Bạch Bạch hết sức chuyên tâm tu luyện, không nhận ra ngày đã trôi qua hơn nửa, mở mắt ra thì bầu trời đã tối, cong người lên nhảy xuống ghế cạnh cửa sổ. Lúc này mới giật mình, Mặc Yểm đã không còn ở đó, vừa rồi rõ ràng cảm giác được hắn ở bên cạnh mình.
Chỗ dựa "đực" có một điểm tốt là trước mặt hắn không cần phải che giấu bản thân mình thật ra không phải là một con hồ ly bình thường. Lúc trước ở cạnh chỗ dựa "cái" Lăng Thanh Ba, Bạch Bạch thực sự không dám bày ra tư thế tu luyện không nhúc nhích như hôm nay. Lăng Thanh Ba nhất định sẽ cảm thấy nàng không bình thường, sau đó sẽ không ngừng chơi đùa trêu chọc nàng. Vì thế nên nếu nàng muốn luyện công, nhất định phải làm bộ đang ngủ hoặc là thừa dịp sau khi chủ tớ bọn họ đi ngủ mới vụng trộm luyện.
Ở cạnh Mặc Yểm, ít nhất không cần phải lo lắng bị quấy rầy. Hơn nữa, Bạch Bạch cảm thấy chỗ dựa "đực" này chắc hẳn sẽ bảo vệ được nàng, cho nên có thể phá lệ, an tâm chuyên chú tu luyện.
Đang so sánh ưu khuyết điểm của hai chỗ dựa mới với cũ, đột nhiên nàng nghe thấy giọng cười của Mặc Yểm vang lên bên tai " Xong việc chưa? Bạch Bạch, tiến độ tu luyện của ngươi thật chậm chạp"
Bạch Bạch không phục, trừng to mắt, thân thể nhỏ nhắn đứng dậy phản bác nói: "Chậm chỗ nào? Thần tiên sư phụ nói ta rất thông minh, học rất nhanh!" Nói xong đắc ý nhấc cái đuôi xù lông to đùng lên, mười một phần mười hi vọng được ca ngợi là tiểu động vật yêu kiều.
Mặc Yểm nhíu mày lại, hỏi: "Thần tiên sư phụ? Là ai?"
Hắn vốn không có cảm tình gì đối với thần tiên, nhất là khi con tiểu vật cưng của mình lại dùng tông giọng vừa thân thiết vừa sùng bái như vậy nhắc tới một người khác, càng làm cho hắn khó chịu kinh khủng.
Bạch Bạch không chú ý tới việc trong giọng nói của hắn có gì ác cảm, nửa đứng dậy tinh nghịch thò móng vuốt ra lôi kéo ống tay áo của hắn chơi đùa, nửa thuận miệng trả lời: "Thần tiên sư phụ chính là thần tiên sư phụ á."
Mặc Yểm đương nhiên không hài lòng với đáp án như vậy, còn định hỏi lại thì đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ truyền đến, mà nơi phát ra loại cảm giác đó chính là từ hướng tiểu viện của Lăng Thanh Ba.
"Lăng Thanh Ba có chuyện phiền toái rồi……" Mặc Yểm nói nhỏ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Bạch Bạch thất kinh, vội đứng lên, tứ chi đạp một cái định nhảy ra ngoài cửa sổ, đi đến tiểu viện của Lăng Thanh Ba cảnh báo để cứu người. Thân thể mới đến giữa không trung, lại bị một đôi tay lớn cản lại, kéo trở về.
Không cần phải hỏi, người ra tay chính là Mặc Yểm, hắn nhét Bạch Bạch một cái vào trong vạt áo trước, nói cảnh cáo: "Ngoan ngoãn đừng làm loạn thì ta sẽ cứu nàng ta." Trong lúc còn đang nói thì người đã hóa thành một vệt sáng bay đi, vào trong tiểu viện của Lăng Thanh Ba.
Tiểu thư đồng mất nguyên cả một ngày trời mới vẽ xong được hơn sáu mươi lá bùa. Y theo như lời của tiểu đạo sĩ, tất cả cửa sổ trống đều dán một lá , hai lá còn lại thì muốn thỉnh công tử mang theo trên người.
