“Đúng rồi, ngày mai là thứ bảy, anh có phải tăng ca không?” An Hân hỏi.
“Không cần, thời gian bận rộn nhất đã qua rồi.”
An Hân vừa nghe liền cao hứng: “Vậy anh cùng em về nhà ba mẹ em một chuyến nhé, trà cũng chuẩn bị xong rồi, trên đường lại mua thêm vài ký hoa quả mang cùng về luôn là được.” 罒▽罒
“Được.” Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, lễ vật cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, anh âm thầm hạ quyết tâm: =,.= Lần đầu tiên gặp mặt rất quan trọng, ngày mai nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Mà sáng sớm ngày hôm sau khi hai người vừa chạy thể dục về, An Hân ngoài ý muộn nhận được điện thoại của Đinh Mão.
An Hân vui vẻ nhận điện thoại: “Mão Mão?!”
“Dọn đi nhiều ngày như vậy cũng không biết gọi điện thoại cho tớ, aizz…” Đinh Mão ra vẻ bi ai thở dài một hơi.
An Hân áy náy, vội vàng nhận sai: “Thật xin lỗi, tớ…” ~_~
“Nói trọng điểm.” Đinh Mão một hơi cắt ngang lời An Hân nói, hưng phấn hỏi: “Cậu đã câu dẫn được vị học trưởng kia của cậu chưa?”
“Hả?!” An Hân bị câu hỏi trắng trợn của cậu ta kích thích đến mi mắt nhảy dựng, ấp úng giải thích nói: “Tớ, tớ không có câu…”
“Ngốc muốn chết!” Đinh Mão vừa nghe đã thay bọn họ sốt ruột: “Cậu rõ rang thích anh ta…”
An Hân bị Đinh Mão một phen khinh bỉ, muốn cướp lời nói bản thân rõ ràng không có ngốc. (.0ˇ_ˇ0.) Bọn họ đã cùng một chỗ rồi.
“Tớ…”
“Tớ nói với cậu, vị học trưởng kia của cậu rõ ràng thích cậu, cậu đừng có quanh co lòng vòng với tớ rồi không dám nói ra chứ.” Nhưng Đinh Mão hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngôn ngữ tràn đầy chỉ trích An Hân không nên thân, “Trước đây cậu vì một con rối đồ chơi của tớ, liên tục mấy tháng liền liều mạng lấy lòng tớ nhưng lại không chịu nói cậu muốn con rối kia. Cậu không nói làm sao tớ biết cậu muốn con rối kia chứ? Sau đó tớ đánh nhau với người khác trong nhà trẻ, cậu chạy đến giúp tớ lại ngu ngốc đến mức bị té lăn xuống cầu thang, nếu không vì vậy, cậu định khi nào mới chịu nói hả?”
Bị nhắc đến sự tích xấu hổ năm đó, An Hân quả thực muốn đào một cái động mà chui xuống trốn, hơn nữa mỗi lần Đinh Mão đều sẽ thuận tiện cười nhạo cậu chân ngắn một trận mới chịu. Cậu lập tức giải thích còn thuận tiện trách móc: “Tớ chạy tới không phải vì con rối đồ chơi kia, hơn nữa là vì trên đất có nước tớ mới bị trợt lăn xuống, không phải bởi vì tớ chân ngắn!!” (.0ˇ_ˇ0.)
“Hôm nay tớ đâu có nói cậu chân ngắn, cậu tự mình nói đó, xem ra quả nhiên chân ngắn mới là chân tướng thật sự.” Đinh Mão nhàn nhã nói.
(。 皿 。) “Không phải!” An Hân tức giận kêu lên.
Liễu Quý Bạch mới từ trong phòng đi ra bị cậu kêu lên một tiếng khiến cho sửng sốt một chút: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” An Hân vừa thấy Liễu Quý Bạch, bao nhiêu lông vừa xù lên lập tức xẹp xuống, cậu che di động nói: “Mão Mão gọi điện thoại cho em…”
Ấn tượng của Liễu Quý Bạch đối với Đinh Mão cũng không tệ lắm, giơ tay xoa xoa đầu An Hân nói: “Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, anh đi tắm đã.”
“Vâng.” (*^__^*)
Liễu Quý Bạch vừa đi, An Hân mới đặt điện thoại lên bên tai, Đinh Mão vẫn đang oang oang nói: “Cho nên nói, từ biểu hiện ngày hôm đó, anh ta tuyệt đối có ý với cậu. Cậu nếu thật sự ngại ngùng thổ lộ với người ta, vậy cởi sạch từ trong ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ lựa cơ hội trèo lên giường của anh ta, anh ta nếu không nấu cho gạo sống thành cơm chín vậy không phải đàn ông rồi.”
“Cậu nói cái gì…” Cái giờ cởi sạch?! An Hân kinh ngạc cắt ngang giọng Đinh Mão đang cười ha ha.
