nằm ở trên giường cô nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới nhớ tới chuyện "bú sữa."
"Mẹ." Bùi Ngọc bày ra vẻ thỏ trắng đơn thuần.
"Con đừng nhìn, mẹ phải mặc quần lót." Mạc Tiệp có hơi lúng túng nói.
"Dạ." Bùi Ngọc nhắm mắt lại, thầm nghĩ dẫu sao anh đều xem lại camera, trở về sẽ từ từ thưởng thức bộ dạng tắm xong mặc quần lót của cô cũng được.
"Được, được rồi." Mạc Tiệp dùng khăn tắm che người, nhất thời có chút xấu hổ: Tới bây giờ vú của cô vẫn chưa từng bị đàn ông nhìn thấy, tuy Bùi Ngọc mới mười sáu tuổi nhưng nam nữ khác biệt mà. Nghĩ đi nghĩ lại rồi lại không nhịn được tự trách mình: Làm mẹ còn nghĩ nam nữ khác biệt cái gì?
Bùi Ngọc khống chế kích động trong lòng, từ từ mở khăn tắm của cô ra, lộ ra cặp vú to tròn mềm mại. Tuy anh từng xem trong camera rất nhiều lần rồi, nhưng trong camera độ nét rõ ràng thế nào đi chăng nữa anh vẫn không hài lòng, vậy mà bây giờ cặp vú này gần trong gang tấc, ngay cả lông tơ nhạt màu trên da cũng có thể thấy rõ.
Lần đầu tiên Mạc Tiệp bị người ngoài nhìn chằm chằm vú của mình, nhất thời giữa chân lại không kìm nổi ẩm ướt, thế là vội tự xét lại mình: Sao có thể xuất hiện nhiều ý nghĩ dâm dục với một đứa trẻ như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...