“Trùng hợp thật đấy, tôi chính là Bùi Thầm đây.”
Lương Chi Ý nhìn thấy chàng trai với hàng mày lạnh lùng đứng trước mặt thì bỗng ngây người.
Trong nháy mắt, trái tim bé nhỏ của cô gái mất khống chế mà đập rộn ràng.
Giật mình ngơ ra mấy giây, cô sực tỉnh, tai nóng lên, dịu giọng mở miệng: “Không sao…”
Cô nhận ô, ánh mắt lơ đãng liếc tới tay cậu.
Bàn tay của chàng trai to rộng, ngón tay thon dài rõ ràng, cực kì đẹp, nhưng trên mu bàn tay gầy gò đã có mấy chỗ trầy da rớm máu, nhìn mà giật mình.
Dường như là chú ý tới ánh mắt của cô, tay của đối phương nhanh chóng rút về.
Lúc này Lương Chi Ý cũng nhìn thấy xe của nhà mình đã chạy tới trước cửa, cô không nói gì nữa, cầm ô lướt qua chàng trai đi ra bên ngoài.
Sau khi ngồi vào xe, Lương Chi Ý không nhịn được mà nhìn về phía cửa lần nữa, có chút lơ mơ.
Ở một bên khác.
Cùng với cô gái đi qua, một mùi hoa sơn chi trong trẻo lan toả trong không khí, thấp thoáng phả tới mũi Bùi Thầm.
Mấy giây sau, cậu cụp mắt, cúi người ôm chồng sách lên một lần nữa, rồi chuyển vào kho.
Khi quay lại thì chiếc xe tư nhân đã sớm biến mất trong màn đêm.
Bùi Thầm đi ngang qua chỗ vừa nãy va vào cô gái thì thấy dưới đất có thứ gì đó, nhặt lên nhìn thì phát hiện là một chiếc hoa tai, trên hoa tai là tinh cầu màu xanh dương, sáng rực trong bóng đêm.
Ông anh dỡ hàng ở bên cạnh đi tới, rồi thấy thứ trong tay cậu: “Ôi chao, đây là gì vậy?”
Bùi Thầm nhíu mày, “Có lẽ là có người làm rớt.”
“Liệu có phải là cô gái đi ra vừa nãy làm rớt không?” Anh ta vỗ vai Bùi Thầm, “Hay là cậu cứ cầm trước đi đã, biết đâu chờ lát nữa người ta sẽ quay lại tìm đấy.”
Lại có một người đàn ông sáp lại gần, cười nói: “Cậu đừng nói chớ, cô gái vừa nãy xinh đẹp thật đấy.”
Ông anh mỉm cười gõ đầu người nói, rồi nói bằng tiếng địa phương: “Người ta với cậu có liên quan gì đâu, có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không rơi vào bát cậu đâu, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.”
“Đù má cậu, chỉ nghĩ thôi mà cũng không cho người ta nghĩ nữa à…”
Tiếng nói cười lọt vào tai Bùi Thầm.
Cuối cùng cậu cụp mắt, tiếp tục công việc đang làm dở.
***
Màn đêm đã tối hẳn, chiếc Rolls-Royce chạy vào khu dân cư dành cho người giàu của thành phố Lâm, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Dì giúp việc đứng chờ ở cửa lập tức đi lên giúp cô gái mở cửa xe và bật ô.
Lương Chi Ý vào nhà, dì giúp việc hỏi có cần nấu một ít đồ ăn khuya cho cô không, cô nói không cần bận việc nữa, mình định đi nghỉ ngơi.
Cô đang định lên tầng thì một giọng nam kéo dài trêu chọc truyền tới từ trên cầu thang: “Tiệc mừng thọ kết thúc rồi ạ?”
Cô quay đầu, rồi nhìn thấy em trai cô là Lương Đồng Châu mặc áo phông đen, đường nét khuôn mặt tuấn tú.
Cậu vẫn còn buồn ngủ, đang dựa vào vách tường nhìn cô.
Lương Chi Ý nghe nói cậu bị sốt, nhưng tối nay khi về thay đồ thì cô chưa kịp đi xem cậu.
Cô đi lên trước khẽ mắng: “Hạ sốt chưa mà đã ra ngoài chạy lung tung thế?”
“Không sao ạ,” Cậu ho khan hai tiếng, thấy mái tóc này của cô thì nhếch mép, “Thế nào, chị định đóng vai bà già đấy à?”
“…Em có thẩm mỹ không thế?”
Cậu cười, “Khuôn mặt này của chị cũng hợp lắm đấy, có thể nói với chú út một tiếng, để chú ấy cho chị một vai diễn khách mời.”
Chú út của Lương Chi Ý là đạo diễn nổi tiếng trong nước.
Trước đây cô có đóng vai phụ nhỏ trong một vài bộ phim điện ảnh do cậu* của cô làm đạo diễn, nhưng chỉ chơi chơi mà thôi, không có suy nghĩ tiến vào giới giải trí.
(*)
Nghe thế, Lương Chi Ý nở một nụ cười chết chóc với cậu: “Chị cũng không muốn đánh người bệnh đâu.”
Cô lười cãi nhau với cậu, giục cậu đi nghỉ tiếp, cô cũng về phòng ngủ.
Ấn công tắc rèm cửa, cô chậm rãi cởi váy.
Sau khi thay xong, cô tiếp tục tháo hoa tai, khi chạm đến vành tai bên phải thì lại phát hiện chỗ đó trống không.
Ủa? Hoa tai của cô đâu?
Lương Chi Ý cúi đầu tìm xung quanh, nhưng không tìm thấy.
Cũng không biết là bị mất khi nào, thế mà cô lại không phát hiện ra đấy?
Chỉ có thể để ngày mai rồi xem xem có ở trên xe không…
Đang bực bội, sự chú ý của cô lại quay về bộ váy một lần nữa, rồi phát hiện phần vải trước ngực bị dính chút vết bẩn.
Cô nhớ lại, hình như là bị dính khi va phải người ta hồi tối.
Bỗng nhiên, khuôn mặt của chàng trai vô thức hiện lên trước mắt.
Khí chất nhẹ nhàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như vầng trăng sáng trong đêm khuya.
Trái tim cô như bị cái gì đó chọc trúng, mang tới cảm giác tê dại, lan ra khắp cơ thể.
Một lúc lâu sau Lương Chi Ý tỉnh táo lại, nhanh chóng véo mặt mình một cái.
Chỉ là một người xa lạ mà thôi…
Điên rồi điên rồi…
Cuối cùng cô đặt váy lên sô pha, dừng suy nghĩ đi vào phòng tắm, “Mau đi tắm rồi ngủ thôi…”
***
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ló rạng.
Lúc bảy giờ, Lương Chi Ý bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Bởi vì phải tới trường, cô không dám nằm ỳ trên giường nữa mà nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt.
Một lát sau, là một người bác sĩ, mẹ Lương vào phòng tìm cô, dặn dò cô mấy câu về chuyện khai giảng rồi tới bệnh viện.
Cô gái sửa soạn xong rồi xuống dưới tầng thì nghe dì giúp việc nói Lương Đồng Châu đã tới trường với bạn trước rồi.
Học kì này cậu cũng chuyển tới cơ sở chính học lên 11, nhưng lớp của hai người khác nhau.
Ăn sáng xong, Lương Chi Ý xuất phát từ nhà.
Mười lăm phút sau, một chiếc Sedan màu đen dừng lại trước cổng trường THPT Số 1.
Quý Phỉ Nhi đứng trước cổng chờ cô, thấy Lương Chi Ý xuống xe, mặc một chiếc áo sơ mi cổ sen màu xanh lá nhạt và váy ngắn màu trắng, mái tóc buộc cao lên thành đuôi ngựa.
Trong thoáng chốc, các bạn học sinh tới lui ở xung quanh đều nhìn về phía cô.
Lương Chi Ý đi tới trước mặt Quý Phỉ Nhi, cô nàng nhỏ giọng nói: “Cậu không nhận ra là có nhiều bạn đang nhìn cậu lắm à?”
“Có lẽ là do vẻ đẹp của mình chói loá quá ấy mà.”
“…Đúng là không biết ngượng.”
Nhưng mà trước đây Lương Chi Ý chính là hoa khôi của cơ sở phụ, cũng có rất nhiều học sinh biết gia thế của cô, Quý Phỉ Nhi trêu chọc cô: “Mình nghe nói mấy hôm trước chuyện cậu chuyển đến cơ sở chính đã bị người ta kể trên diễn đàn trường rồi.
Thậm chí có người còn biết cậu sắp chuyển tới lớp chín nữa, cậu đây là được chú ý đó nha.”
Lương Chi Ý nhìn phong cảnh trong trường, thờ ơ nói: “Có liên quan gì tới mình đâu, mình muốn làm một người chỉ biết một lòng đọc sách thánh hiền, không để ý tới chuyện bên ngoài.”
“Ôi, cậu giả dạng học sinh ngoan miệt mài học tập làm gì chứ?”
Thông minh thì thông minh thật, nhưng Quý Phỉ Nhi lại còn không biết bình thường cái người này quậy thế nào sao?
Lương Chi Ý liếc cô nàng một cái, rồi chậm rãi nói: “Lần này tới cơ sở chính, mình muốn thi được nhất khối.”
“??”
“Thì cái cậu Bùi Thầm gì đó mà cậu nói hôm qua ấy.
Mình muốn vượt qua cậu ta.”
Quý Phỉ Nhi nhếch khoé môi, “… Trường chúng ta vẫn chưa có ai vượt được cậu ấy đâu.”
Cô gái đá hòn đá dưới chân: “Chẳng phải là vì mình chưa tới đó sao…”
Khi tới dưới toà nhà dạy học, Lương Chi Ý phải đến chỗ giáo vụ làm thủ tục chuyển trường.
Quý Phỉ Nhi chỉ đường cho cô xong thì tới lớp trước.
Sau khi tìm được phòng giáo vụ, cô gái gõ cửa đi vào.
Bên trong có hai văn phòng, cô đi vào văn phòng dành cho trưởng khoa ở bên trong thì phát hiện không có ai.
Cô do dự một lúc, bèn ngồi xuống cái sô pha ở bên cạnh.
Cô nâng má lấy di động ra, cực kì buồn chán chờ đợi.
Một lát sau.
Một chàng trai đi vào phòng giáo vụ.
Bùi Thầm nhẹ nhàng bước vào, thấy bên trong không có ai thì đặt tài liệu của lớp xuống cái bàn làm việc ở phòng ngoài.
Sau khi để xuống, cậu xoay người đi ra ngoài thì có tiếng phim hoạt hình vọng ra từ bên trong: “ma ca ba ca a ca oa ca mi ca ma ca um…*”
(*)
Bước chân của Bùi Thầm thoáng khựng lại.
Tiếng phim hoạt hình không to, nhưng lại cực kì rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
“…”
Cậu nhìn vào trong, chỉ thấy có một cô gái đang ngồi đưa lưng về phía cậu ở trong đó, một nửa sườn mặt lộ ra, làn da trắng ngần sáng trong.
Đối phương nâng má nhìn chiếc video được cắt ghép, không nhịn được mà bật cười.
Bùi Thầm nhìn cô, mấy giây sau lại lặng lẽ quay đi.
Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng giáo vụ.
Cậu trở lại lớp 11-9, lúc này trong lớp cực kì ồn ào.