(。= 口 =。)
Đinh Mão hiếu kỳ hỏi cậu: “Đúng rồi, học trưởng của cậu đang làm gì?”
“Hả?” An Hân vẫn có chút theo không kịp tiết tấu, ngơ ngác trả lời: “Tổng giám đốc của Bích Lạc Thiên Âm…”
“Đây là cao phú soái trong truyền thuyết nha, hơn xa cái tên đàn ông phát xuân chân ngắn kia!” Đinh Mão kinh ngạc, thuận tiện tán tưởng một câu.
Ngụy Hào kỳ thật cũng cao hơn 1m7, nhưng thật sự không cao bằng Liễu Quý Bạch, bất quá vẫn cao hơn so với An Hân…
Mà An Hân lại nghe đến hai chữ ‘chân ngắn’, nhất thời lệ tuôn: “Ngụy Hào còn cao hơn tớ…” QAQ
“Cậu loại tiểu nhược thụ này không cần quá cao.” Đinh Mão chém đinh chặt sắt nói.
An Hân lại lệ tuôn: “Tớ không phải tiểu nhược thụ…”
“Làm ‘bạch phú mỹ’ cậu không có hy vọng rồi đó, cho nên nhất định không thể buông tha cơ hội, phải một kích mà đẩy ngã học trưởng nhà cậu.” Đinh Mão mới lười cùng cậu dây dưa vấn đề này, tiếp tục phân tích, “Chậc chậc, tốt nhất là tập kích ban đêm đi. Đêm tối không trăng, thời điểm tốt nhất để phạm tội! Anh ta phải đi làm, vậy bình thường đều là cậu nấu cơm phải không, nếu như có xuân dược thì bỏ vào trong cơm của anh ta, như vậy liền vạn vô nhất thất! Nhân dịp trời tối bò lên giường anh ta, anh ta cái gì cũng không nhìn rõ ràng, sau đó liền… Ha ha ha…” ( ̄▽ ̄)
An Hân xấu hổ, không có đèn rõ ràng là cậu nhìn không rõ mới đúng hơn, hơn nữa bọn họ đã ngủ cùng nhau rồi… p(>\>)q Chẳng qua chuyện này kiên quyết không thể nói! Chỉ cần nói cho cậu ấy biết mình đã thổ lộ thì được rồi…
“Mão Mão, kỳ thật chúng ta…”
“A, tớ quên mất, cậu có bệnh quáng gà.” Đinh Mão lại tự mình rối rắm: “Đúng rồi, cậu đi mua đèn pin đi, lúc tập kích trăm ngàn lần không thể bật đèn, bằng không lỡ như bị phát hiện sẽ xấu hổ chết luôn. Vầy đi, cậu ở bên ngoài trước cởi sạch quần áo ra, sau đó cầm đèn pin chạy vào, tìm được giường liền nhanh chóng tắt tèn pin.”
An Hân đã không biết có thể nói gì, cậu cầm điện thoại vội vã đi khỏi phòng tắm thêm mấy bước. Thảo luận với người khác nửa đêm tập kích học trưởng gì đó…
“Cậu là người trong giới, làm thế nào tự cậu phải rõ ràng hơn…” Đinh Mão nói xong, lại cảm thấy không thỏa đáng, lại tiếp tục đề nghị: “Nếu anh ta thật sự không phản ứng, không được thì cậu cưỡng X anh ta. Sau đó vỗ ngực nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta…”
“Mão Mão! Chúng tớ đã cùng một chỗ rồi.” An Hân thật sự không thể tưởng tượng được bản thân cưỡng X Liễu Quý Bạch là cảm giác gì, xấu hổ đến mức cậu nghe không nổi nữa, Đinh Mão một người ngoài giới mà cũng dám nói như vậy.
Đinh Mão kinh ngạc nói: “Cái gì?! Cậu đã tập kích thành công?!”
“Không có!” An Hân tức đến khó thở, “Chúng tớ chính là cùng một chỗ! Ban này, chúng tớ hiện tại đang kết giao!”
“Thổ lộ? Cậu thổ lộ? Khó được lúc cậu có tiền đồ như vậy!” Đinh Mão hiếm hoi khích lệ An Hân.
An Hân nhất thời xìu xuống, yếu ớt nói: “Anh ấy nói trước… Chẳng qua sau đó tớ cũng nói!”
= =
“Tớ biết ngay mà, không có khả năng trông cậy vào cậu. Chẳng qua cao phú soái nhà cậu ngược lại thật không tệ, gan dạ lại hiểu biết. Lại nói, một người vĩ đại như vậy lại không thích phụ nữ mà đi thích cậu, Tiểu Hân cậu cũng giỏi lắm.” Đinh Mão nói, “Chẳng qua, cái loại chân ngắn như Ngụy Hào còn bởi vì mấy đồng tiền mà bị nhiều người dòm ngó như vậy, cao phú soái nhà cậu khẳng định thật nhiều người mơ ước, cậu phải giữ cho kỹ, trăm ngàn lần đừng để bị người ta đoạt đi.”
