Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Lương Duy Phong khoát tay: "Cái gì cũng đồng ý được.
Nhưng yêu cầu của cậu với chỗ ở rất cao, cậu không muốn tạm bợ.
Khương Kiều Nhâncậu đã gặp qua, nói thật, kiến thức cô ta quá ít.
Vật liệu mới nhất hay đồ gia dụng công nghệ cao một chữ cũng không biết, côta sẽ hủy diệt nhà của cậu mất."

Dù sao cũng là vị hôn thê của mình, Lục Thanh Minh bị anh ta nói thế nên hơi khó chịu.
"Nhưng lần trước cô ấy đã thiết kế rất tốt..." "Cháu nên hiểu cho rõ ràng rằng cô ấy có được thắng lợi là do cậu đã đi chào hỏi trước."Nhắc tới sự kiện kia Lương Duy Phong cũng không quá vui vẻ.
"Còn nữa, cháu nên thấy vui vì việc của hội trưởng Tiêu chỉ đến đó là ngừng, không liên lụy đến cháu và cậu.
Nếu không, một khi bị lộ ra ngoài, sẽ có rất nhiều phiền toái."

Trong lòng Lục Thanh Minh trầm xuống: "Được.
Cậu không đồng ý cũng đành vậy đi.
Đúng rồi, bản vẽ trong tay cậu là sao thế? Cậu tìm ai giúp cậu thiết kế à? Cháu chỉ tò mò hỏi thôi, không có ý gì khác đâu." "Đường Hiếu, là một người bạn cậu quen lúc ở Hương Lý.
Anh ta đến thành phố Thanh Đồng mở chi nhánh công ty." Lương Duy Phong đưa bản vẽ ra.
"Đây là bản thiết kế của nhà thiết kế trong công ty anh ta.
Đi chưa đến nửa giờ đã phác ra một bản vẽ sơ bộ cho biệt thự ba nghìn thước vuông.

Hơn nữa, hoàn toàn hiểu thấu suy nghĩ của cậu.
Cậu rất hài lòng." "Khương Tuyết Nhu?"

Lục Thanh Minh nhìn thấy chữ kí ở dưới góc phải mà giật mình.
Anh ta nhớ khi nãy mới đến đã đụng phải cô ngoài cửa, hóa ra cô là người thiết kế nhà cho cậu Lương Duy Phong.
"Đúng, chính là cô ấy." "Cậu, cậu không thể tìm cô ta được." Lục Thanh Minh nói, giọng điệu phức tạp: "Cô ta chính là con gái nhỏ của nhà họ Khương mà trước đó cháu đã nói với cậu.
Đây là bạn gái cũ của cháu.
Có điều bây giờ, nhân phẩm của cô ta tha hóa, một lời khó mà nói hết.
Vụ cáo cho người khác ăn cắp đạo nhái tác phẩm của cô ta thì thôi không nói, thậm chí đến cả bố mẹ ruột cũng bị cô ta bêu xấu."

Lương Duy Phong hơi kinh ngạc, chẳng trách lại cảm thấy tên cô quen tai.


Nhớ lại mới cô gái tự nhiên phóng khoảng dáng vẻ thanh tao điềm đạm vừa rồi, anh ta không nhịn được mà cau mày: "Với tài nghệ thế này, cậu không nghĩ cô ấy cần đi ăn cắp bản quyền của người khác làm gì.
Trên thương trường cậu đã gặp qua quá nhiều người, cách nhìn người cậu rất chính xác.
Cô ấy là một người rất có thiên phú.
Nhân phẩm cậu cũng không cho là có vấn đề.
Nói ngược lại thì, Thanh Minh, cậu nghĩ là cháu có thành kiến với cô ấy thôi." "Cậu thật sự không biết cô ta..."

Lương Duy Phong hỏi ngược lại: "Cháu không cảm thấy rất kì quái à? Lúc trước cháu gọi điện thoại cho cậu, đều nói cô ấy rất tốt.
Thế mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ thành không ưa chút nào thế này.
Cô ấy đã làm chuyện gì có lỗi với cháu à? Hình như là cháu ruồng bỏ người ta trước mà?"

Lục Thanh Minh ngẩn ra, bị anh ta chặn á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng có chút hoang mang.
"Theo lời cháu, Khương Kiều Nhân tốt gấp trăm ngàn lần, nhưng cậu không cảm nhận được năng lực và nhân phẩm của cô ta.
Nếu như không phải cô ta là người thừa kế của tập đoàn Khương thị thì người phụ nữ như vậy cậu căn bản không hề xem trọng"

Lương Duy Phongrút lại bản vẽ từ trong tay Lục Thanh Minh, đi thẳng một mạch ra ngoài.



Chờ khi Lục Thanh Minh phục hồi tinh thần lại, Lương Duy Phong đã đi rồi.


Khương Tuyết Nhu nghĩ đến buổi lễ đính hôn của Lục Thanh Minh, cả ngày phiền lòng không sao yên được.


Thật vất vả chịu đựng đến khi tan làm, cô chạy về nhà, chờ mãi đến khi sắc trời tối thui đen thùi rồi, Hoắc Anh Tuấn mới trở về.
"Hình như hôm nay tôi gặp anh ở khu dân cư Thủy Sinh." "Hôm nay cô đến đó à?" Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, chân mày nhướn lên.
"Đúng vậy.
Anh qua đó...
Để làm gì?" Khương Tuyết Nhu cười nói, "Chẳng lẽ anh mua nhà ở bên đó?" "Không có."

Hoắc Anh Tuấn cầm đôi đũa trên bàn lên.


Hôm nay anh bị Hạ Văn Trì giật dây qua bên kia xem nhà.
Dù sao cũng còn phải ở lại thành phố Thanh Đồng một thời gian.


Bunny thì sắp sinh, đến lúc đó sinh ba ra thì căn nhà này chắc chắn là quá nhỏ.



Chỉ có điều sau khi đến bên khu dân cư Thủy Sinh kia thì phát hiện biệt thự bên đó quá lớn.
Bây giờ trong lòng Khương Tuyết Nhu có bóng mờ, nhất định sẽ sợ, cho nên anh cũng không suy xét.


Anh không để ý rằng khi Khương Tuyết Nhu nghe được lời sau của anh, nụ cười trên mặt dần đọng lại.


Nếu như không phải là Lục Thanh Minh chính miệng nói rõ cậu của anh ta mua biệt thự ở khu Thủy Sinh, có khi cô sẽ tin thật mất.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui