"Xà tinh còn có thể quay trở lại sao?" Bạch Bạch thấy Mặc Yểm đã đi khỏi sân tiểu viện của Lăng Thanh Ba, xung quanh cũng không có bóng dáng ai, vì vậy đánh bạo thò đầu từ trong áo hắn ra hỏi.
"Có lẽ vậy, Lăng Thanh Ba mệnh cách kí chủ như vậy, thực sự ít có." Mặc Yểm giơ tay ra sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của nàng, cảm giác sờ vào rất không tồi!
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bạch Bạch rất lo lắng cho Lăng Thanh Ba bị xà tinh xấu xa kia theo dõi, thật sự là khó lòng phòng bị.
"Ta chỉ đáp ứng ngươi không đi hại nàng ta, hỗ trợ bắt xà tinh kia đi khỏi, không đáp ứng sẽ một mực bảo vệ nàng ta." Mặc Yểm cười nói.
Bạch Bạch ngửa đầu dò xét nhìn hắn một cái, tứ chi hơi dùng sức, trong nháy mắt liền từ trong ngực lẻn đến trên đầu vai hắn, cái mũi chọc nhẹ một cái lên mặt hắn, dịu dàng nói: "Ngươi nhất định có biện pháp, ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đáp ứng ta đi!"
Cái mũi cáo chọc nhẹ một cái vào mặt hắn mà tính là hôn nhẹ?! Mặc Yểm dở khóc dở cười. Nhưng tiểu hồ ly ghé vào trên đầu vai hắn, hết lần này đến lần khác cò cọ, lớp lông tơ mềm mại bông xù lần lượt xoa xoa trên cổ hắn, ngưa ngứa âm ấm, cảm giác hết sức thoải mái. Vì thế hắn lại phát hiện ra một tác dụng mới của con tiểu vật cưng — khi ngủ gối lên người tên tiểu tử này, chắc hẳn cực kỳ thoải mái. Tuy vậy, cũng không thoải mái như được ôm mỹ nhân …… Không vội, dù sao con tiểu vật cưng này cũng ở bên cạnh, không ngại thử từng dạng một.
Đêm đó, Mặc Yểm đương nhiên gối lên Bạch Bạch Xinh Xắn ngủ một giấc. Bạch Bạch tuy rất không cam tâm tình nguyện, nhưng mình có việc cầu người, đành phải ngoan ngoãn đáp ứng rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Yểm mở to mắt ra nhìn thấy chính là một mảng tuyết trắng. Cái mũi ngứa, là cái đuôi của Bạch Bạch trong giấc mộng quét đến trên mặt hắn. Hắn vừa động đậy, Bạch Bạch liền tỉnh, cụp đôi mắt hồ ly màu rám nắng liếc nhìn hắn tràn đầy ủy khuất, trở mình cuốn tròn lại thành một cục, không rên một tiếng, dường như muốn tiếp tục ngủ.
Mặc Yểm không quen nhìn cái bộ dáng thừa chết thiếu sống này của nàng, một tay ôm lấy nàng, xoa xoa lỗ tai nhỏ của nàng, nói: "Còn chưa ngủ đủ sao? Ta đem ngươi đi ăn gà nướng được không?"
"Ta một đêm không ngủ!" Giọng nói của Bạch Bạch rõ ràng là tức giận. Thân mình bị Mặc Yểm dùng làm gối đầu, cả đêm ngoại trừ cái đuôi còn các chỗ khác đều không nhúc nhích động đậy được. Hiện tại cả người lẫn tứ chi đều cứng ngắc, mỗi lần cử động một chút thì vừa nhức mỏi vừa đau, khó chịu chết! Chỗ dựa "đực" này là người xấu, chỉ biết khi dễ bắt nạt nàng! Không biết trân trọng tiểu động vật một chút nào!
Mặc Yểm cười, đem nàng đặt lên đầu gối mình, lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình nhỏ, mở nắp bình ra rồi quơ quơ trước mũi nàng.
"A?!" Bạch Bạch mở to mắt, hương vị này rõ ràng là nước cam lộ dương liễu!
"Có muốn uống không?"
Bạch Bạch nghĩ ngợi, rốt cục kháng cự không nổi mùi hương thấm vào ruột gan của nước cam lộ dương liễu, rất không chí khí "Có" một tiếng, hai mắt mở to tội nghiệp nhìn chỗ dựa "đực" trước mặt.
Mặc Yểm nhìn thấy thế tâm tình thật tốt, đưa cái chai tới miệng Bạch Bạch nói: "Uống đi!"
Bạch Bạch mừng rỡ, nâng chân trước mảnh khảnh lên, đã định ôm lấy cái chai kia, không ngờ các đốt ngón tay nhức mỏi, không có ôm lấy được mà thiếu chút nữa làm cả bình dương cành cam lộ bị đổ.
Mặc Yểm buồn cười đỡ lấy cái chai, cúi đầu lại nhìn thấy Bạch Bạch đang thè đầu lưỡi hồng hào mịn màng ra để liếm một giọt cam lộ rỉ ra ngoài miệng bình, tâm niệm liền động, nhấc cái chai rời đi.
Bạch Bạch nghĩ rằng hắn đổi ý, định xoay người giành lại cái chai, lại nghe Mặc Yểm cười nói: "Ngươi biến thành hình người, ta sẽ cho ngươi uống."
"Ngươi không được lấy y phục của ta!" Bạch Bạch không tin lắm, dò xét nhìn hắn, nói rõ trước.
Mặc Yểm gật đầu, rất sảng khoái đáp ứng. Hiện tại hắn không định ăn tươi luôn tiểu hồ ly này. Luồng ánh sáng trắng hiện lên, tiểu mỹ nhân áo trắng liền xuất hiện trong lòng hắn, giơ tay hướng hắn đòi nước cam lộ. Mặc Yểm không đưa cái chai cho nàng, ngược lại há miệng đem nước cam lộ dương liễu trong bình uống một hơi cạn sạch.
Bạch Bạch đang định kháng nghị, đôi môi liền bị bịt lại — Mặc Yểm cúi đầu hôn nàng, từng chút từng chút một mớm nước cam lộ ngọt ngào, thơm ngát đưa vào trong miệng nàng uống…… Nước cam lộ dương liễu chẳng qua chỉ có một ngụm, trong nháy mắt đã cho uống xong. Nhưng Mặc Yểm cũng không cam lòng buông tha, dễ dàng đẩy răng Bạch Bạch ra, đuổi theo bắt lấy đầu lưỡi non mềm đáng yêu của nàng.
Quấn quít hôn bên trong, Mặc Yểm giơ tay lướt nhẹ qua đôi mắt to đang trợn lên của Bạch Bạch, cười nhẹ trên môi nàng nói: "Nhắm mắt lại, ta sẽ không cắn nàng đâu, mà dạy nàng chơi một trò chơi nho nhỏ."
Bạch Bạch đang say đắm trong hương vị ngọt ngào tuyệt đỉnh của nước cam lộ dương liễu, nghe vậy quả nhiên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Mặc Yểm cũng không khách khí, ôm chặt nàng rồi bắt đầu triền miên trong trò chơi môi với lưỡi.
Lúc bắt đầu, Bạch Bạch chỉ bị động để hắn tùy ý liếm mút môi và đầu lưỡi của mình. Môi và lưỡi tê tê ngưa ngứa, đầu óc cũng bắt đầu có chút mơ màng. Trong tâm ổ bụng mê loạn lại nổi lên một loại hưng phấn chưa từng có, phảng phất có thứ gì đó mà nàng không biết bỗng nhiên xốc lên một góc, làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm lại vô cùng kích thích.
Bạch Bạch nhắm mắt lại, không thấy nhìn gì cả, chỉ cảm nhận được hơi thở của Mặc Yểm phả lên mặt nóng rực, trong mũi tràn ngập đều là hương vị của hắn xâm chiếm, còn môi hắn, lưỡi hắn, nhiệt tình mà cường bạo dẫn dắt nàng…… dẫn dắt nàng dần dần phát hiện niềm lạc thú trong đó, vì thế cũng không chịu yếu thế mà bắt đầu có động tác "phản kích" trở lại.
Tiểu hồ ly tinh thật sự ngọt ngào đến mức làm cho người ta phát cuồng! Cảm giác được Bạch Bạch đáp lại, Mặc Yểm trong lòng vui mừng, nụ hôn lại càng trở nên xâm nhập……
Chẳng biết qua bao lâu, hai người mới thoáng tách ra. Trên môi ẩm ướt sang sáng, một sợi tơ bạc mỏng manh theo môi Mặc Yểm rời ra, nhanh chóng kéo dài…… cho đến khi đứt hẳn. (*Cái tơ bạc này chính là nước dãi đó, eo kinh >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...