Bị chính con gái đẻ quật lại, mặt bà Từ lập sượng sùng không kịp suy nghĩ để cãi lại.
Thấy bà Từ không phản bác gì được nữa, Từ Di Nhiên lên giọng nhắc nhở, kèm theo một ánh mắt mỉa mai: "Còn dám nói con, năm đó bố không xuất hiện, mì gói còn phải ăn sống."
"Mẹ bận ra ngoài kiếm tiền nuôi mày, mày còn muốn gì nữa?" Biểu cảm bà Từ ngại ngùng, vội tìm cớ biện minh, bà đương nhiên hiểu đã là một người mẹ thì dù có cực khổ như thế nào cũng phải cho con mình một bữa ăn tử tế, nhưng bà lại chưa từng làm được.
Từ Di Nhiên rít một hơi thuốc lá nhả làn khói trắng đục mờ ảo, cô cười hắt ra: "Thôi đi, biện minh là giỏi."
Trong lúc hai mẹ con Từ Di Nhiên tranh luận ồn ào ở ngoài phòng khách, ông Từ cười khổ lắc đầu như đã quá quen, quay sang nói với Cố Dã: "Con thấy hai người họ như vậy, gặp nhau là cãi nhưng đều hiểu thấu người còn lại.
Con để ý sẽ thấy, Di Nhiên rất giống mẹ, tính tình cứng rắn, đều không giỏi thể hiện tình cảm."
Nghe ông Từ nói, Cố Dã dâng lên hiếu kỳ hỏi: "Di Nhiên từ bé đã vậy sao bố?"
"Cũng không hẳn" Nhắc đến biểu cảm ông Từ liền trầm xuống, khẽ thở dài mang theo bầu tâm sự: "Khi con bé hiểu chuyện, nó trở thành người như bây giờ."
Cố Dã bất giác nhíu mày khó hiểu, chưa kịp hỏi thì ông Từ đã chủ động kể cho anh nghe về quá khứ của Từ Di Nhiên...
Ông Từ không phải bố ruột của Từ Di Nhiên, ngay cả họ của cô cũng theo họ mẹ.
Năm bà Từ bị bố đẻ Từ Di Nhiên bỏ rơi khi còn mang thai, bà một mình đến khu xóm ông Từ sống, tự sinh con, tự gồng gánh hết mọi chuyện.
Ông Từ sống gần nhà, không vợ không con, là đầu bếp của một nhà hàng nhỏ, hằng ngày đi làm về đều mang theo đồ ăn cho mẹ con Từ Di Nhiên.
Trong năm năm đầu đời, Từ Di Nhiên là một cô bé ngoan ngoãn, nói chuyện rất đỗi ngọt ngào.
Vào thời điểm đó người lớn gieo vào đầu cô việc không có cha chính là con hoang, thêm việc cơ thể cô phát triển chậm do thiếu dinh dưỡng, vóc dáng quá nhỏ nên thường xuyên bị những đứa trẻ cùng trang lứa ức hiếp.
Từ năm năm tuổi trở đi, Từ Di Nhiên trở nên ít nói, khép mình không giao lưu với ai.
Năm Từ Di Nhiên mười hai tuổi, bà Từ gặp lại bạn cũ là một người có chỗ đứng trong giới ngầm, ông ấy nhận Từ Di Nhiên làm con nuôi, đưa cô bước vào xã hội đen.
Vừa là con gái vừa nhỏ con, Từ Di Nhiên nhiều lần đi thu tiền bảo kê cùng các anh lớn, bị người ta đánh đến đổ máu nhưng chưa từng nghĩ đến bỏ cuộc, bởi tiền kiếm được không ít, bỏ thì tiếc.
Kiên trì hai năm, Từ Di Nhiên được bố nuôi cho lên làm quản lý thu tiền ở những con phố lớn nhỏ, một cô bé ngồi lên vị trí cao, không ai hiểu được cảm giác khi luôn bị người khác dùng ánh mắt khinh thường để nhìn cô.
Khi Từ Di Nhiên quyết định sẽ lăn lộn trong giới ngầm để kiếm sống, chính cô là người ngỏ lời hy vọng ông Từ có thể làm bố cô, thay cô chăm sóc mẹ và lo cho bà nếu nhỡ như cô gặp bất trắc gì, nhờ vậy mới có gia đình như hiện tại.
Sau khi Từ Di Nhiên có chỗ đứng trong xã hội, ông Từ nhiều lần bị hàng xóm nói dựa vào nhà vợ, nhưng chẳng ai biết được chính ông là người đã giang tay cứu giúp hai mẹ con bà Từ trước.
Vì lời hứa với Từ Di Nhiên, ông Từ không ngại bị người khác bàn tán, không ngại bị người khác gọi theo họ vợ, không ngại bị xem là kẻ ăn bám, bởi người thân của ông chỉ có bà Từ và Từ Di Nhiên.
Năm Từ Di Nhiên mười sáu tuổi, cô gặp được Kiều Lục Nghị, cuộc đời bước sang một trang mới.
Cũng nhờ gặp được Kiều Lục Nghị, Từ Di Nhiên của hiện tại muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, ai dám nói động đến cô sẽ thẳng tay xử họ.
Ngay cả bố đẻ tìm về muốn bù đắp, Từ Di Nhiên một dao đâm thẳng vào bụng ông ta không hề nương tay.
Từ Di Nhiên vào giới từ nhỏ, đương nhiên sẽ biết rõ điểm chí mạng, nếu ngày đó cô cố ý giết bố đẻ thì giờ đây ông ta mồ đã xanh cỏ.
Từ Di Nhiên của hiện tại do quá khứ cơ cực tạo thành, đó cũng là nguyên nhân cô buộc mình phải trở nên mạnh mẽ, không để mẹ mình phải chịu bất kỳ nỗi đau nào dù là nhỏ nhất.
Nghe ông Từ kể về quá khứ của Từ Di Nhiên, Cố Dã xoay đầu nhìn bóng lưng cô độc của cô ở phòng khách, cô luôn nghĩ cho người khác, trước đây là mẹ, còn giờ là anh.
So với Từ Di Nhiên, Cố Dã vẫn cảm thấy người xứng đáng được bù đắp tổn thương không phải anh, mà là cô.
Giờ ăn trưa, bà Từ dành hết tình yêu thương to lớn của một người mẹ cho con rể, người chịu hy sinh bản thân rước con gái bà đi.
Mới ăn một miếng thịt nhỏ do Cố Dã nấu, phản ứng của bà Từ vô cùng thái quá, cứ như đang ăn sơn hào hải vị trên tiên giới.
“Cố Dã nhà mình nấu ăn ngon quá, đủ tiêu chuẩn soán ngôi bố con rồi.” Đang cười dịu dàng với Cố Dã, bà Từ hung hăng quay sang đánh mạnh vào vai Từ Di Nhiên, cao giọng cảnh cáo: "Mày mà dám bắt con rể mẹ hầu hạ thì ăn chổi chà, nghe rõ chưa?"
Ngưng vài giây lấy hơi, bà cẩn trọng lên tiếng nhắc khéo: "Không được để con rể mẹ ngủ một mình mỗi đêm, cũng không được ngủ riêng."
Từ Di Nhiên bình thản gắp đồ ăn bỏ vào miệng, thờ ơ nói: "Mẹ nói thẳng đi."
Bà Từ cười hài lòng, được đà liền vào thẳng chủ đề: "Tranh thủ đẻ hai đứa liên tiếp rồi nghỉ."
Từ Di Nhiên cười lạnh, dứt khoát dập tắt ý định của bà Từ ngay tức khắc: "Muốn thì đợi năm, sáu năm nữa."
"Cái gì? Mày điên rồi hả, sao không đợi tao xuống lỗ rồi đẻ?!" Bà Từ giận dữ đập bàn quát lớn, hai mắt trừng trừng đe dọa.
Từ Di Nhiên thong thả ăn cơm không thèm quan tâm đến những lời trách mắng của bà Từ, đối với cô phải đảm bảo cuộc sống thật vững chắc, ý thức được trách nhiệm lúc đó mới tính đến chuyện làm cha mẹ.
Thấy bà Từ cằn nhằn Từ Di Nhiên liên tục, Cố Dã vội lên tiếng nói đỡ thay cho vợ: "Bọn con còn trẻ, vẫn muốn sống cuộc sống của hai người."
Nghe Cố Dã nói bà Từ lập tức thay đổi thái độ, quay ngoắt một trăm tám mươi độ dùng giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe hùa theo: "Phải, phải, cuộc sống tự do vẫn quan trọng hơn."
Từ Di Nhiên ném cái nhìn khinh bỉ về bà Từ, rồi lại nhìn sang ông Từ cũng không nhịn được bật cười.
Chuyện này Từ Di Nhiên vốn đã dự đoán trước, bạn bè hàng xóm bà Từ có con gái trạc tuổi cô đều đã kết hôn và sinh con, vậy nên bà ngày ngày trông ngóng thúc giục cô nhiều năm nay.
Buồn cười hơn, bà Từ còn tưởng Từ Di Nhiên không thích con trai bởi tính tình mạnh mẽ của cô, bà hết lần này đến lần khác sắp xếp gặp mặt mai mối, kết quả đều không được gì.
Bây giờ Từ Di Nhiên tự nguyện, bà đương nhiên tôn sùng Cố Dã vì anh đã hy sinh bản thân mà lấy con gái bà.
Hết nửa ngày ông bà Từ ra về, bà Từ lúc ra đến cửa miệng vẫn làu bàu nhắc nhở chuyện tổ chức hôn lễ, mục đích chính cũng chỉ để khoe khoang về con rể với những người hàng xóm chơi chung.
Tiễn ông bà Từ về xong, Từ Di Nhiên dựa lưng vào tủ giày, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, sau mỗi lần nghe bà Từ cằn nhằn thì y như rằng đầu cô sẽ bị đau.
Trong mắt Cố Dã hiện lên sự thương yêu vô hạn nhìn Từ Di Nhiên, anh biết cuộc sống cô chịu đủ thứ áp lực vốn đã không hề dễ dàng.
Với tư cách là một người chồng lại không thể san sẻ bớt gánh nặng cho vợ, Cố Dã cảm thấy vô cùng có lỗi, trong khi đó anh cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ngày thêm cực khổ.
Cố Dã vòng hai tay ôm người Từ Di Nhiên, đặt cằm lên vai cô, càng hiểu những gì cô từng trải qua, anh càng không thể dứt ra khỏi tình yêu dành cho cô.
Môi Từ Di Nhiên chạm vào yết hầu của Cố Dã, vừa liếm nhẹ anh đã phát ra tiếng rên rỉ ám mụi kiềm nén.
Từ Di Nhiên bật cười, vỗ mông anh một cái rồi ôm thắt lưng anh vào phòng khách.
Đến sofa, Từ Di Nhiên nằm xuống, cơ thể liền cảm thấy thoải mái, cơn nhức mỏi như được xua tan ngay tức khắc.
Cố Dã nằm bên cạnh phía ngoài rìa, cả hai phải nghiêng người mới đủ chổ.
Tay Từ Di Nhiên đặt ở eo Cố Dã, khoảng cách gần đến mức cảm nhận rõ hơi thở của đối phương.
Nhan sắc của Cố Dã chưa từng làm Từ Di Nhiên thất vọng, có điều vẻ đẹp này sẽ mang đến cho cô tình địch không chỉ nữ mà còn có nam.
"Tại sao em lại chọn anh?" Cố Dã khẽ cất tiếng hỏi, ngón tay trỏ và ánh mắt tập trung ở môi Từ Di Nhiên.
Nói thẳng vì Cố Dã trông khờ khạo dễ bảo chắc chắn anh sẽ tổn thương, Từ Di Nhiên hết cách đành phải nửa thật nửa dối đáp: "Lần đầu gặp đã muốn mang về nhà."
"Nói dối!" Cố Dã bĩu môi không tin, mắt vẫn dán chặt trên môi Từ Di Nhiên, tiếp tục không vui lầm bầm oán trách: "Bên cạnh em nhiều đàn ông như vậy, cái gì cũng hơn anh."
Từ Di Nhiên nhoẻn môi cười, vỗ vỗ eo Cố Dã dỗ dành, dứt khoát một lời khẳng định: "Bọn họ giống nhau, anh thì không."
"Bà xã..." Cố Dã nửa vui nửa buồn nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, con ngươi anh đỏ lên như muốn khóc, nghẹn ngào chân thành bộc bạch: "Anh chẳng còn ai cả, anh chỉ có mình em thôi."
Bộ dạng Cố Dã như một con mèo trắng nhỏ bị ức hiếp khiến lòng Từ Di Nhiên lung lay, ngón tay cô vuốt nhẹ trên gò má anh.
Mi mắt Cố Dã sụp xuống, mỗi hơi thở mang theo sự buồn bã, Từ Di Nhiên không đành lòng mở lời an ủi anh: "Đừng như vậy, em luôn ở bên anh."
"Em...
có yêu anh không?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...