Thư phòng của Đinh
Trình Ung rất lớn, bởi vì tuy rằng bây giờ đã phát minh ra giấy, nhưng
mà số lượng tạo ra vẫn là không thể đáp ứng đủ nhu cầu, cho nên rất
nhiều sách cổ vẫn là dùng thẻ tre ghi lại. Trong thư phòng ít nhất phải
có mười cái kệ sách cao ngất, thẻ tre cứ một quyển một quyển cuộn lại
đặt gọn gàng ở mặt trên.
Ta vào phòng nhìn quanh ca thán một
tiếng rồi thắp ngọn nến, nương theo ánh lửa nhìn chung quanh một chút
tình huống bên trong. Rất nhanh, ta liền đem mục tiêu tập trung ở cái
bàn của dê con phu tử, bên cạnh bàn học kia là hai cái giá sách tập
trung tất cả những bộ sách bằng giấy, hơn nữa trên bàn còn chồng chất
rất nhiều bản viết.
Đến gần thì thấy, quả nhiên, tất cả đều là
một ít bút ký và văn chương thi từ gì gì đó của hắn. Như vậy…... Đề thi
hẳn là từ đâu bắt đầu tìm đâu?
“Tiểu thư…... Phải tìm bài thi từ chỗ nào mới được? Nơi này nhiều đồ như vậy…... Một buổi tối làm sao có thể lục hết tất cả?”.
Cát Tường lại đâynhìn mấy cái, đối nàng mà nói chính là một đống ngổn ngang, nghi hoặc hỏi ta.
Ta gõ gõ đầu nàng, nói: “Ngươi đừng quan tâm, ngươi lại không biết chữ,
làm sao mà tìm? Đi đi đi, giúp ta đến bên ngoài canh chừng, ta tự tìm là được”.
Sau khi Cát Tường rời khỏi đây, ta liền bắt đầu lục ghi chép trên bàn học này.
Suy luận của ta là như vậy, cái gọi là đề thi, khẳng định muốn định ra một
chút, tốt xấu cũng là cửa thứ nhất để khảo hạch tài học của đệ tử, chắc
chắn không có khả năng lung tung liền ra một cái đề mục, khẳng định sẽ ở hai ba cái đề mục bên trong tuyển một cái, như vậy, khẳng định sẽ có
bản nháp.
Chỉ cần tìm được bản nháp kia của hắn, mọi việc liền OK!
Nhưng mà...… Nhìn phía trước kia đám trang giấy nói nhiều không không nhiều,
nói ít càng tuyệt đối không ít, ta nhức đầu, có loại cảm giác muốn một
phen nổi lửa thiêu hủy toàn bộ chúng nó.
Nhưng mà, thực rõ ràng, ta đã nghĩ rất đơn giản!
Từ nửa đêm trước tinh tế xem xét đến nửa đêm sau hứng thú tẻ nhạt, ta gần
như bỏ ngang, ngồi ở trên ghế sau cái bàn của Đinh Trình Ung, một chút
có một chút không lật xem kia đám trang giấy gần như không dứt. Tìm lâu
như vậy, gần như không có cái gì gọi là dấu vết để lại, toàn bộ đều là
một đống văn vẻ loạn thất bát tao do Đinh Trình Ung tự mình viết.
Nói đến đây, bỗng nhiên nhớ tới Tư Mã tiểu tặc, trước kia thường nghe người ta nói văn vẻ của hắn viết rất tốt, lúc ấy trong đầu giận bất quá liền
đi tìm mấy cuốn đến xem có phải hay không thật sự có trên phố đồn thổi
tốt như vậy. Kết quả sao, tốt hay không tốt ta là nhìn không ra được,
nhưng mà chỉ xem ở chỗ chọn từ dùng câu thật ra thực không hề kém so với Đinh Trình Ung này chút nào.
Mở miệng cười cười, ta cảm thấy có chút mệt nhọc ngắt mi tâm, nội tâm thầm lẩm bẩm chính mình nghĩ đến mấy thứ bát nháo gì đó, khó thể né được cái địa phương kia, tránh đi khỏi
người kia, dù sao cũng không thể bỏ nó ra khỏi đầu được.
Trong
tay có một tờ giấy, tâm trạng có chút chán nản, kỳ thật nơi này tuy rằng không tính là cái chỗ tốt gì để sống yên phận, nhưng khó mà đến được
cái chỗ không có cái gì khỉ ho cò gáy, chỗ thích hợp tị thế nhất chính
là mấy chỗ hẻo lánh như thế này.
Nhưng mà đêm nay nếu tìm không
thấy đề mục nào, bằng năng sức lực của ta, phỏng chừng sáng sớm ngày mai ta nên đóng gói hành lý cho chủ tớ chúng ta hai cái trực tiếp xuống núi cho nhanh.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ta bị hoảng sợ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai cánh cửa kia…...
Ai? Không có khả năng là Cát Tường…... Nhưng mà Cát Tường nàng như thế nào lại không lên tiếng báo động…... Chẳng lẽ!
Ta buông tờ giấy ghi chú cầm trong tay, bắt đầu có chút ngồi không yên.
Trong lúc ánh mắt ta nhìn chăm chú!“. “Chi nha~~~”…...
Cửa bị đẩy ra.
Ánh trăng bao phủ ánh lên giống như ánh sáng bạc của áo choàng thủy sắc
thêu vân của người kia đang tùy ý khoác, tóc ở phía sau tùy ý thả lỏng, ở hai bên tai vén lên dùng một sợi dây thêu tùy ý buộc lại, thanh phong
ẩn ẩn, thổi vào một bên tóc bay lên, lướt qua khuôn mặt tinh xảo, dưới
ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, diện mạo của người nọ càng có vẻ phát ra thật sự xuất trần như tiên.
Ta nhíu nhíu mày, không thể không
thừa nhận, Mã Văn Tài thật sự bộ dạng cũng đủ suất, so với Tư Mã Kỳ cũng không kém, hơn nữa phong thái lại thắng một bậc.
Bất quá, cái đó chỉ giới hạn trong lúc hắn không nói lời nào.
“Nửa đêm vô sự, Cổ đệ đệ, đi làm tặc nha ~“.
Âm cuối mềm nhẹ ngân nga, giống như con mèo nhỏ ở trong lòng người cọ cọ.
Hồ ly chính là hồ ly, bộ dạng giống tiên nhân cũng vô dụng, mở miệng một cái thì tiên khí cái gì cũng bay mất, ngược lại từng đợt yêu khí từ đầu đang lan ra.
Thấy người đến là hắn, nội tâm mơ hồ buông xuống....…
“Này mà vẫn không rõ sao, Mã huynh?”.
Ta đáp thẳng thắn nhanh nhẹn.
Hắn đi đến, đến đứng ở trước bàn học, đối diện cách ta một cái bàn. Ngọn
nến trên bàn đã sắp cháy hết, tim đèn ba chi nhẹ nhàng bập bùng.
Nửa ngày, hắn nở nụ cười, đôi con ngươi cười đến cong cong, trông rất đẹp mắt.
“Ngươi ngược lại thẳng thắn đến đáng yêu”.
Ta điều chỉnh tư thế, lại ngồi xuống ghế trúc, vuốt hai lọn tóc hai bên,
bộ dạng không để ý lắm, ánh mắt nhìn chăm chú, nói: “Cám ơn khen ngợi.
Này không có gì để giấu diếm, ngươi thích cáo trạng liền chạy nhanh cáo
đi, bản công tử không thèm để ý.”
“Không thèm để ý? Ân….. Cổ hiền đệ, không bằng để cho ta tới hỏi hỏi một chút….. Ngươi nửa đêm không
người đến thư phòng của phu tử làm cái gì….. Không phải là….. Chạy tới
trộm đề thi chứ?”.
Ta cười cười: “Mọi người hiểu được, đừng mài
mài kéo kéo như vậy. Muốn cáo trạng ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở
trong này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù ngươi nhàm chán, cũng
không đến nỗi đi theo dõi ta như vậy chứ?”.
Hắn xoay người, cách
một cái bàn học to như vậy, chống tay nghiêng người sát đến trước mắt
ta, một đôi mắt như làn nước mùa thu mang ý cười nhìn chằm chằm ta không chớp mắt.
Sau đó, dùng biểu tình của một người cực kỳ vô hại,
thình lình phun ra một câu: “Này uy, nếu ta giúp ngươi thông qua cuộc
thi, như vậy….. Ngươi coi như là tiểu người hầu của ta, thế nào?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...