Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng


Giải quyết xong công việc liền rời sòng bạc trở về nhà, hàng hóa Cố Dã mua cũng đã được gửi tới, Từ Di Nhiên thuê người mang đồ lên, giảm bớt công sức di chuyển cho hai vợ chồng.


Điều quan trọng trước hết là ăn trưa, sau đó mới có sức mà dọn dẹp tiếp, Cố Dã trong bếp nấu ăn, dáng vẻ thuần thục của một người nội trợ.
Ngoài phòng khách, Từ Di Nhiên lại loay hoay giải quyết công việc trên máy tính, đảm nhiệm vị trí kiếm tiền trong gia đình.


Mải tập trung làm việc, đến khi cổ Từ Di Nhiên mỏi nhừ cô mới chịu rời mắt khỏi màn hình, lúc này mới nhận ra tấm rèm luôn che kín giờ đây được mở ra, ánh sáng trong trẻo từ bên ngoài chiếu vào phòng khách, không gian lạnh lẽo bình thường bỗng chốc hóa thành nơi ấm áp.


Kết thúc bữa trưa, Cố Dã tự tay sắp xếp lại căn phòng được Từ Di Nhiên dành riêng cho anh làm phòng tranh, bên trong có những kệ gỗ nhiều ngăn nằm sát tường, hai bức tường hướng ra khuôn viên của chung cư được dựng bằng kiếng trong suốt với kết cấu nối liền hình cung.


Trên kệ, những lọ màu nước nằm cạnh nhau theo từng nhóm ngay hàng thẳng lối.
Bàn làm việc, giá đỡ tranh, đủ loại cọ to nhỏ được đựng trong giỏ sắt trên bàn,...
tất cả đều được đặt gọn gàng ngăn nắp, nhìn vào có cảm giác như một thế giới được thu nhỏ với tông màu vàng nâu chủ đạo.


Từ Di Nhiên đứng dựa người ở cửa, ngắm chồng mới cưới đang bận tay bận chân trang trí.
Nhìn căn phòng sau khi làm xong mới biết được Cố Dã đã vất vả như thế nào, từ thứ nhỏ nhặt nhất đều được anh chăm chút kỹ lưỡng.


Nói về hình mẫu ban đầu, Cố Dã khác xa một trời một vực trong tưởng tượng của Từ Di Nhiên, bởi cô chưa từng nghĩ sẽ lấy một người có trái tim quá mong manh như anh.
Nhưng Từ Di Nhiên cũng phải thừa nhận, với tính cách mạnh mẽ giống như cô lại dễ rung động trước những người dịu dàng như Cố Dã.


Điện thoại Từ Di Nhiên bất chợt đổ chuông, kiểm tra thấy A Nhĩ gọi đến, cô liền xoay người hướng ra ngoài phòng khách nghe máy.


Ngay khi Từ Di Nhiên bắt máy, tiếng A Nhĩ hứng khởi thông báo truyền đến: "Chị, chuẩn bị xong xuôi hết rồi!"

"Được."

Gập máy, Từ Di Nhiên vừa quay người lại thì Cố Dã đã đứng trước mặt.

Cô cười thầm trong bụng, thư thả giả vờ cất bước: "Em đến sòng bạc."

"Khoan đã." Cố Dã vội vàng giữ tay Từ Di Nhiên lại, bộ dạng gấp gáp lẫn bối rối: "Anh..."

"Anh làm sao?" Từ Di Nhiên vờ không hiểu hỏi, khóe môi cong nhẹ chờ đợi.


"Không có gì." Cố Dã cúi đầu buồn bã, ngón tay giữ lấy cánh tay Từ Di Nhiên dần buông lỏng, bản thân anh không đủ tự tin níu lấy chân cô.


Chọc được Cố Dã, Từ Di Nhiên đi về phía phòng ngủ, vừa quay mặt đã mỉm cười đắc ý, cố ý nói: "Tối nay em không về."

Còn chưa đến ba giây sau, Cố Dã lấy hết dũng khí kéo Từ Di Nhiên lại hôn lên môi cô, chủ động như cách cô đã làm.
Từ Di Nhiên không mang giày chỉ cao đến cằm anh, khiến tư thế đứng có hơi bất tiện.


Cố Dã còn đang bước đầu của nụ hôn vụng về, quần áo trên người đã bị Từ Di Nhiên cởi sạch từ lúc nào, tốc độ của anh chỉ bằng một phần mười của cô.


Trong chớp mắt, Cố Dã bị đẩy ngã xuống giường trong phòng ngủ, đầu óc trở nên quay cuồng, những điểm nhạy cảm trên cơ thể đều bị Từ Di Nhiên kích thích đến mơ hồ.


Trước sự tấn công ồ ạt của Từ Di Nhiên, Cố Dã chỉ còn có thể thở dốc chịu đựng sự ngứa ngáy đang dần tăng cao trong người, bất giác thốt lên: “Chậm...
chậm một chút...”

Từ Di Nhiên nhếch môi cười không đáp, trong ánh mắt che lấp bởi tham vọng chinh phục người đàn ông “xinh đẹp” nằm dưới thân mình.


Tám giờ sáng, bà Từ mở cửa nhà Từ Di Nhiên bằng chìa khóa dự phòng.
Suốt mấy tháng không gặp mặt con gái, gọi điện lúc nào cũng bận với bận, nhân tiện cuối tuần ông bà Từ mua đồ ăn dự trữ sang cho cô.


Vừa vào phòng khách, cảnh tượng đầu tiên đập thẳng vào mắt bà Từ là quần áo vương vãi trên hành lang trước cửa phòng ngủ.
Bà Từ tròn mắt há hốc kinh ngạc, ngay cửa phòng ngủ một chàng thanh niên trẻ bỗng bước ra, hai mắt bà trợn trắng, hai chân run lên không còn đứng vững.



Đứa con gái luôn nói không với chồng con, hóa ra chỉ muốn ăn chơi buông thả, bà Từ do quá sốc mà tụt huyết áp suýt nữa ngất xỉu, may mà ông Từ đi phía sau đỡ lấy.


Thấy hai vợ chồng trung niên trong nhà, đoán là bố mẹ của Từ Di Nhiên đến, Cố Dã hoảng hốt vội gom quần áo ném vào phòng ngủ che giấu dấu tích mờ ám đêm qua, tay chân nhanh lẹ chạy đến trước mặt ông bà Từ, lễ phép chào hỏi: "Con chào bố mẹ."

Khi nhìn ở khoảng cách gần, Cố Dã càng nổi bật với làn da trắng trẻo, từng đường nét mềm mại thanh tú, đặc biệt đôi mắt trong suốt không hề bị làm mờ đục bởi tham vọng.
Bà Từ nghi hoặc nhìn Cố Dã từ chân lên đầu, trên chiếc cổ trắng mịn kia, dấu vết Từ Di Nhiên để lại như cạo gió.


Bà Từ thở hừ ra một hơi, thẫn thờ lắc đầu không dám chấp nhận hiện thực, chàng trai trước mặt mang vẻ đẹp trung tính ai gặp cũng mê, hỏi sao con gái bà không chịu lấy chồng.


Sau nhiều phút đấu tranh nội tâm, bà Từ quyết định lên tiếng, cẩn trọng hỏi: "Cậu là bạn trai của Di Nhiên?"

Cố Dã nghiêm túc lắc đầu phủ nhận.


"Ôi mẹ ơi, thật rồi!" Bà Từ kêu la thảm thiết, đến ghế ngồi phịch xuống ghế khóc lóc than thở: "Đẻ nó ra...
nuôi nó lớn để bây giờ ra đường học hư, số tôi khổ quá mà!"

Trông bà Từ có vẻ hiểu lầm, Cố Dã cười ngại ngùng cất tiếng giải thích: "Bọn con...
đăng ký kết hôn rồi ạ."

"Trời ơi lại còn kết hôn" Nói xong bà Từ cảm thấy không đúng, bà lập tức ngưng kêu la, gương mặt đầy ngạc nhiên nhìn lại Cố Dã: "Kết hôn? Hai đứa kết hôn?"

"Dạ phải." Cố Dã gật đầu, tươi cười xác nhận.


Bà Từ vui mừng cười lớn tiếng, đứng bật dậy nhanh chân đến chổ Cố Dã, nắm hai tay anh xác nhận lại lần nữa: "Thật? Hai đứa đã chính thức làm vợ chồng?"

"Dạ." Cố Dã gật đầu mạnh khẳng định.



Sự việc này đến quá bất ngờ, bà Từ mừng rỡ không nói nên được lời nào, đôi tay bất giác run lên, mắt cũng ứa nước vì hạnh phúc.
Bà Từ quay sang ông Từ đứng trong bếp, xúc động nói: "Ông ơi, cuối cùng Di Nhiên cũng chịu lấy chồng."

"Tôi biết lâu rồi." Ông Từ vừa cất đồ ăn vào tủ lạnh vừa cười khà khà đắc ý.


Nghe vậy, bà Từ lập tức thay đổi thái độ, trở lại bộ dạng đanh đá lên giọng: "Cái gì? Tại sao nó không nói cho tôi nghe lại nói ông nghe, cái con nhỏ bất hiếu này."

Bà Từ đang nóng giận quay sang Cố Dã liền cười dịu dàng, thân thiết kéo anh ngồi xuống ghế hỏi chuyện.


"Con rể, con tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?" Trong gần cả chục năm nay, lần đầu bà Từ mới nói năng nhẹ nhàng, tất cả vì đứa con rể bà vô cùng mong chờ này.


"Con tên Cố Dã, hai mươi sáu tuổi, trước đây làm ở bộ phận sáng tạo trong công ty, nhưng bây giờ ở nhà vẽ tranh." Cố Dã thành thật đáp.


"Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt" Bà Từ dùng biểu cảm say mê dành cho Cố Dã, nắm lấy bàn tay anh không buông, không ngừng ngừng cảm thán: "Mẹ càng nhìn càng vừa mắt, sao bây giờ mới xuất hiện, mẹ đợi con lâu lắm rồi."

Trước sự nồng nhiệt của bà Từ, Cố Dã có chút cứng nhắc, lại có cảm giác hơi sợ hãi.


"Con rể, con thích cái gì, mẹ sẽ mua tặng con."

"Không cần đâu ạ." Cố Dã vội vàng lắc đầu từ chối.


"Không sao, mà Di Nhiên nó chuyển tài sản cho con đứng tên chưa? Mẹ nói con nghe, con bé đó suốt ngày bán mạng bên ngoài cũng vì tiền thôi, con cứ tiêu xài cho nhiều vào, đừng ngại, không hết được đâu, quan trọng là con phải có đầy đủ,..." Miệng bà Từ hoạt động với công suất cao, nói không ngừng nghỉ.


Nói một lúc lâu, bà Từ sực nhớ vẫn chưa điều tra mối quan hệ trước kết hôn giữa Từ Di Nhiên với Cố Dã, nhớ ra bà nhanh chóng hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu? Kết hôn mấy tháng rồi?"

Cố Dã ngại ngùng gãi đầu, thận trọng đáp: "Bọn con quen nhau hơn ba tháng, kết hôn được ba ngày."

Tình huống này có chút nhanh nhưng thà có còn hơn không, bà Từ dù có lo lắng vẫn rất hài lòng, và điều bà quan tâm lúc này là đứa con rể quá mức ưng ý.


Từ Di Nhiên đến sòng bạc từ sớm, lúc trở về thấy bà Từ mặt mày hăm hở ngồi với Cố Dã ở phòng khách, cô liếc mắt cũng biết ngày tháng yên ổn sắp tới không còn nữa, nhưng ít ra cũng không còn bị càm ràm chuyện kết hôn.



"Bà Từ, mới sáng đã qua, có chuyện quan trọng sao?" Từ Di Nhiên bước vào nhà, cùng lúc ông Từ trong bếp đi ra, cô chào một tiếng: "Bố."

"Kết hôn còn dám giấu, mày xem bố mày quan trọng hơn mẹ mày à?" Bà Từ giận dữ chỉ tay vào Từ Di Nhiên cao giọng trách mắng.


"Chưa đến lúc" Từ Di Nhiên thản nhiên đáp, thong thả ngồi xuống ghế đơn gần chỗ ông Từ.


"Đừng có lắm lý do, mau tổ chức hôn lễ đi, cháu mấy bà hàng xóm chuẩn bị vào mẫu giáo rồi, còn có mình mày thôi đó." Giọng điệu bà Từ dùng đã cố gắng khống chế vẫn vô cùng chua chát.


Đối với thái độ hung dữ của mẹ, Từ Di Nhiên bình thản đưa ra câu trả lời chắc nịch: "Giữa năm sau, thời gian cuối năm với đầu năm sòng bạc rất bận."

"Vậy xin nghỉ."

"Con cưới hay mẹ cưới, gấp gáp như vậy làm gì?"

Trước lúc tình hình trở nên căng thẳng, Cố Dã vội chen vào dập lửa, sẵn tiện nói đỡ cho Từ Di Nhiên: "Bọn con đã bàn bạc, tạm thời không tính đến."

"Không được, nếu như vậy thì con phải chịu thiệt, mẹ lại không thể ngó lơ." Bà Từ đối diện với Cố Dã vô cùng nhẹ nhàng quan tâm, khác hẳn thái độ đối với Từ Di Nhiên.


Thấy bà Từ kiên quyết chen vào chuyện kết hôn của Từ Di Nhiên và Cố Dã, ông Từ nói xen vào ngăn cản: "Để bọn nhỏ tự quyết định, chúng ta chỉ nên góp ý"

Bà Từ dần dịu lại, ép quá sợ hư bột hư đường đành nhịn, sau vài giây im lặng bà chuyển sang chủ đề khác, tiếp tục nói mãi không dứt.


Từ Di Nhiên cúi đầu bóp trán, bên tai ù ù tiếng nói của bà Từ như súng liên thanh, may mà cô đã chuyển ra sống riêng từ sớm, nếu ngày nào cũng nghe thế này thì cô chắc chắn phải nhập viện chữa tai mũi họng.


Ngồi được một một lúc, ông Từ kéo Cố Dã vào bếp nấu cơm xem như ra tay cứu anh khỏi sự nhiệt tình của bà Từ.
Con rể bị kéo đi mất, bà Từ ngồi ở phòng khách rảnh rỗi bắt đầu tìm lý do bắt bẻ Từ Di Nhiên: "Học nấu ăn đi, để chồng xuống bếp vậy mà coi được à?"

Từ Di Nhiên cười lạnh, xoay đầu đảm bảo Cố Dã không để ý mới mở ngăn tủ dưới bàn trà lấy hộp thuốc lá ra hút, chậm rãi đáp trả: "Bà Từ, bà có bước chân vào bếp ngày nào chưa?"




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui