Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân


Khi Mạnh Duy Ninh mang hộp thuốc ra, Phục Minh không khỏi ngạc nhiên: "Chị dâu, chị cũng mở phòng khám tại nhà à?"
"Để đề phòng thôi, thỉnh thoảng trong tiểu khu có chuyện thì tôi giúp một chút.

"
Bố Mạnh Duy Ninh là một trung y, từ nhỏ cô đã mưa dầm thấm đất, bản thân cô cũng y học nên đã tìm tòi học hỏi, cô cũng học được một số kiến ​​thức về Tây y, biết cách kết hợp giữa y học Trung Quốc và y học Phương Tây.

Bố cô từng nói, vạn vật tồn tại trên đời đều có lý do của nó, mặc dù Trung y có lịch sử lâu đời nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của Tây y, nhất định phải tìm được cái tinh túy ở trong, kết hợp cả hai với nhau mới có thể nâng cao hiệu quả.


Mặc dù mọi người thường đặt Trung y và Tây y đối lập nhau, như thể hai phương pháp này không thể tồn tại cùng nhau, nhưng vì lời dạy của bố cô, cô chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.

Học y chỉ là để cứu người, không vì bất kỳ thành tựu và danh tiếng gì khác, chỉ cần có thể giúp đỡ người khác bằng toàn bộ khả năng của mình, đó cũng chính là toàn bộ ý nghĩa của việc học y.

Những đạo lý này sớm đã thấm nhuần trong Mạnh Duy Ninh từ khi cô còn là một đứa trẻ, cô vẫn luôn ghi tạc chúng trong đáy lòng.

Cô sẽ tiếp tục nghiên cứu kiến ​​thức y học, chỉ để có thể giúp đỡ nhiều người hơn.

“Đưa tay ra.


” Mạnh Duy Ninh cầm một chiếc tăm bông vô trùng, giọng điệu rất công thức.

Phục Minh ngoan ngoãn đưa tay ra để Mạnh Duy Ninh xử lý vết thương, lần này, hắn không đề nghiu cô ấn tay mình vì sợ đau nữa.

Mạnh Duy Ninh cúi đầu sát trùng cẩn thận cho hắn, băng vết thương lại lần nữa, cuối cùng nói: “Tôi kê ít thuốc bắc cho cậu uống, cậu cẩn thận một chút, đừng đụng vào nước nữa, nếu không thì tay cậu không còn đâu, nghiễm trùng không phải chuyện nhỏ!"
Trước nay Phục Minh chưa bao giờ thấy giọng nói của cô nghiêm túc như vậy, hắn chỉ ngoan ngoãn đáp lại như một học sinh tiểu học: "Em hiểu rồi, bác sĩ Mạnh.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận