Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng


Sau vài ngày thảnh thơi ở quê, Cố Dã cùng mẹ trở lại thành phố, trong lòng mãi không yên tâm về Từ Di Nhiên ở một mình.
Hơn nửa ngày đi xe cũng về tới nhà, Cố Dã đưa mẹ về chung cư, lúc mở cửa vào nhà lập tức nhận ra điều khác lạ, bức tranh chân dung anh vẽ Từ Di Nhiên treo ở phòng khách đã biến mất.


Cố Dã nửa nghi nửa ngờ kéo hành lý vào trong nhà, đảo mắt nhìn xung quanh liền nhận ra trong nhà trống trải kỳ lạ.


Mẹ Cố Dã nhìn khắp nhà một lượt, cất tiếng hỏi: “Hai vợ chồng con ở đây à? Sao nhà cửa trông trống như vậy?”

Cố Dã xoay đầu nhìn mẹ, đầu tiên trấn an bà trước: “Mẹ về phòng nghỉ trước, để con gọi điện cho cô ấy.”

Đưa mẹ vào căn phòng đối diện phòng ngủ đối diện phòng hai vợ chồng, Cố Dã đi thẳng xuống phòng vẽ ở cuối hành lang.
Mở cửa ra, Cố Dã hoàn toàn sững sờ khi căn phòng trống không, vật dụng và tranh vẽ của anh đã không còn.


Cố Dã sinh ra hoài nghi, trở về phòng cắm sạc điện thoại bật máy, thời gian dưới quê không có điện không thể sạc pin nên đã bị tắt máy hai ngày nay.
Ngay khi bật máy, Cố Dã gọi điện cho Từ Di Nhiên nhưng cô không nhận máy, gọi cho A Nhĩ cũng không có ai trả lời.


Không đợi được nữa, Cố Dã quyết định đến sòng bạc tìm Từ Di Nhiên, vừa ra khỏi nhà đã chạm mặt Tu Kiệt từ căn hộ bên cạnh đi ra, anh ta thấy anh liền ngạc nhiên ra mặt.



“Cố Dã, nhà mới không ở, chạy về đây làm gì?”

“Nhà mới?” Cố Dã bất giác nhíu mày khó hiểu.


Thầm đoán Cố Dã chưa biết chuyện Từ Di Nhiên chuyển nhà, Tu Kiệt không thể nhiều chuyện kẻo bị cô trả đũa, đành vờ như không biết: “Ý tôi là tôi sắp mua nhà mới rồi, khi nào xong tôi mời cậu sang ăn tân gia.”

Những lời biện minh vô nghĩa của Tu Kiệt không còn lọt vào tai Cố Dã.
Từ chuyện đồ đạc trong nhà biến mất, thêm câu hỏi của Tu Kiệt trước đó, Cố Dã càng khẳng định Từ Di Nhiên đã chuyển nhà.
Anh bất giác nhìn vào cửa nhà Lạc Nhân phía đối diện, khóe môi cong nhẹ, anh còn tưởng Từ Di Nhiên sẽ bị mềm lòng với tình cũ, sự thật trong lòng cô chưa từng cho Lạc Nhân cơ hội bước vào lần nữa.


Đến sòng bạc, đi trên dãy hành lang văn phòng yên tĩnh, Cố Dã đến trước phòng làm việc của Từ Di Nhiên đẩy cửa vào, phát hiện bên trong không có ai.
Tu Kiệt đi đến chỗ ngồi nghỉ bên hông phòng cũng không thấy bóng dáng nào.


Tại nhà mới, A Nhĩ mất cả buổi sáng để trang trí phòng chiếu phim cho Từ Di Nhiên ở tầng hầm, còn cô ở trên tầng hai sắp xếp phòng tranh cho Cố Dã, đến khi đồ ăn trưa được giao đến mới nghỉ tay trở lên phòng khách ăn uống.


Nhìn bộ dạng phờ phạc nhưng mãn nguyện của Từ Di Nhiên, A Nhĩ cười cười nhắc khéo: “Chị, đợi anh rể về, hạnh phúc rồi đừng quên công em giúp sức.”

Biết A Nhĩ vẫn còn để tâm chuyện Tu Kiệt, Từ Di Nhiên cong môi cười ẩn ý: “Ai quên ai còn chưa biết được đâu.”

A Nhĩ bỗng thở dài ngán ngẫm, chỉ cần nghĩ đến Tu Kiệt đã nổi quạu: “Đang yên đang lành lại gặp tên khốn đó, đúng là phí thời gian.”

Từ Di Nhiên nghiêm túc lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của A Nhĩ, biểu cảm trở nên nghiêm trọng: “Mày có tin vào luật nhân quả không? Không phải ngẫu nhiên con người ta lại gặp nhau rồi đến với nhau.
Năm đó Cố Dã cứu tao, sau chín năm gặp lại, tao đối với anh ấy chỉ có một ý nghĩ bảo vệ cưng chiều, dù không hề biết trước anh ấy là ân nhân ngày xưa.”

Về chuyện này chính bản thân A Nhĩ được tự mình chứng kiến, nhìn thấy mối tình có liên kết từ trước của Từ Di Nhiên và Cố Dã, trong cậu càng cháy lên ngọn lửa mãnh liệt về cuộc gặp gỡ và đến với Tu Kiệt.


