Kể từ lúc Từ Di Nhiên nghỉ phép dưỡng thai sinh con, công việc của cô ở sòng bạc đều do A Nhĩ đảm nhiệm thay, ngày nào cũng bận đến tối mắt tối mũi, đã vậy gặp phải Tu Kiệt lắm lời, suốt ngày suốt buổi chỉ cần thấy mặt lại nói bên tai cậu không ngừng.
Giống như Từ Di Nhiên, chuyện hôn lễ cũng được quyết định nhưng công tác chuẩn bị đều hoàn toàn giao lại cho Tu Kiệt, A Nhĩ bên ngoài đi làm, về đến nhà liền lăn quay ra ngủ, tuyệt nhiên chưa từng bàn đến.
So với Cố Dã, Tu Kiệt lại nhạy cảm hơn rất nhiều về chuyện A Nhĩ không có ý kiến về hôn lễ của cả hai, bởi ngay từ đầu khi nhắc đến chuyện này cậu đã khó chịu gạt bỏ, thậm chí không hề có ý định tổ chức.
Nửa đêm đang ngủ, Cố Dã nhận được điện thoại của Tu Kiệt hẹn gặp, nghe giọng anh ta đã ngà ngà say.
Gác máy, Cố Dã xoay đầu kiểm tra Từ Di Nhiên đang ngủ say, anh cẩn thận bước xuống giường, thay quần áo đi ra ngoài.
Đến một quán nhỏ trên dãy phố buôn bán về đêm cạnh vỉa hè, Cố Dã đi thẳng đến chỗ Tu Kiệt ngồi xuống phía đối diện.
Lướt qua mớ vỏ lon bia nằm lăn lóc từ trên mặt bàn đến dưới chân bàn, Cố Dã thở ra một cái, chậm rãi cất tiếng: “Anh gọi tôi ra có chuyện gì?”
Tu Kiệt không còn bộ dạng đĩnh đạc nghiêm chỉnh như bình thường, anh ta lúc này áo sơ mi xộc xệch, đầu tóc rối, mặt mũi bơ phờ.
Nghe hỏi đến, Tu Kiệt ngước mắt nhìn Cố Dã một cái, chán nản nói: “Cậu nói xem, có phải tôi với A Nhĩ đều đang đi sai hướng không?”
“Đừng nói với tôi, anh đang hối hận?” Cố Dã hỏi ngược lại.
Tu Kiệt bật cười chua xót, ánh mắt mơ hồ như chứa bao nhiêu thiệt thòi chưa từng được giải bày.
Qua một lúc suy nghĩ thận trọng, Tu Kiệt mới mở lời: “Tôi không hối hận khi yêu A Nhĩ, nhưng tôi nghĩ A Nhĩ đã hối hận khi chọn ở bên tôi.
Tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cạnh A Nhĩ, nhưng bây giờ trong mắt em ấy tôi chẳng khác nào gánh nặng.”
“Ờ.” Cố Dã thản nhiên đáp một tiếng.
“Ờ là có ý gì?” Tu Kiệt khó hiểu hỏi.
Cố Dã bỗng bật cười lắc đầu, thái độ rõ như người trong cuộc, anh không nhanh không chậm lên tiếng mở ra những khuất mắc trong lòng Tu Kiệt: “Trước tiên, tôi nhắc anh một chuyện, A Nhĩ và vợ tôi đều rất giống nhau, hai người họ đều mang trên vai một gánh nặng mà tôi và anh đều không thể chia sẻ được.
Hai người họ lại cực kỳ giống nhau về tính cách, đều rất mạnh mẽ, đều không muốn để người mình yêu thương chịu vất vả.
Nếu anh chỉ vì chuyện A Nhĩ bận rộn ngó lơ anh mà khó chịu, thì người đang hối hận mới chính là anh đấy.”
Tu Kiệt bất động lắng nghe Cố Dã nói, suy nghĩ tiêu cực dường như đã mở ra được phần nào.
Cố Dã dựa người vào lưng ghế, khẽ nở một nụ cười thấu hiểu, bình thản tiếp lời: “Còn tôi và anh lại rất giống nhau.
So với tôi, anh vẫn tốt hơn nhiều, ít ra anh không phải lo những tình địch vây quanh A Nhĩ.
Có thể A Nhĩ bận rộn không quan tâm nhiều đến anh, tôi cũng như vậy.
Nhưng ngay từ đầu lựa chọn ở bên cạnh Di Nhiên, tôi cũng đã phải học cách sẽ có lúc xếp sau công việc của cô ấy, chỉ cần cuối cùng điều cô ấy chọn vẫn là tôi thì chịu bao nhiêu thiệt thòi đối với tôi cũng không thành vấn đề.”
Nói rồi Cố Dã đứng lên chuẩn bị về nhà, anh nhìn Tu Kiệt đang ngẩn người suy tư, nhắn nhủ thêm vài lời trước khi đi: “Nếu anh chưa từng đứng ở vị trí của A Nhĩ, đừng đòi hỏi cậu ấy phải chiều mọi thứ theo ý anh.
Chúng ta đều đã trưởng thành, không thể dùng cách yêu đương vô tư như lúc mới lớn, chúng ta còn phải lo cho gia đình, lo cho tương lai.
Chỉ một chút khó khăn anh đã trở thành bộ dạng thế này, vậy sau này anh lấy gì để học cách thấu hiểu và chăm sóc cho người mình yêu?”
Những lời nói của Cố Dã lặp đi lặp lại trong đầu Tu Kiệt, những lời ấy không hề sai, anh ta chưa từng ở vị trí của A Nhĩ để hiểu những cực khổ cậu đang phải trải qua, cũng chưa từng hiểu cảm giác trong lòng cậu.
Về đến chung cư, Tu Kiệt vừa mở cửa nhà đã bắt gặp A Nhĩ mặc quần dài cởi trần, vừa lấy nước từ trong bếp đi ra.
A Nhĩ quan sát Tu Kiệt một lượt, gắt gỏng hỏi: “Nửa đêm nửa hôm ra ngoài làm gì?”
Tu Kiệt không đáp, bỗng lao đến ôm chầm lấy A Nhĩ trong trạng thái kích động.
A Nhĩ ngớ người, nhận ra được sự khác thường của Tu Kiệt, cậu không giữ thái độ lạnh lùng nữa mà hạ giọng quan tâm: “Anh làm sao vậy?”
“Không có.” Tu Kiệt vẫn ôm chặt lấy A Nhĩ, úp mặt vào vai cậu thì thào.
“Không có, được.” A Nhĩ bỗng đẩy Tu Kiệt ra, nhếch môi cười lạnh, chậm rãi phun ra từng chữ: “Đã không có gì thì tối nay ngủ ngoài sofa đi.”
Nói rồi A Nhĩ quay người đi, Tu Kiệt há hốc ngạc nhiên, vội níu tay cậu giữ lại, khẩn khiết hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao? Còn dám hỏi tôi tại sao? Nửa đêm ra ngoài uống rượu, tôi chưa đuổi anh ra ngoài ngủ là tốt lắm rồi, ở đó mà ý kiến, cút ngay cho khuất mắt ông!”
Sau tiếng mắng chửi của A Nhĩ, tiếng đóng cửa lớn kéo Tu Kiệt về thực tại, cảm giác yêu đương bùng cháy trở lại.
Tu Kiệt cuối cùng cũng hiểu ra được vì sao suy nghĩ tiêu cực cứ bám dai dẳng trong đầu suốt thời gian gần đây, hóa ra vì không được nghe A Nhĩ mắng chửi nên mới cho rằng tình cảm của cậu đã thay đổi.
Tu Kiệt bật cười như kẻ ngốc, hí hửng chạy đến trước cửa phòng ngủ gõ liên tục, giở giọng hối lỗi trong vui sướng: “Tình yêu, anh sai rồi, từ nay anh không dám nữa.”
Cửa bỗng mở ra, Tu Kiệt lập tức cười toe toét, nào ngờ A Nhĩ ném thẳng một tấm chăn vào mặt rồi thẳng tay đóng cửa.
Tu Kiệt ôm chăn đứng bất động một chỗ, tủm tỉm cười như kẻ mất trí.
Về đến nhà, Cố Dã thay đồ ngủ quay lại giường, mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của Từ Di Nhiên.
Cố Dã vừa nằm xuống, Từ Di Nhiên bên cạnh bỗng xoay người sang phía anh, biểu cảm dưới ánh đèn ngủ có chút gian tà.
“Anh đi đâu về?”
Cố Dã xoay người qua đối mặt với Từ Di Nhiên, thành thật khai báo: “Tu Kiệt gọi anh ra nói chuyện, anh ta vì A Nhĩ bận rộn không lo chuyện hôn lễ nên nghĩ A Nhĩ hối hận khi chọn ở bên cạnh anh ta.”
Từ Di Nhiên nghe đến liền bật cười ngán ngẩm, mỗi khi nhắc đến chuyện yêu đương khó tránh nhọc lòng lẫn đau đầu, cũng may cô hơn A Nhĩ vì tính tình Cố Dã không trẻ con như Tu Kiệt.
Nghĩ đến Từ Di Nhiên lại nhớ đến chuyện cũ, cô thở dài một hơi não nề: “Nếu Tu Kiệt đã quyết tâm ở cùng A Nhĩ, em nghĩ anh sẽ phải thường xuyên nghe anh ta than vãn.”
“Sao thế?” Cố Dã ngạc nhiên hỏi.
Từ Di Nhiên không vội trả lời, trầm mặc một lúc để bình ổn lại cảm xúc, từ từ mang chuyện cũ kể lại: “A Nhĩ cùng A Lãng khi còn nhỏ sống với bà, đến khi hai đứa nó vào cấp ba thì bà qua đời, hai anh em phải nương tựa vào nhau để sống, khi bọn nó mười tám tuổi đã thi vào làm vệ sĩ của Kiều gia.
Nhưng mà, khu huấn luyện đặc biệt của Kiều gia không giống như những nơi đào tạo thông thường, có rất nhiều người vào đó rồi phải bỏ mạng, mỗi ngày đều luyện tập đều bị đánh đến chết đi sống lại.
Có điều, hai anh em nhà nó lúc mới vào như chán đời, bị đánh bao nhiêu cũng chẳng bỏ cuộc, ông chủ của bọn em vì thấy được sự liều mạng của bọn nó mà cân nhắc.
Anh nói, từng sống ở địa ngục trần gian, làm sao có thể dễ dàng thể hiện tình cảm?”
Cố Dã trầm ngâm nhìn Từ Di Nhiên, nghe cô kể với giọng điệu bình thản như thế kia liền dâng lên nỗi xót xa.
Giọng nói dịu dàng của Cố Dã vang lên giữa không gian yên tĩnh: “Em cũng từng sống như vậy, đúng không?”
Điểm nhạy cảm giấu tận sâu trong trái tim của Từ Di Nhiên cũng “được” chạm đến, từ trước đến nay ai ai cũng chỉ nhìn vào những thứ cô có để cảm thán, chẳng ai giống như Cố Dã, luôn dùng trái tim để nhìn cô.
Từ Di Nhiên mỉm cười mãn nguyện, nước mắt dưới ánh đèn càng lấp lánh, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Đời mà, không chịu khổ sẽ không học được cách trân trọng cuộc sống.
Đã có một khoảng thời gian dài, em luôn cho rằng bản thân là gánh nặng của mẹ, tìm được cho bà ấy một nơi tốt gửi gắm, em cũng chẳng còn gì nuối tiếc.
Cho đến khi gục ngã, em lại càng muốn cố chấp tiến về phía trước, không cho bản thân từ bỏ.”
Cố Dã vươn tay xoa tóc Từ Di Nhiên một cách ân cần, không giấu được niềm tự hào về cô, hãnh diện nói: “Cảm ơn em đã không từ bỏ, để anh có cơ hội bước vào cuộc đời em.”
Từ Di Nhiên không nói gì, lặng lẽ vùi mặt vào cổ Cố Dã tìm hơi ấm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...