“Anh ấy tên Liễu Quý Bạch, cậu đừng đặt biệt danh lung tung cho anh ấy.” An Hân sửa lại, cậu cứ cảm thấy cao phú soái cũng không phải từ ngữ tốt lành, hơn nữa vừa kêu lên như vậy, đột nhiên có cảm giác nguy cơ đập vào mặt mà đến, tựa như đột nhiên thật sự có thật nhiều thật nhiều người cạnh tranh với mình vậy.
“Hả? Cao phú soái là từ ca ngợi đó, năm đó tớ gọi Ngụy Hào là nam phát xuân cậu cũng chỉ bảo tớ tìm một từ dễ nghe hơn thôi mà.” Đinh Mão nói, “Chậc chậc, xem ra cậu đối với cao phú soái nhà cậu không giống nha ~”
An Hân do dự một chút, vẫn quyết định nói cho Đinh Mão: “Đúng rồi, ngày hôm đó tớ về nhà thì nhìn thấy Ngụy Hào…”
“Cái gì?! Hắn ta tìm được cậu?”
“Ừm.” Liễu Quý Bạch còn đang tắm, bất quá An Hân vẫ cầm đi thoại đi ra ban công.
“Hắn ta nói gì với cậu?”
“Cũng không nói gì, chỉ là giải thích với tớ anh ta sở khanh là vì muốn đoạt được hợp đồng hợp tác với Tụ Thạch Lệ, ba của tên Hà Nhiên kia là đổng sự của Tụ Thạch Lệ…”
Đinh Mão giận không có chỗ trút: “Phắc! Cậu nghe hắn ta nói! Ngụy thị là nhà xuất bản lớn như thế nào chứ, dựa vào thực lực cũng không phải không có hy vọng, nếu không phải hắn ta xem trọng tên nhóc kia, có thể đi câu tam đáp tứ hả? Hắn ta là ai chứ, là một tên nam phát xuân triệt triệt để để! Tiểu Hân cậu đừng có ngu ngốc mà tin tưởng hắn ta đó!”
“Tớ không tin anh ta, chỉ là ngày hôm đó anh ta nói anh ta biết nên làm như thế nào. Kết quả buổi tối hôm đó Ngụy thị liền hủy việc hợp tác với Tụ Thạch Lệ.” Thanh âm An Hân nói chuyện lại nhỏ hơn một chút, “Sau đó Tụ Thạch Lệ liền ký hợp đồng với Bích Lạc Thiên Âm.”
“Tớ nhớ rõ cậu vừa mới nói cao phú soái nhà cậu… Học trưởng là người của Bích Lạc Thiên Âm?”
“Ừm.” An Hân xác định nói, “Cậu nói Ngụy Hào anh ta muốn làm gì?”
“Để ý hắn ta làm cái gì! Đây chính là báo ứng, ha ha ha! Thật sự là tin tức tốt, hắn ta nếu dám gọi điện thoại cho tớ nữa, xem tớ có cười nhạo chết hắn ta không!” Đinh Mão vừa không cẩn thận đã nói ra miệng.
“Anh ta gọi điện thoại cho cậu?”
“A… Việc này không quan trọng! Hắn ta chỉ là tùy tiện gọi điện thoại cho tớ hỏi về dãy sớ mới của cậu, tớ không nói cho hắn ta biết.” Đinh Mão nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó lập tức thay đổi đề tài, “Tiểu Hân à, cậu biết rõ hiện tại quan trọng nhất là cái gì không?”
“Cái gì?”
“Học trưởng của cậu đó!” Đinh Mão nói, “Thấy bộ dáng ra sức như vậy của tên nam phát xuân, hợp đồng với Tụ Thạch Lệ hẳn là rất quan trọng phải không, hiện tại bọn họ ký với Bích Lạc Thiên Âm, học trưởng của cậu có phải rất cao hứng hay không?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Chuyện quan trọng như vậy, cậu hẳn phải tặng quà chúc mừng anh ấy mới đúng!” Đinh Mão dạy dỗ nói, “Như vậy anh ấy nhất định sẽ càng vui vẻ, hai người càng có thể tiến thêm một bước!”
(╰_╯)╯ An Hân lập tức tiếp nhận: “Có đạo lý! Hôm nay vừa lúc phải ra ngoài, tớ hỏi anh ấy xem muốn cái gì.”
“Ngu ngốc! Cậu á ngốc muốn chết!” Đinh Mão chỉ tiết rèn sắt không thành thép kêu lên, “Tặng chính cậu ấy! Gói mình lại rồi tặng chính mình đi!!”
“Tớ… Tới?!” An Hân lập tức đỏ hồng từ trên mặt đến tận cổ, thẹn quá thành giận nói: “Nói hưu nói vượn, nói hưu nói vượn!!” p(>\
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...