Nhưng A Nhĩ hiểu rõ, giữa cậu và Tu Kiệt sẽ chẳng bao giờ dễ dàng nếu đi chung một con đường tình ái, bởi anh ta là con trai độc nhất, lão Tu chắc chắn không bao giờ đồng ý cuộc tình này.


Lại nghe A Nhĩ thở dài, Từ Di Nhiên vỗ vỗ vào vai cậu, kiên định nói: “Nếu trong mối quan hệ đó, Tu Kiệt không bảo vệ được mày, chị sẽ bảo vệ mày.”

Mi mắt A Nhĩ đỏ hoe, cậu gượng cười che đi cảm xúc thật, cố giữ mạnh mẽ nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: “Em thấy mình sai rồi, đáng lẽ không nên bắt đầu mối quan hệ trái đạo lý.”

“Cái gì là trái đạo lý? Trái giới yêu nhau được thì tại sao đồng giới lại không thể yêu nhau? Con người, không phải cái máy, suy nghĩ và tình cảm không phải hệ thống lập trình, cảm xúc xảy đến đâu ai biết trước được.”

A Nhĩ cuối cùng cũng nở nụ cười, dường như bị lý lẽ của Từ Di Nhiên thuyết phục.

Còn chưa đến nửa phút, Từ Di Nhiên chợt rít một hơi lạnh, nhịn cười nói: “Nhưng nếu trong nhà, cả hai anh em đều yêu người đồng giới thì sao nhỉ?”

Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, A Nhĩ chưa kịp hỏi rõ đành phải gác lại, cầm điện thoại lên kiểm tra, phát hiện là Tu Kiệt gọi đến liền bất giác nhìn sang Từ Di Nhiên, lưỡng lự bắt máy.


Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Tu Kiệt: “Em đang ở đâu? Anh với Cố Dã đến sòng bạc không thấy ai cả.”

“Cái gì?” A Nhĩ bật đứng dậy, ngạc nhiên thốt lên: “Anh nói anh với anh rể đang ở sòng bạc?!”

Từ Di Nhiên vừa nghe đến phản ứng không kém A Nhĩ, cô lập tức bật dậy, vội vàng tìm điện thoại gọi cho Cố Dã, lúc này mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ từ anh, khi gọi lại anh không bắt máy.


Không cần nói gì, Từ Di Nhiên và A Nhĩ vội vàng bỏ bữa trưa chạy ra lấy xe đến sòng bạc.
Suốt quãng đường đi, Từ Di Nhiên hồi hộp đến mức không thở nổi, đã nửa tháng không gặp Cố Dã, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hội ngộ.


Đến sòng bạc, Từ Di Nhiên nóng vội chạy lên văn phòng trước, dáng vẻ gấp gáp lao băng băng trên hành lang vắng vẻ.
Đến phòng làm việc, Từ Di Nhiên đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy Cố Dã ngồi ở chỗ làm việc của cô liền lao đến ôm chầm lấy anh.


Nhìn thấy bộ dạng kích động của Từ Di Nhiên, hơi thở hồng hộc của cô vang rõ bên tai, Cố Dã cong cao môi cười, khi đối mặt với cô liền bày ra vẻ mặt chịu ấm ức.


Từ Di Nhiên ôm mặt Cố Dã, trong lòng không khỏi xót xa, dáng vẻ không còn đủ mạnh mẽ, nhớ anh đến mức lòng dạ chưa một lần ngủ yên.


“Ông xã, anh suy nghĩ xong rồi đúng không? Sẽ chọn tiếp tục ở bên em đúng không?”


Cố Dã vẫn giữ vẻ mặt như người chịu thiệt thòi mà gật đầu: “Nhưng anh có điều kiện.”

“Điều kiện gì? Anh nói đi, tất cả em đều đáp ứng.”

A Nhĩ gửi xe xong lên tới, vừa mở cửa đã thấy Từ Di Nhiên và Cố Dã ở bàn làm việc ôm ấp, Tu Kiệt vừa tươi cười bước đến gần, cậu mang bao nhiêu cơn nhịn nhục dồn vào nắm đấm đánh thẳng vào mặt anh ta.


Liếc thấy Tu Kiệt ngã nhào ra bàn khách đau đớn, A Nhĩ lạnh lùng lướt qua đi đến trước bàn làm việc, nở nụ cười gian manh: “Anh rể, về rồi thì đừng đi nữa.”

Cố Dã khẽ cười, ánh mắt lộ ra tia khác thường, không nhanh không chậm cất tiếng nói: “Tôi sẽ không đi, nhưng mọi chuyện sau này sẽ do tôi làm chủ.
A Nhĩ, cậu ra thông báo với tất cả mọi người, từ giờ có bất kỳ gã nào dám ve vãn Di Nhiên, lập tức xử thẳng tay cho tôi.”

Không gian trong phòng bỗng yên ắng đến kỳ lạ, mọi sự tập trung đổ dồn về phía Cố Dã.
Từ Di Nhiên sững sờ bất động, dường như cũng đã nhận ra Cố Dã không giống như trước đó.


Cố Dã bỗng nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, nhếch môi cười: “Thế nào? Chẳng phải em vừa nói sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của anh sao?”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui