Ta cười hắc hắc, ôm lấy cổ của hắn, tiến đến bên tai hắn nói: “Ngươi là của ta!”.
“Có ý gì?”.
“Múa kiếm a! Chúng ta một tổ đi!”.
“Nha..… Múa kiếm a..… Còn gì nữa?”.
Con mắt của Mã hồ ly nheo lại, ánh mắt ái muội bay tứ tung kia khiến ta
chấn động tim gan run rẩy, lập tức muốn bỏ tay ra: “Không có gì không có gì!”.
Đáng tiếc, thời gian đã chậm.
Cánh tay treo ở trên
cổ hắn bị bắt lấy, sau đó đầu hồ ly hướng bên tai ta gần sát, thanh âm
bao hàm ý cười truyền đến: “Nga….. Hại ta hiểu lầm nha. Bất quá a, nếu
là ngươi nói muốn, ta lúc nào cũng có thể hiến thân”.
Ta mồm mép run rẩy không kềm chế được, kiên trì trả lời: “Vậy lúc ngươi chuẩn bị hiến thân nhớ rõ phải gột rửa sạch sẽ…..”.
Cùng hồ ly chung sống, da mặt không dày là không thể sống, không giữ thể diện cũng không thể sống được.
A di đà phật, thần yêu thế nhân.
Bất quá có mặt không cần da hơn nữa không sợ chết vẫn là rất hiếm có thực, tỷ như hồ ly.
Vì thế một tên hồ ly họ Mã đem loại tuyệt kỹ không biết xấu hổ phát huy đến cực hạn, hắn nói: “Rửa a….. Cùng rửa chứ? Ân ~“ (Vân Vân: *nhiệt huyết sôi trào* ta muốn có JQ~~~~~~)
“Phốc!”.
Tiếng “Ân” mất hồn của Mã hồ ly kia kết hợp với tiếng “Phốc” do nắm đấm va
chạm với bụng mà sinh ra, trong phút chốc, dư âm lượn lờ.
“Ôi! Đau quá!” Mã hồ ly chợt kêu lên.
A? Đau quá?
Ta cũng không dùng bao nhiêu sức lực đi? Kêu lớn tiếng như vậy làm chi…..
Bỗng nhiên, ta đột nhiên tỉnh ngộ, vừa ngẩng đầu…..
Trong lúc nhất thời, thiên bạc phơ, dã mờ mịt, đàn ngỗng bốn phía quay đầu nhìn.
Chỉ thấy ta một tay ôm lấy Mã Văn Tài, tay còn lại “Tiếp xúc” với bụng của Mã Văn Tài rất là thân mật.
Hơn nữa, chết tiệt là, từ lúc ta sinh ra tới nay lần đầu tiên oán hận bản thân, TMD lùn như vậy…..
Bởi vì lùn, nắm đấm của ta và chỗ ‘tiếp xúc’ với bụng Mã hồ ly có vẻ hơi thấp…..
Đám người cùng ta ánh mắt giao nhau, tập thể trầm mặc một chút, lại tiện đà bộc phát ra vang tận mây xanh: “Oa!!!!!”.
“Rất bừa bãi!”.
“Mã Văn Tài thật đáng thương..…”.
“Nhìn không ra kia Cổ Khanh ở rõ như ban ngày thế nhưng…..”.
“Chính là a! Uổng cho hắn sinh ra còn nhân khuôn nhân dạng(*)”.
(*)Nhân khuôn nhân dạng: ý vẻ đẹp trai đàng hoàng.
Khóe miệng ta rốt cuộc run rẩy không thể kiềm chế, theo bản năng lấy tay về, nhưng tay lại bị hắn nắm thật chặt, ta sống chết dùng mắt trừng Mã hồ
ly, nhưng mà hắn cư nhiên mắt hồ ly híp híp, tia cười mơ hồ khóe miệng
kia cong lên, tay nắm càng lúc càng chặt!
Hảo dạng, hồ ly đáng chết! Đùa giỡn ám chiêu!
Bên này lấy không được ta lấy bên kia!
Kết quả là, cánh tay đang cùng hắn “Vật lộn” rút trở về.
Nhưng mà, chính cái gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng, hồ ly họ Vô tên Sỉ cao hai trượng!
Không biết khi nào móng vuốt hồ ly đã xuất chiêu, gắt gao nắm chặt tay ta đặt ở trên bụng, lại cứ liên tục kêu: “Đau..… Ân ~“.
Âm thanh mất hồn của hồ ly vừa ra, ở đây ngay cả nam nhân xương cốt đều
nhuyễn một nửa, ta cả người cứng đờ, cắn chặt răng, bất đắc dĩ thấp
giọng nói: “Chơi đã chưa! Ngươi sẽ không sợ Chúc Anh Đài thấy?”.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, một đôi mắt hồ ly cười đến vui vẻ, thanh âm chỉ có chúng ta hai người có thể nghe được: “Ta muốn nàng nhìn thấy”.
