Kể từ sau đêm hôm đó,Tĩnh Khiêm bắt đầu cuộc sống bị giam cầm,tay chân của hắn tuy được tự do,nhưng lại bị khóa trong phòng Đỗ Sùng Hòe không được. ra ngoài
Đỗ Sùng Hòe mỗi ngày chỉ cần vừa làm xong chuyện trong bang,sẽ đến tìm hắn hoan ái,không nói nhiều lập tức đặt hắn xuống phía dưới,làm tất cả chuyện khiến người mắc cỡ với hắn,gần như đòi hỏi vô độ,khiến hắn một lần lại một lần bị nhiệt tình của người kia bao phủ vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Hắn không phải chưa từng phản kháng qua,nhưng Đỗ Sùng Hòe luôn có thể dấy lên dục niệm trong người hắn,thân thể trở nên không giống như của mình mỗi khi Đỗ Sùng Hòe vuốt ve y hắn bắt đầu phản ứng yêu cầu được thỏa mãn,cho đến không biết bản thân đạt cao trào lần thứ mấy mới vô lực ngủ đi.
Phân không thời gian ngày hay đêm,tùy thời tùy chỗ nằm dưới thân hầu hạ tên kia,Tĩnh Khiêm quả thực muốn sống không được,muốn chết không xong,hắn cảm giác bản thân tựa hồ càng ngày càng sa vào tình yêu với Đỗ Sùng Hòe,lo lắng tiếp tục nữa hắn sẽ đánh mất chính mình,đến cuối cùng ngay cả mục đích ban đầu cũng quên, Đỗ Sùng Hòe là em của kẻ thù hắn,hắn lại để kẻ thù nhục nhã mình.
Nghĩ đến những khoảng thời gian không chịu nổi,hắn vừa thẹn vừa căm phẫn,hận không được đập đầu mình,không từ ngữ nào có thể hình dung xấu hổ và giận dữ trong lòng hắn,không được,hắn phải thoát khỏi nơi này.
Nếu như Đỗ Sùng Hòe cho rằng hắn chịu ngồi đây chờ chết,chịu trở thành đối tượng để phát tiết,vậy thì vô cùng sai,Tĩnh Khiêm này cho tới bây giờ chưa bao giờ nhẫn nhục chịu đựng,biết điều để mặt tên kia định đoạt,hắn sẽ trốn thoát cho tên kia xem.
Thế là hắn thừa dịp một ngày nào đó Đỗ Sùng Hòe cùng Đỗ Sùng Phi ra ngoài đàm phán cùng người cầm đầu bang phái khác,hắn đánh bất tỉnh tên đàn em vào đưa cơm, thay đổi quần áo của người đó,đồng thời trộm chìa khóa trên người tên đó,lặng lẽ mở cửa phòng đi ra ngoài,bởi vì trên người hắn mặc quần áo “Long Phượng bang”,cho nên không ai phát hiện ra hắn tráo đổi, thuận lợi rời khỏi nơi hắn cả đời này cũng khó quên.
…….
Bóng đêm phủ xuống,mặt trăng nhô lên bầu trời đêm,ánh trăng trong suốt chiếu xuống mặt đất
Tĩnh Khiêm ôm Tĩnh Ngôn lên giường, đắp chăn cho hắn,Tĩnh Ngôn vẫn như cũ vẻ mặt hoảng hốt,không có một chút dấu hiệu chuyển biến,hắn từng đưa em trai đến các bệnh viện khác nhau tìm kiếm bác sĩ giỏi,nhưng Tĩnh Ngôn một chút khởi sắc cũng không có,hắnđưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của em trai,thở dài một hơi.
“Tĩnh Ngôn,là anh vô dụng,không có cách đòi lại công đạo cho em.” Hắn đau buồn lẩm bẩm nói,ánh trăng thanh lệ từ khe hở cửa sổ chiếu vào gương mặt đẹp của hắn,lộ ra ánh mắt đẹp có chút bất lực.”Anh chẳng những không cách nào động vào một cọng long tơ của Đỗ Sùng Phi,thậm chí còn thua cả mình,anh hai thật sự rất vô dụng, có đúng không?”
Tĩnh Ngôn giống như không nghe thấy,hắn chỉ mở to đôi mắt vô thần,một chút phản ứng cũng không có.
“Bộ dạng em hiện tại như vậy,chỉ sợ không cách nào trả lời anh.” Giống như đang nói chuyện với không khí,Tĩnh Khiêm không khỏi cười khổ nói, “Tĩnh Ngôn,ngủ ngon một giấc đi,ngày mai anh đưa em đi tìm một vị cao nhân ở vùng núi sâu,nghe nói ông ấy có thể trị bách bệnh,chữa khỏi không ít bệnh nhân không có thuốc trị, để cho bọn họ khôi phục khỏe mạnh,anh tin tưởng ông ấy nhất định có biện pháp chữa trị cho em!” Từ trước đến giờ Tĩnh Khiêm không phải là người mê tính,sau khi tây y vô dụng, bắt đầu ngược lại tin tưởng năng lực thần Phật,ngay cả bà đồng hắn cũng đưa em trai hắn đến làm phép.
Bác sĩ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống,Tĩnh Khiêm không buông tha bất kỳ cơ hội có thể chữa khỏi Tĩnh Ngôn,chuyện hoang đường hơn nữa hắn cũng sẽ làm,song thân qua đời khi hắn mười sáu tuổi,Tĩnh Ngôn nhỏ hơn hắn bảy tuổi cũng một tay hắn nuôi lớn,vì muốn giúp cho Tĩnh Ngôn vào học viện y học, hắn không tiếc hy sinh cơ hội học đại học,sau khi tốt nghiệp trung học liền tìm việc làm,đây là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ bậc anh trai phải làm,hắn chưa từng hối hận qua.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến người em trai hắn một lòng hy vọng nên người,lại biến thành như bây giờ.Nó rốt cuộc chịu khổ sở gì? Tĩnh Khiêm ước gì mình có thể thay em trai,em trai hắn là người dễ chịu tổn thương hơn người bình thường.
Dụ dỗ Tĩnh Ngôn ngủ,sau Tĩnh Khiêm mới trở lại gian phòng của mình,hắncởi quần áo,chuẩn bị thay đồ lên giường ngủ.
Khi hắn cởi nút áo sơ mi,vật liệu mềm mại thuận theo đường cong cánh tay chậm rãi rơi xuống,cảm xúc nhẵn nhụi tựa như dịu dàng vuốt ve,làm hắn khẽ run lên, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp của Tĩnh Khiêm không khỏi vặn vẹo,giống như nhớ lại chuyện khiến hắn khó chịu,hắn đưa tay siết thành quả đấm,bực tức đánh vào bức tường.
Ba tháng,rời khỏi người đàn ông đáng ghét kia đã ba tháng,tại sao hắn luôn nữa đêm mơ đến hắn,đến nay vẫn không thể quên?Bàn tay to sờ khắp toàn thân hắn,còn thói quen thường hay nhỏ giọng trêu chọc hắn,làm hắn sa vào khoái cảm dục vọng,cùng với hắn rong đuổi theo khát vọng,thân thể hắn trải qua Đỗ Sùng Hòe dụ dỗ,giống như *** phụ mở ra bắp đùi,khát vọng Đỗ Sùng Hòe một lần lại một lần chạy nước rút trên người hắn,cộng thêm nụ hôn nóng bỏng.
Hắn nằm trên giường,nhắm chặt hai mắt,đầu óc lập tức hiện lên khuôn mặt mang theo tà khí của Đỗ Sùng Hòe,mang theo đôi môi đang lẩm bẩm,thổi hơi nóng vào tai hắn,để lại ngàn vạn dấu vết trên người hắn,khiêu khích kích tình;mỗi nơi bị tên kia đụng vào,đều làm cho hắn tâm hồn nhộn nhạo không thôi.
Đỗ Sùng Hòe luôn dùng yêu ngữ đầu độc hắn,khiến cho hắn như si như say để mặc tên kia ôm,tự chủ bị vỡ vụn nghiêm trọng,cả người say mê choáng váng khi tên đó chiếm đoạt.Hắn sống hai mươi mấy năm,chưa bao giờ thể nghiệm qua ham muốn vui thích,cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình cùng đàn ông mập hợp.
Giọng nói Đỗ Sùng Hòe tràn đầy từ tính,dịu ngọt giống như đang vuốt ve,làm hắn cảm thấy cả người nóng rang,kìm lòng không được cong người lên đáp lại hắn, không ngừng tham luyến đòi hỏi,cho đến mình cũng chịu không được xụi lơ trong ngực hắn,cho đến khoái cảm bao phủ,đắm chìm dưới vực sâu mới thôi.
Thân thể bị ôm qua giống như bị Đỗ Sùng Hòe khắc lên ký hiệu,không biết qua bao nhiêu đêm,bởi vì thèm muốn Đỗ Sùng Hòe mà khóc nức nở,nhất là mấy ngày vừa thoát khỏi tên đó,hắn phát hiện không biết từ lúc nào hắn thích sự ấm áp trên người Đỗ Sùng Hòe,thậm chí vì nhớ tới hắn mà cảm thấy nửa người dưới đau đớn.
Đáng ghét,hắn rõ ràng hận chết tên đàn ông đã nhục nhã hắn,tại sao vẫn không thể loại hắn ra khỏi trí nhớ? Để cho tên đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần quanh quẩn trong đầu không đi?
Hắn không ngừng thuyết phục đây không phải xuất phát từ tình cảm cá nhân,mà do thân thể bị Đỗ Sùng Hòe khai phá,không cách nào quên mất khoái cảm hắn cho, nhưng thật chỉ có như thế sao? Hắn gần đây thường xuyên mơ mộng xuân thấy Đỗ Sùng Hòe ôm hắn,có nhiều lần không nhịn được tự an ủi,hắn không cách nào khống chế dục vọng đau đớn,ngay cả trong lòng cũng trống rỗng,từng phỏng chừng Đỗ Sùng Hòe đã bao lần xâm nhậm mỗi một tế bào trên người hắn.
Thật đáng sợ!Hắn càng ngày càng không giống mình ban đầu,càng căm hận người khởi xướng chuyện tốt này! Mỗi khi nghĩ tới đây,hắn liền giận không kềm được, đánh vách tường,giống như muốn đem mặt tường trở thành mặt Đỗ Sùng Hòe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...