Dụ Dỗ Đại Thần
Thời gian còn sớm, Liễu Quý Bạch cũng không thể mới ra cửa lại lập tức trở về, An Hân xem tivi một lúc cảm thấy thật không thú vị, vì thế rõ ràng đi vào phòng mình viết tiểu thuyết.
Tiểu thuyết trinh thám kia đã chấp nhận ký ước với biên tập, phỏng chừng hợp đồng đã được gởi đến, cho nên ngày hôm qua lúc thay đổi danh sách truyện, An Hân cũng đã được đẩy lên bảng xếp hạng đề cử. Từ lúc lên bảng xếp hạng đến bây giờ đã hơn một ngày trôi qua, tăng thêm mấy chục subscribe và mấy trăm điểm, An Hân cũng không biết thế này có tính là tốt hay không, nhưng dù sao vẫn tốt hơn lúc tự sinh tự duyệt đăng truyện kia nhiều. Hơn nữa không biết có phải bởi vì nguyên nhân của truyện này hay không, ngay cả những truyện trước đó đều tăng thêm vài subscribe, khiến An Hân vui tươi hớn hở.
Tuy rằng nói cậu viết truyện cho tạp chí thì nhuận bút cũng có nhanh và nhiều hơn, nhưng mà không thể trao đổi với độc giả, cho nên chung quy vẫn không vui vẻ được như viết văng trên mạng. An Hân nhìn rất nhiều comment để lại, trong lòng vui rạo rực, linh cảm trong đầu cũng được kích phát ra, lập tức kích động mở file truyện ra, dự định viết thêm một ít nữa.
Lần này viết bất tri bất giác đã qua mấy tiếng đồng hồ, nếu không có Liễu Quý Bạch điện về, An Hân tám phần sẽ ngồi đến khi mắt mở hết ra mới chịu đi ngủ.
Liễu Quý Bạch là đặc biệt gọi điện về báo công việc còn chưa thương lượng xong, kêu An Hân đi ngủ trước. An Hân vốn nghĩ đáp ứng trước, đợi cúp điện thoại xong sẽ lập tức tiếp tục viết, không ngờ Liễu Quý Bạch nghe được tiếng quạt tản nhiệt trong laptop cậu quay ‘vù vù’, cho nên nói mãi đến khi nghe được tiếng tắt máy mới buông tha cho cậu. Mà đầu bên kia điện thoại, thanh âm Tôn Tiếu Vũ gọi tới gọi lui thúc giục lớn đến mức An Hân đều có thể nghe được.
Trên thực tế là bởi vì sau khi Liễu Quý Bạch đi gọi điện thoại mà nửa ngày cũng không thấy trở lại, Tôn Tiếu Vũ liền đi theo phía sau Liễu Quý Bạch thúc giục. Liễu Quý Bạch đi bao lâu, Tôn Tiếu Vũ đi theo phía sau giục bấy lâu.
Kết quả An Hân nghe thanh âm thúc giục liên hoàn đòi mạng của Tôn Tiếu Vũ càng trở nên ngại ngùng, vội vàng cười nói: “Học trưởng, anh và Tôn học trưởng trở về làm việc đi.”
Tôn Tiếu Vũ đứng gần, lập tức vễnh lỗ tai nghe được câu An Hân nói, đắc ý nói: “Xem đi xem đi, bảo bối nhà cậu cũng nói như vậy rồi. Cho nên nhanh chóng theo tôi chốt lại hết những quy tắc của hợp đồng này đi, cậu cũng sớm được về nhà ôm bảo bối nhà mình.”
An Hân vừa nghe, cả khuôn mặt đều đỏ tưng bừng, “Học, học trưởng, anh đã nói với Tôn, Tôn học trưởng rồi sao?” p(>\\///////////////////
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...