Ta nhất thời sửng sốt, không biết phản ứng ra sao.
“Tốt lắm tốt lắm, bên kia, đừng náo loạn, buổi học sáng bắt đầu! Mọi người lại đây lĩnh kiếm!”.
Đinh sư mẫu vỗ vỗ tay, ở xa xa nói.
Mã hồ ly cười nhẹ một tiếng, thả lỏng tay, đối với nhóm người kia cười
nói: “Tốt lắm tốt lắm, không chơi nữa. Ta vừa rồi kỳ thật là giỡn với
Tiểu Cổ đệ đệ của chúng ta, mọi người đừng hiểu lầm a! Tốt lắm, đi học,
đi thôi đi thôi”.
Mấy người phía trước kia nhìn hắn thoải mái tự
nhiên như vậy, liền tin là thật, đều thở dài sao lại đùa giỡn như vậy
vân vân, liền đều xoay người đến chỗ của sư mẫu kia lĩnh kiếm.
Như vậy lập tức, liền chỉ còn một mình ta đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc ta hoàn hồn mới phát hiện tay của mình như trước vẫn gắt gao nắm, chóp
mũi còn ẩn ẩn lượn lờ hương hoa lan dễ ngửi trên người Mã hồ ly kia.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy xa xa Chúc Anh Đài đã dừng kiếm lại, ánh mắt
cùng Mã Văn Tài giao nhau, chỉ chớp mắt một cái, liền quay đi.
Ta xem bóng dáng Mã hồ ly, gió nhẹ phớt qua, áo trắng đồng phục bị thổi
dán tại trên người hắn, vai thực rộng, cũng rất gầy yếu, nhưng mà, lưng
so với ai khác đều thẳng.
Mã Văn Tài, ngươi xác định ngươi đối Chúc Anh Đài….. Là yêu sao?
Hay là chính là một cái chấp niệm từ nhỏ đến lớn…..
Mà thôi?
Một trận gió nhẹ phe phẩy lướt qua, cành trúc nhẹ lay, ta giương mắt xem
trời không xanh lam kia, trời cao biển rộng, đến tột cùng tự do lòng
người là người khác cho, hay là cho mình?
Khốn đốn cuối cùng chính là mình thôi…..
…
Đinh Nhan Thư ngồi ở trên cái bàn ven rừng trúc, bắt đầu đánh đàn tranh, u trúc mỹ nhân, tiếng đàn bay bổng.
“Tốt lắm, vừa rồi Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá hai người đối chiêu không
sai, các con lại cho các đồng học còn lại biểu diễn một lần đi” Đinh sư
mẫu nói.
Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hai người nhìn nhau cười, gật đầu đáp ứng, rút kiếm đứng ở giữa, nhẹ nhàng khom người chào nhau,
kiếm phong nhẹ nâng, bắt đầu.
Xem Chúc Anh Đài múa kiếm, có thể
nhìn ra nàng quả thật là xuất thân từ thế gia danh môn, một tay dùng
kiếm uyển chuyển lưu sướng tuyệt đẹp, vũ động đứng lên, kiếm cùng trường tuệ kết hợp cương nhu, thay đổi thất thường, kỹ thuật tiêu sái oai
hùng, lại mang vài phần phiêu dật xuất trần.
Người xem chỉ cảm
thấy điệu múa tươi mát rõ ràng, lại tao nhã như mây, trong nhu có cương, trong cương có nhu. Áo dài đón gió, giáng môi châu nhan, tóc đen bay
lên, quay người lại xoay người, như cầu vồng xuất hiện, lại như nước
chảy mây trôi.
Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài so sánh với, tất
nhiên là không hơn, nhưng mà cũng không kém, bộ dáng ngày thường động
bất động liền mặt đỏ kia hoàn toàn không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
nõn hơi hơi hồng cũng thấm ra mấy giọt mồ hôi nho nhỏ. Dùng kiếm tốc độ
hơi chậm chủ yếu là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hắn cùng với
Chúc Anh Đài chiêu chiêu đối kháng, làm như mũi kiếm tướng hướng thực ra là kiếm ý triền miên.
Kiếm thông tình, cũng hợp ý, kiếm ý, tình ý.
Ánh mắt Lương Sơn Bá nhìn Chúc Anh Đài phủ sương mù giống như sợi tơ tình
đan xen kéo dài, cuốn lấy người giống như hãm sâu trong đó không thể tự
thoát ra được.
Nội tâm thầm than một câu, nếu khi ta đến là lúc
nhìn đến Lương Chúc hai người thưởng thức tài năng của nhau, như vậy bọn hắn bây giờ đã sớm lâm vào lưới tình, chẳng qua một người là biết mà
không thể nói, người còn lại là rơi vào mà không hay.
Ngay cả ta đều có thể nhìn ra được…..
Như vậy, Mã hồ ly…..
Ta giương mắt, quả nhiên nhìn thấy ý cười trên gương mặt hồ ly kia quả
nhiên ít đi vài phần, nhưng mà đôi môi kia vẫn là hơi hơi cong lên, nổi
lên một tia cười lơ đãng như có như không.
Không biết vì sao, Mã Văn
Tài cười như vậy làm cho ta có loại cảm giác xa lạ, giống như kỳ thật ta cho tới bây giờ không biết hắn.
“Ngây ngô nhìn lâu như vậy, mặt của ta rất được đi”.
Ta dừng lại, sau đó nhướng mày quay đầu.
Chư thiên thần phật, thực xin lỗi, ta lại phạm sai lầm.
Kỳ thật từ thủy tới chung Mã hồ ly chính là Mã hồ ly, không thay đổi chút nào!
“Là rất được, nhìn đã muốn xé nó” Ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn đem mặt của ta xoay về hướng hắn, sau đó đem mặt đưa lại gần ta, nói: “Ngươi nỡ sao?”.
“Phi, hồ ly không biết xấu hổ! Mấy câu này cứ treo bên miệng, ngươi thực NND không biết xấu hổ a!”.
Hắn ha ha cười, nhéo mặt của ta: “Ôi….. Tiểu Khanh Khanh a, ngươi thật đúng là không biết ta, ta vẫn thật sự không biết xấu hổ ~~“.
Mặt của ta bị hắn kéo sắp biến hình: “Ngươi cái đồ quỷ đầu to TMD không biết xấu hổ….. A! Đau quá!”.
Ta đánh bay tay hắn, bụm mặt, trợn mắt nhìn!
TMD! Coi mặt của ta là vỏ quýt sao? Có biết cô nãi nãi ta về sau còn muốn dùng khuôn mặt này đi ra gặp người hay không a?
“Về sau không được nói thô tục nhiều như vậy. Biết không…..” Mắt hồ ly nhíu lại, vỗ vỗ đầu ta.
Ta đang muốn phát tác, liền nghe được bên người truyền đến một câu nhẹ bay bay: “Hai người các ngươi có thể hay không yên tĩnh một chút?”.
Ta quay đầu nhìn lại, một gương mặt như trái mướp đắng đập vào trong mắt.
Oa, thật đắng a.
Người tới một bộ dáng như trái mướp đắng, không phải là xấu, chính là vừa
thấy chính là làm cho người ta cảm giác đáng thương, vừa thấy bộ dáng
chính là lam nhan bạc mệnh, da mặt kia kêu một cái trắng, hơn nữa thắt
lưng nhỏ, ngay cả khuỷu tay đều gầy yếu chỉ còn tinh tế như một cây
trúc.
Ta lắc đầu, lại là một tên tiểu thụ.
Bất quá, thụ là thụ, nhưng mà vẫn không che giấu được một chuyện thực.
Ta đánh giá từ trên xuống dưới xong, mở miệng nói: “Ngươi là ai vậy a?”.
Sự thật chính là, ta không biết.
Mặt mướp đắng sửng sốt, nhướng đôi mày lá liễu tràn ngập khiêu khích run
lên, môi đỏ mọng cắn một cái, nói: “Hừ….. Ngươi….. Không biết phân
biệt!”.
Dứt lời liền dậm chân một cái rồi đi, ta xem thắt lưng
tinh tế kia nhoáng lên một cái lắc lắc, ta sờ sờ cằm, nói: “Thật mất
hồn”.
Thanh âm của Mã hồ ly truyền đến: “Ngươi nguyên lai là hảo này a…..”.
Ta quay đầu trừng hắn: “Ta cho dù hảo hắn cũng không hảo ngươi! Còn nữa..… tên mướp đắng kia là ai a? Thình lình chạy đến la người ta, sau đó lại
giả bộ thần bí như vậy…..”.
Mã hồ ly sửng sốt, nói: “Mướp đắng?”
Rồi sau đó bỗng nhiên cười ra tiếng, “Ha ha, muốn cho hắn biết ngươi gọi hắn như vậy đêm nay hắn phải thắt cổ…..”.
“Vì sao?”.
“Hắn là con trai của Huyện lệnh Nghi Sơn, tên Tiêu Điều. Kỳ thật tính cách
cũng không có gì, chỉ có điều thích rối rắm chút chuyện nhỏ, kiêng kị
nhất người khác nói dung mạo của hắn, nghe nói hắn tự cho mình rất
cao….. Hơn nữa, hắn chính là người phụ trách ghi danh nhập học của chúng ta, mọi người đều biết hắn…..”.