Mọi người đã không gặp nhau cả một kì nghỉ hè, bây giờ vừa thấy mặt đã chuyện trò sôi nổi.
Bùi Thầm là lớp trưởng, sau khi giữ trật tự thì yêu cầu đại diện các môn thu đủ bài tập hè rồi nộp cho cậu, cậu sắp phải nộp tới văn phòng.
Khi về chỗ ngồi, Bùi Thầm sửa sang lại tài liệu trên bàn.
Ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ rọi vào trong, chiếu sáng sườn mặt góc cạnh của cậu, mang theo cảm giác trẻ tuổi ngây ngô, thu hút một cách lạ thường.
Có mấy cô gái trong lớp không nhịn được nhìn lén cậu.
Lúc này Tuyên Hạ-chàng trai ngồi phía trước Bùi Thầm đang buôn chuyện với tụi con trai ở xung quanh: “Mấy cậu nghe gì chưa, hình như sắp có một bạn nữ cực kì xinh đẹp chuyển tới lớp tụi mình đó!”
“Á? Có thật không thế?!”
“Thật á, hình như đối phương là hoa khôi của cơ sở phụ thuộc trường THPT Số 1, tên là Lương Chi Ý, xinh cực kì…”
“Đệt, tao bắt đầu mong chờ rồi.”
“Tao cũng thế…”
Tuyên Hạ lại gần cái bàn của Bùi Thầm, cậu ta nhíu mày rồi trêu chọc: “Ấy, Bùi Thầm, cậu có mong chờ người bạn mới sắp chuyển tới lớp chúng ta một chút nào không?”
Bùi Thầm bận rộn, không ngẩng đầu lên.
Khi mở miệng thì lạnh nhạt nói:
“Không liên quan tới mình.”
Bên cạnh có anh chàng cười mắng Tuyên Hạ: “Cậu hỏi câu này chẳng phải là thừa thãi sao.
Cho dù là Lương Chi Ý, Trương Chi Ý hay là Lý Chi Ý, thì lớp trưởng của chúng ta cũng không có hứng thú okay…” Ai mà chẳng biết Bùi Thầm chỉ một lòng ‘chung thuỷ’ với học tập chứ.
Người bên ngoài tiếp tục tán gẫu, Bùi Thầm thì làm chuyện của mình.
Bóng dáng cô gái mà cậu nhìn thấy ở phòng giáo vụ hồi nãy lại bất chợt xuất hiện trong đầu.
Một vài hình ảnh của tối qua chợt lướt qua rất nhanh.
Ánh mắt cậu khựng lại, cuối cùng đứng lên, đi thu bài tập.
***
Ở phòng giáo vụ bên kia, mấy phút trước, Lương Chi Ý đang ngân nga không kiêng nể gì, vốn không để ý có người đi vào.
Cho đến khi đối phương đi ra ngoài, cô nghe thấy tiếng vang thì sợ tới mức im bặt.
Khi quay đầu lại thì chỉ thấy một bóng dáng cao gầy của con trai vừa mới biến mất trước cửa.
Ấy! Có người vào từ khi nào thế!
Cảnh cô xem video hài cắt ghép trên Bilibili của sẽ không bị nhìn thấy đấy chứ?
Trong thoáng chốc hai má Lương Chi Ý nóng lên.
Lỡ mà bị người ta phát hiện cô lớn từng này rồi mà còn xem cái này thì xấu hổ biết chừng nào…
Cũng may là trưởng khoa đến rất nhanh, sau khi cô làm xong thủ tục nhập học thì đi về phía văn phòng khối 11.
Ngày hôm qua khi nói chuyện điện thoại, chủ nhiệm lớp bảo cô hôm nay đến trường thì tìm ông.
Một lát sau, cô vừa mới đi tới cửa văn phòng thì một thầy giáo cầm tài liệu vội vã đi ra từ bên trong.
Anh ta nhìn cô, rồi chợt mở miệng: “Ôi, em là Chi Ý phải không?”
“Dạ…”
“À ờ, thầy là chủ nhiệm lớp chín.” Anh ta đã nhìn thấy ảnh của cô gái trên hệ thống giáo vụ, nên nhận ra cô.
Lương Chi Ý chào hỏi anh ta, chủ nhiệm lớp chỉ vào chỗ sát cửa sổ: “Hiện chỗ thầy đang xử lí chút chuyện, em tới bàn làm việc của thầy ở bên kia ngồi trước đi, mang bài tập hè theo chứ?”
“Có mang ạ.”
“Em để trên bàn của thầy đi, sáng nay phải nộp đủ.”
Bài tập hè của hai khu vực dạy là đề kiểm tra hoặc sách bài tập thống nhất.
Trường THPT Số 1 rất chú trọng tình hình hoàn thành bài tập hè, luôn phải kiểm tra đúng hạn.
Lương Chi Ý đáp ứng.
Sau đó cô đi tới trước bàn làm việc, rút một túi tài liệu to ra khỏi cặp sách, cầm trong tay áng chừng.
Đống bài tập này nặng như bao thuốc nổ vậy.
Trên bàn làm việc có mấy chồng bài tập, cô đặt từng tập bài tập tương ứng của mình lên trên.
Đang xếp thì cô chợt nhìn thấy một góc giấy hé ra ở trang cuối cùng của quyển bài tập vật lí.
Cô tiện tay rút ra, phát hiện hóa ra là đề kiểm tra vật lí!
Quan trọng nhất là, sao đề này…lại trống trơn thế này?!
Đầu Lương Chi Ý nhanh chóng xoay chuyển mấy giây, rồi chợt nhớ ra hình như là lúc trước khi cô làm bài tập môn vật lí thì định hoàn thành sách bài tập trước, cuối cùng mới giải đề, sau đó tiện tay nhét nó xuống cuối luôn, rồi không biết làm sao lại quên mất.
Trước khi đi du lịch cô tưởng rằng bài tập đã được hoàn thành xong cả rồi, sáng nay cũng chưa kịp kiểm tra.
Hay thật, đây đúng là một ‘niềm vui bất ngờ’!!
Toang rồi, cô cũng không muốn mới tới đây ngày đầu tiên mà đã khiến người ta có ấn tượng xấu vì không làm xong bài tập…
Lương Chi Ý xoắn xuýt, cuối cùng nhìn về phía chồng đề vật lí được nộp ở đằng kia, trong đầu bỗng nảy sinh một ý tưởng xấu xa.
Đấu tranh trong đầu một lát, cô ngẩng lên lén quan sát bốn phía.
Khi thấy mấy giáo viên đều đang bận việc của mình thì cô nhanh chóng lấy tập đề vật lý đầu tiên ra, kéo tới trước mặt.
Rồi cô nhìn thấy cái tên được viết một cách phóng khoáng gọn gàng ở đầu bài thi: Bùi Thầm.
“…”
Không ngờ định chép bài tập, thì bài tập của người đứng hạng nhất lại đúng lúc đưa tới trước mặt??
Cô nhắm mắt lại, chắp hai tay vào nhau, trong lòng lặng lẽ nói lời xin lỗi với cậu bạn tiểu Bùi này.
Sau đó cô nhanh chóng chép đáp án của cậu vào tờ đề của mình.
“A, A, C, B, D…”
Cô lẩm nhẩm trong lòng, chép xong mặt đầu tiên, vừa định lật bài kiểm tra của đối phương…
Thì một bàn tay đột nhiên đặt lên bài kiểm tra, ngăn động tác của cô lại.
Lương Chi Ý nhìn thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng, màu da trắng nhợt, gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay, mấy chỗ rớm máu và kết vảy cực kì rõ ràng.
Cô ngẩng phắt lên.
Rồi phát hiện có một chàng trai đang đứng bên cạnh bàn làm việc.
Đối phương rất cao, dáng người gầy, mặc sơ mi trắng và quần đồng phục màu đen.
Quần áo thoạt nhìn đã sờn cũ, dường như là đã giặt nhiều lần.
Quần đồng phục khiến đôi chân càng thêm thon dài.
Ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, soi sáng sườn mặt với phần xương mày xuất sắc, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt bên phải của chàng trai hơi sáng lên, trong trẻo mà lạnh nhạt.
Làn gió mùa hè nhẹ nhàng phất qua, cuốn bài kiểm tra trên mặt bàn lên, ánh sáng lay động.
Trong thoáng chốc, tầm mắt của cô tựa như ống kính, cố định trên người cậu.
Vào khoảnh khắc này, trái tim đập rất nhanh.
Lương Chi Ý cảm thấy cậu nhìn rất quen, không tới hai giây thì cô đã phản ứng lại được, đây chẳng phải là chàng trai tình cờ va phải cô trước cửa khách sạn vào tối qua đấy sao?
Chàng trai thấy rõ mặt cô, đôi mắt thoáng giật mình.
Hai người im lặng đối mặt mấy giây, cuối cùng cậu mở miệng:
“Bạn à, bạn đang làm gì vậy?”
Cô không ngờ lại bị người ta bắt quả tang khi đang làm việc này, “Tôi…”
Cậu nhìn vào bài kiểm tra, “Chép bài tập à?”
“Không phải!”
Mấy giây sau, cô tự nhiên để bút xuống, mặt không biến sắc: “Tôi đến, để quan sát kết quả học tập của anh đại một chút thôi.”
Lương Chi Ý mỉm cười, giả vờ nói thoải mái: “Bạn à bạn đừng hiểu lầm nha, thật ra tôi và Bùi Thầm là bạn bè, có mấy bài tôi không biết làm.
Sáng nay đi hỏi cậu ấy thì cậu ấy nói là đã nộp bài tập tới văn phòng rồi, bảo tôi tự đi lấy.”
Cô mỉm cười: “Sau đó tôi bèn nhìn các bước giải đề của cậu ấy, tham khảo một chút ấy mà.”
Chàng trai nhìn cô, rồi chợt lạnh nhạt hỏi lại:
“Thế cậu ta làm thế nào?”
Lương Chi Ý nghe thế thì làm bộ làm tịch lật tập đề kiểm tra trong tay rồi gật đầu, lại còn nghiêm túc đánh giá: “Logic chặt chẽ, tư duy mạch lạc, chữ viết nắn nót, chắc chắn là tác phẩm xuất sắc hàng đầu.
Sau khi xem xét tỉ mỉ thì tôi lĩnh hội được không ít điều bổ ích.”
Lương Chi Ý nói xong thì chột dạ sờ mũi, đôi môi đỏ mọng cong lên cười với cậu: “Sao vậy, trùng hợp thế à? Bạn cũng quen cậu ấy hả?”
“Đúng là rất trùng hợp.” Đôi môi mỏng của cậu tuôn ra mấy chữ.
Lương Chi Ý: Hử?
Chàng trai chậm rãi rút bài kiểm tra trong tay cô ra, sau đó ngước mắt lên, nhìn vào cô, rồi thản nhiên mở miệng:
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Tôi chính là Bùi Thầm đây.”
Lương Chi Ý:….??!
Tác giả có lời muốn nói:
Bản cũ:
Chi Chi: “Hay thật, chơi xỏ mình như thế đấy hở?”
Sau này Chi Chi mới biết được, dù là chuyện bài vở hay chuyện nào đó khác, thì cô ấy đều bị Bùi Thầm ‘đè’ đủ kiểu.
(từ ngữ hổ báo)
Bản mới:
Bùi Bùi: “Mình lặng lẽ nhìn cậu giả vờ giả vịt.”
Hết chương 2.
(*) bên dưới là bài hát trong truyện ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...