Mặc dù Lăng Thanh Giám cũng có chút cảm động đối với hành động trung thành bảo vệ chủ nhân của tiểu thư đồng, nhưng cái mùi hung hoàng lại quá gay mũi. Đặc biệt, tiểu thư đồng e sợ thừa còn hơn thiếu nên trong nước mực vẽ bùa đã cho đủ "tiền vốn" (*cái thứ nôn ói ra đó >.< ), quả thực đơn giản vì trong người muốn ói. Lăng Thanh Giám từ trước đến nay giữ mình sạch sẽ, làm sao lại chịu chỉ vì vài câu nói gieo hoang mang sợ hãi của thần côn mà khiến cơ thể mình bám mùi kỳ dị?
Tiểu thư đồng không có cách nào, chỉ còn cách chính bản thân mình phải mang theo trên người lá bùa vốn chuẩn bị cho cậu chủ. Sau đó quyết định ba ngày nay mặc kệ công tử ở đâu hắn đều theo tới cùng!
Lăng Thanh Ba ở trong phòng thêu đã hơn nửa ngày trời, lại thủy chung vẫn không thấy Liễu Nhi xuất hiện, thậm chí đến giờ cơm trưa cũng không về, chẳng nhẽ đến chính nàng lại phải đợi một đứa tiểu nha hoàn trở về, trong lòng thấy bực bội. Nhìn thấy mặt trời đã xuống núi hết, nàng ta cũng không khỏi có chút bận tâm, vì thế nên sai bà vú già đến tiểu viện của huynh trưởng hỏi thăm coi có ai gặp qua Liễu Nhi hay không.
Lăng Thanh Giám nghe nói chuyện này, tức giận đến nỗi mắng ầm lên là con nha đầu Liễu Nhi không hiểu chuyện, biết rõ tâm tình tiểu thư không tốt còn chạy loạn đi ra ngoài chơi. Rồi hắn xua vài tên người làm, tùy tùng lên trấn tìm người, lại tự mình đi đến nội viện của muội muội an ủi một phen.
Mấy tên người làm vừa mới xách đèn lồng đi ra đến bên ngoài cửa khách điếm thì gặp Liễu nhi thướt tha duyên dáng xách rổ đi thẳng tới. Vài người vốn trong bụng tức giận, muốn trách cứ đe dọa đứa nha đầu không hiểu quy củ này một phen, nhưng lúc này thấy nàng ta phong thái cử chỉ đầy yêu kiều quyến rũ, đều trợn mắt há hốc mồm quên mất tiếng nói. Tại sao hôm nay con nha đầu kia lại đi câu dụ người như vậy?!
Liễu Nhi đi đến trước mặt mấy người bọn họ, cười dịu dàng nói: "Các vị đại ca vất vả rồi, Liễu nhi này liền đi ngay đến chỗ tiểu thư thỉnh tội đây." Từng lời từng từ một như là đang ngâm hát, nũng nũng nịu nịu, mềm mại miên man. Mấy tên gia đinh vừa mới nghe thấy, tâm thần đều đã say đổ, cũng không còn nghe rõ được nội dung nàng nói cái gì, chỉ biết ngây ngốc gật mạnh đầu.
Liễu Nhi cười đắc ý, vượt qua bọn họ, đi qua tiệm ăn đến thẳng tiểu viện nhỏ mà Lăng Thanh Ba đang ở. Trước cửa tiểu viện, hai bà vú già vừa nhìn thấy nàng liền mắng: "Tiện nhân, đã đi đâu? Cả ngày nay không gặp mày. Ỷ tiểu thư thương mày nên liền coi trời bằng vung phải không?! Thiếu gia đã dặn, mày tới chỗ ngài chịu phạt trước đi! Chớ có nghĩ đến chuyện tiểu thư cầu xin thay mày!"
Bình thường Liễu nhi ỷ vào sự sủng ái của Lăng Thanh Ba, từ trước đến nay đối với những người bề dưới khác cũng đều không hề khách khí nể mặt, nhất là những vú già trong tiểu viện của Lăng Thanh Ba, nên họ càng căm hận nàng ta đến nghiến răng. Lần này khó khăn lắm mới có được cơ hội dạy dỗ nàng ta, làm sao mà còn phải khách khí?
Họ không biết rằng Liễu nhi thật sự đã sớm ngọc vẫn hương tiêu (*chết), còn người trước mắt này thật ra là xà yêu Thanh Nhi biến thành!
Thanh Nhi không nghĩ giữa đường lại phải giết mấy đứa Trình Giảo Kim (*Giải thích: Trình Giảo Kim là một nhân vật có thật nổi tiếng trong lịch sử TQ, là một kẻ cướp, về sau trở thành tướng quân phò trợ Lý Thế Dân đời Đường; ở đoạn này có ý chỉ lũ cướp đường), nhay nhay cắn môi, cũng biết giờ phút này cho dù có ở gần Lăng Thanh Ba, cũng không có khả năng thành công được dễ dàng. Lăng Thanh Ba là chân mệnh Kim Phượng, bách tà không thể xâm nhập. Yêu tinh như nàng muốn ra tay phải đợi thiên thời địa lợi nhân hoà phối hợp mới có cơ hội. Nàng đã thỉnh cầu Mặc Yểm hỗ trợ, chỉ cần đợi đến giờ tý trong đêm nay, là lúc âm khí hưng vượng nhất, cố hết sức động thủ thì có thể thành công. Nhưng hiện nay thì không thể dễ dàng để bại lộ.
Chỉ trách mị thuật của nàng đối với nam nhân thì hữu dụng, nhưng đối với cái lòng tràn đầy ghen ghét của mụ vú già này thì hết lần này tới lần khác nửa điểm tác dụng cũng không có, đành phải miễn cưỡng cười làm lành, nghĩ ra làm gì đó lúc trước để lừa dối.
Hai mụ vú già nháy mắt ra hiệu, sau đó một người dáng vẻ to khoẻ trong số họ bước lên hai bước, một tay kéo Thanh Nhi lại một tay ra sức nhéo nàng một cái, cười lạnh nói: "Nhị thiếu gia đang cùng tiểu thư nói chuyện, tiện nhân, đừng hòng kéo dài thời gian mà mong tiểu thư đến cứu nhà ngươi". Dứt lời, bà ta buông lỏng nàng ta ra, dẫn thẳng đến tiểu viện của Lăng Thanh Giám ở bên cạnh.
Thanh Nhi chầm chậm bị động đi theo, hai mắt lạnh lùng nhìn vào phần gáy của bà ta, thè đầu lưỡi ra liếm liếm môi, phát ra một tia cười lạnh lẽo âm ỉ, rùng rợn.
Mới bước vài bước vào tiểu viện của Lăng Thanh Giám, mới tới gần cửa sân, bị một mùi lạ nồng lên xông vào mũi, Thanh Nhi biến sắc, thầm kêu không may rồi! Đây rõ ràng là mùi vị của hùng hoàng, chẳng lẽ là có người nào đó mật báo trước cho những người này thiết lập bẫy để đối phó mình?!
Mụ vú già dẫn vào thấy nàng ta dừng bước không tiến, quay lại quát mắng: "Tiện nhân, cũng biết sợ sao? Đi mau!"
Thanh Nhi cứ ngỡ hành tung của mình bị bại lộ, bèn nổi trận lôi đình, há mồm cắn vào cổ mụ vú già vừa hung hăng đánh chửi nàng quá đáng. Mụ vú già kinh hoàng thét lên một tiếng thất thanh rồi liền trúng độc mà ngã xuống đất chết thẳng cẳng. Thanh Nhi đưa tay lau lau vết máu bên môi, đang muốn rời đi, thì trùng hợp thay, vừa mới an ủi muội muội xong, đang định quay lại tiểu viện của mình để thay muội muội xử phạt con nha hoàn, thì Lăng Thanh Giám nghe tiếng thấy tiếng kêu thảm thiết, liền chạy đến trước mặt nàng ta. Một mùi hùng hoàng đậm đặc hơn đến sặc mũi, đúng là từ phía của hắn phả tới.
Thanh Nhi lại ngỡ rằng chính Lăng Thanh Giám bố trí sắp đặt để muốn đối phó với mình, bèn cười lạnh một tiếng. Hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm cho xong, cánh tay phải hất lên, tay áo đột nhiên dài quá hai trượng, như có sinh mệnh, quấn Lăng Thanh Giám đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...