Ta quay đầu nhìn eo nhỏ của tên mướp đắng kia, không khỏi vỗ tay khen: “Tên hay a tên hay….. Nhưng mà, vì sao ta không biết?”.
Mã Văn Tài ha ha cười, nói: “Bởi vì lúc ghi danh là ta đi giúp ngươi. Tốt lắm, lĩnh kiếm đi thôi, chúng ta trễ nhất”.
…...
Cái gọi là hai người luyện tập, chính là cùng Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hai người đối chiêu.
Sau đó Đinh sư mẫu cùng Đinh mỹ nhân, làm mẫu cho chúng ta, chúng ta học theo từng chiêu từng thức.
Xem hai mỹ nhân kia một lớn một nhỏ múa kiếm đến chính là nhược liễu phù
phong, diễm tuyệt thiên hạ, nhưng mà, quay đầu vừa thấy…..
Ta thở dài, nói: “Nhân sinh a, luôn mâu thuẫn như thế”.
Dứt lời tiện tay vung lên thanh kiếm, soàn soạt xé gió.
Mã Văn Tài chợt lóe, tránh đi chiêu thức trong gió hỗn độn tuyệt vời của ta, nói: “Có ý gì?”.
Rồi sau đó hắn đưa tay xoay một cái, mũi kiếm đỉnh mũi kiếm của ta, mang
theo kiếm của ta vặn một cái quay trở về một cách xinh đẹp.
Ta
không thể hợp với loại múa kiếm chậm rì rì này, “Ầm ầm” hai tiếng đẩy ra kiếm của hắn, trở lại thể hiện tư thế đại bàng giương cánh, thân mình
chuyển động, miệng cũng không ngừng.
Ta ánh mắt nghiêng nghiêng
nhìn đôi bên cạnh chúng ta, thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Bên kia
là tiên cảnh, bên này chính là địa ngục a…..”.
Mã Văn Tài xoay
tay dùng chuôi kiếm gõ lên cái đầu gối ta mới nâng lên, cổ tay lật lại,
mang theo kiếm của ta múa lên: “Là có ý gì?”.
Ta hướng bên cạnh nói nhỏ: “Hắc bạch vô thường”.
Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, trái mướp đắng vỏ trắng kia rốt cục nhịn
hết nổi, một phen đẩy ra cục than Hoàng Thu Thanh đang cùng hắn đối
chiêu, cao giọng nói: “Ngươi nói cái gì!”.
Ta đi theo mũi kiếm
của Mã Văn Tài xoay ba cái vòng lớn, rồi xoay tròn trở lại một lần, ai,
mệt mỏi quá, nhảy tango cũng chưa mệt như vậy: “Ta gì cũng chưa nói…..”.
Mướp đắng vỏ trắng rất tức giận, vì thế biến thành vỏ hồng, hắn nổi giận
đùng đùng hướng ta đi tới, bất quá vừa thấy chính là sẽ không biết dùng
kiếm, cư nhiên nắm kiếm liền hướng ta nơi này “Đâm” lại đây.
Ta oa một tiếng lui lại mấy bước, tuy nói mấy thanh kiếm đều chưa có mài, cắt không được, nhưng mà đầu của nó vẫn là nhọn a!
Mướp đắng vỏ trắng ngươi giết người nha!
Mã hồ ly vừa thấy, liền đưa tay cản trở, cổ tay tinh tế của mướp đắng vỏ
trắng cầm kiếm không vững, một thanh kiếm liền bị đẩy ra.
Ta thở
phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Điều kia cả người tức giận đến run run, cắn môi trắng bệch nói đều nói không được, cứ trừng mắt nhìn ta, ta cảm thấy
mềm nhũn, nói: “Được rồi được rồi, ta không chọc giận ngươi nữa”.
Dứt lời đi lên, nắm chuôi kiếm tưởng nhặt kiếm lên đưa cho hắn, không biết
ta mới vừa cầm kiếm lên, Tiêu Điều cư nhiên tức giận hướng ta bên này
đánh tới!
Xuất phát từ quán tính, ta liền thuận tay chắn lại!
“Xoẹt!” Một tiếng.
Ta nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn tay của mình, lại ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt của mướp đắng vỏ trắng đã sắp chuyển sang màu xám.
Rồi sau đó, cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy có điểm ngượng ngùng, mặt đỏ
hồng, nhìn mướp đắng vỏ trắng, ta tương đương chân thành nói xin lỗi:
“A, thực xin lỗi, ngươi bị lộ ra ngoài….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...