Dụ dỗ tiểu kiều thê

Chương kết
Mễ Niết đá cái xác chết kỳ dị nằm co quắp trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa.
“Cứ vậy mà chết à?” Xem ra ta đánh giá quá cao năng lực của ngươi. Ta còn tưởng ngươi có thể chịu thêm một trận nữa chứ ! Sách, cả người phì nộn mà một tý tác dụng cũng không có, ta phỉ!”
“Lão đại, con heo mập này trước khi chết nói với chúng ta những lời đó là có ý gì? Nơi chúng ta biết mà cũng tuyệt đối không quay lại là nơi nào? Hắn rốt cuộc giấu những tư liệu đó ở chỗ nào?” Cổ tháp sờ sờ đầu hỏi.
“Ta nghĩ hắn chỉ có thể để ở chỗ Hà Trì Trì, huyết thống duy nhất của anh trai hắn – Hà Định Phong. Theo những gì đã điều tra, Hà Trì Trì là người yêu của Lôi Ni Khả, hiện nay đang sống cùng hắn, chỉ e chúng ta có dùng đại bác bắn cũng không tới. Hơn nữa, hắn cũng đang truy xét nguyên nhân từ chúng ta — để báo thù cho Hà Định Phong! Hừ, có thể tra được chúng ta đang ở chỗ này, năng lực của Ni Khả quả không thể khinh thường. Tuy nhiên, nếu hắn đã có dũng khí giao du với kẻ xấu, thì đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn!”

“Lão đại, lão đại…” Cổ tháp nói ấp a , ấp úng.
« Kêu la cái gì ! Kết quả như thế nào? »
« Cái tên Ni Khả kia đúng là phước lớn, mạng lớn, qua được kiếp nạn này, thậm chí hắn còn thoát ra khỏi vụ nổ trong khi những kẻ khác vẫn mắc kẹt trong xe. Chúng tôi cẩn trọng xếp đặt bom hẹn giờ, cuối cùng phá huỷ được chiếc xe đồng thời làm bị thương một số kẻ bên ngoài không liên quan, vậy mà, ngay cả tài xế cũng chỉ bị thương nặng mà thôi. »
“Khốn kiếp! Người không ở trong xe thì các ngươi cho nổ cái quái gì vậy? Các ngươi….…..một lũ ngu ngốc thậm tệ rốt cuộc có thể làm được chuyện gì? Ngay cả việc nắm chắc thời gian bom phát nổ cũng làm không được… Ta nuôi các ngươi….. một lũ đần độn để làm cái gì?” Mễ Niết cầm súng bắn loạn xạ hướng xuống chân bọn họ. Cảnh tượng hỗn độn, doạ đến gà bay chó sủa, ai cũng cuống quýt kêu lên.
“Oan uổng mà, lão đại. Trước khi chúng tôi đặt bom dưới gầm xe, đã tính toán kỹ để sau khi xe khởi động động cơ đựơc mười phút, trái bom mới phát nổ. Chúng tôi làm sao biết được qua thời gian lâu như vậy mà thằng Lôi Ni Khả kia còn chưa lên xe…”
******
Chiếc Ferrari màu đỏ duyên dáng lướt xuống đồi, tại đường rẽ phía trước bỗng xuất hiện một chiếc xe màu đen cổ lỗ, quê mùa đỗ ngay giữa đường, bên cạnh là hai người thanh niên nhỏ gầy đang kiểm tra.
“ Những người này đang xảy ra chuyện gì vậy? Để xe ngay giữa đường, người khác đi thế nào được.”

“Đại khái có lẽ xe họ đột nhiên gặp sự cố, để anh đi xem có thể bảo bọn họ cho xe đỗ gọn vào hay không.” Triệu Hoằng Văn vừa nói vừa mở cửa xuống xe.
Ngồi trong xe, Khâu Ngữ Tâm cũng không muốn tốn nước miếng với những kẻ tầng lớp thấp này, nhưng cô ta nóng lòng muốn đi tới Lôi cư, lại sợ Triệu Hoằng Văn tính tình ôn hoà, dây dưa giải thích với bọn kia không biết đến bao giờ mới xong, nên cô ta quyết định tới giúp anh một tay.
“Hai vị tiên sinh…”
Ngay khi Triệu Hoằng Văn cùng Ngữ Tâm lại gần bọn họ, bất thình lình ở hai bên cánh xe xuất hiện bốn gã tráng kiện, tay cầm mộc côn. Nhanh như cắt, sáu gã tạo thành vòng tròn, vây chặt hai người.
“A!” Pha dọa người này, kiều nữ được nuông chiều – Khâu Ngữ Tâm chưa từng gặp qua, nên đứng tại chỗ sợ đến thét lên chói tai không ngớt.

“Ầm ỹ chết đi được, không được phép kêu.” Một gã vóc người vạm vỡ, cầm cây mộc côn cố sức vung lên. Phịch một tiếng, chiếc xe mui trần của Triệu Hoằng Văn lập tức lõm xuống. “Chưa từng thấy kẻ xấu đúng không?”
Tiếng kêu chói tai của Khâu Ngữ Tâm đột ngột im bặt, khuôn mặt trắng trở nên tái xanh, hai tay cô ta nắm chặt tay Triệu Hoằng Văn, cả người vội nép sau lưng anh ta, thân thể trở nên run rẩy.
“Không có việc gì chứ ? Hai người có bị thương hay không?” Chu Thư Lân xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu bạc, hỏi hai người sắc mặt tái nhợt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui