Dụ Dỗ Đoạt Lấy Chàng Trúc Mã



“Biểu ca, muội đã nói là muội không sao rồi mà.

"



Nguyên Sắt Sắt không nhịn được phùng mặt, nhẹ nhàng nhón chân, ngày càng tiến đến gần Dư Tu Bách, đối mặt với hắn nói.




Dư Tu Bách vốn dĩ đang tức giận vì nàng không biết quý trọng thân thể của mình, hiện giờ còn dám tranh luận chuyện này với hắn, thực khiến hắn hận không thể dùng ngón tay hung hăng ấn lên trán nàng, để nàng ăn đau một chút như vậy mới có thể nhớ kỹ.




Nguyên Sắt Sắt cũng không phải là không thích Dư Tu Bách quan tâm chiếu cố mình, chỉ là không thích hắn luôn chỉ xem nàng là một tiểu hài tử, nàng hy vọng hắn có thể nhìn nàng như một nữ tử trưởng thành.




Chỉ khi thân phận về thái độ thay đổi, nàng mới có cơ hội.




“Muội còn nói, có tin ta lập tức viết thư nói cho a di biết hay không, chờ vài ngày nữa a di trở về kinh thành tự mình giáo huấn muội!”



Dư Tu Bách biết Nguyên Sắt Sắt sợ nhất chính là mẫu thân tướng quân của nàng, Lâm Nguyệt San anh khí oai nghiêm, huynh muội long phượng thai Nguyên gia cũng là khí khái anh hùng, nhưng cố tình đến lượt Sắt Sắt lại thật giống mẹ hắn, lải nhải nói hơn nửa canh giờ cũng không cần nghỉ xả hơi, làm người khác thật phiền, lỗ tai đã bịt một tầng kén cũng không đủ.




Kỳ thật không chỉ có Nguyên Sắt Sắt sợ nương nàng giáo huấn, trong lòng Dư Tu Bách thật ra cũng có chút e ngại a di.





Lời này nói ra cũng chỉ là hù dọa tiểu cô nương.




Nguyên Sắt Sắt nghe xong chiêu độc của Dư Tu Bách, quả nhiên hoảng sở đến thân thể bất giác run lên, mắt thấy cách đó không xa có một thân ảnh màu đỏ, thân thể vô tình mà tiến gần Dư Tu Bách từng chút một.




"Hừ, biểu ca đáng ghét, xú biểu ca!”



Tiểu cô nương nếu không phải thân mình không thoải mái, quả thực là muốn nhảy lên người Dư Tu Bách mà đánh hắn.




Nàng bĩu môi, bởi vì tức giận mà gò má hơi phiếm hồng, tựa như sự không thoải mái lúc trước đã không còn.




Dư Tu Bách sang sảng cười, thân mật vươn ra ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi tiểu cô nương.




Gương mặt gợi đòn ngông nghênh tiến đến bên lỗ tai trắng trẻo của tiểu cô nương, tiếp tục châm lửa: "Ai bảo muội không chịu nghe lời.

"



Bất quá chớp mắt một cái, Dư Tu Bách liền thay đổi giọng điệu: "Uhm ~ chỉ cần nghe lời biểu ca nói, ta sẽ không nói cho ! ! "



"Biểu ca!"



Nguyên Sắt Sắt thấy có người đang đến gần, cố ý véo cánh tay Dư Tu Bách.




Bên này một đôi nhân nhi đang đùa giỡn, vừa hay bên kia Chu Thấm Nhiên tình cờ đi tới, lại nhìn đến chói mắt, trong lòng vô cớ cảm thấy có chút không thoải mái.




Người trước kia cùng hắn đùa giỡn chính là mình.




"Dư Tu Bách.

"



Giọng nữ đột ngột truyền đến cắt ngang không gian hòa hợp giữa hai người.





"A ! ! Ai kêu tiểu gia?"



Dư Tu Bách cũng không thèm quay đầu, trực tiếp hỏi.




Trong lòng vốn dĩ luôn cảm thấy bực bội, hiện tại Chu Thấm Nhiên lại có chút hơi khó chịu không nói nên lời, hắn nghe thấy giọng nói của nàng mà không nhận ra sao? Quả nhiên, bên người đã có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp trắng trẻo như vậy, hơi đâu còn nhớ rõ chuyện thơ ấu.




Dư Tu Bách giờ phút này trêu đùa tiểu biểu muội đến hăng say, hoá ra biểu muội nóng giận như vậy thật đáng yêu, làm người muốn nhéo mạnh một cái, trong lòng còn cảm khái, hắn trước nay thế mà không phát hiện ra, làm bản thân bỏ lỡ nhiều thú vui như vậy.




Hắn đối với việc quấy phá này vui vẻ như thế, đương nhiên khiến tiểu cô nương không khỏi bực dọc.




“Biểu ca!”



Nguyên Sắt Sắt vẫn nấp ở phía sau Dư Tu Bách, trong lúc lơ đãng mà thân mật lôi kéo ống tay áo của hắn lắc lư, ý muốn hắn chào hỏi người đang bước tới một chút.




“Vị tỷ tỷ này, xin chào! Ta là Nguyên Sắt Sắt, đây chính là biểu ca Dư Tu Bách của ta.

Không biết tỷ tỷ là?”



Nguyên Sắt Sắt ăn nói cực kỳ thoả đáng, đã giới thiệu bản thân mình, lại hàm ý tỏ rõ quan hệ thân mật giữa chính mình và Dư Tu Bách.




"Chu Thấm Nhiên!"



Nữ tử áo đỏ còn chưa kịp nói gì, đã bị Dư Tu Bách cắt ngang, hắn nhìn nàng ta bằng mắt ánh mắt tràn ngập vui mừng sau bao ngày ngày gặp lại.





Chu Thấm Nhiên đối với Dư Tu Bách hơi hơi mỉm cười, ngũ quan quá mức anh khí mạnh mẽ lấn át dáng vẻ nữ tử đoan trang dịu dàng.




Tình huống như vậy, Nguyên Sắt Sắt cảm thấy dù có nói gì thì cũng không thể giảm bớt được không khí xấu hổ của ba người.




Tay biểu ca còn đỡ trên vai nàng, mà nàng cũng đang níu lấy ống tay áo của hắn, bọn họ hai người dây dưa đứng cạnh nhau, mà Chu tiểu thư là thanh mai trúc mã của biểu ca, sắc mặt vừa rồi của Chu tiểu thư, dường như đối với biểu ca cũng không phải là hoàn toàn không có ý tứ.




Biểu ca giống như cũng không phải là đơn phương tương tư.




Nguy cơ trong lòng Nguyên Sắt Sắt tăng thêm nhiều phần.




"Quận chúa, tiểu tướng quân, chúng ta phải đi thôi.

"



Công công dẫn đường từ bên kia đi tới nhắc nhở bọn họ, hoàng đế đột nhiên ngừng lại chuyện thương nghị cùng đại thần thương nghị.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận