Lục Thanh Minh ngẩn ra, nhưng đột nhiên nhớ tới tất cả những gì Khương Tuyết Nhu đã làm, trong lòng chợt lạnh lẽo.
Anh ta thừa nhận mình đã từng rất thích Khương Tuyết Nhu, nhưng bây giờ cô không xứng để anh ta tiếp tục cho đi.
“Bố sẽ tìm cách.” Khương Thái Vũ nói.
Khương Tuyết Nhu nằm viện ba ngày liền, gần đây cô đã ở bệnh viện quá lâu, thực sự không muốn ở nữa.
Sau khi trở về Châu Khê, cô nghĩ rằng sau khi rời đi vài ngày, chắc hẳn Bunny không có ai chăm sóc sẽ gầy và hốc hác, nhưng không ngờ Bunny ngày càng béo hơn.
Buổi tối khi Hoắc Anh Tuấn trở về, tình cờ thấy cô đang cúi người đút cho Bunny ăn, còn nói thầm: "Bunny, em ăn ít đi một chút, em xem bụng to lên rồi, giống như đang mang thai một đàn con vậy." đầu.
Hoắc Anh Tuấn giật giật khóe miệng, đau
Bụng của Bunny càng ngày càng lớn, nhất định sẽ không giấu được bao lâu.
Nhưng trong nhà có thêm một người cũng không tệ lắm, ít nhất là khi trở về không thấy lạnh lẽo.
Anh ta thay quần áo ở nhà đi ra, Khương Tuyết Nhu đã dọn sẵn bàn ăn và bát đũa.
Để biết ơn anh đã cứu mình, buổi tối cô đã làm tất cả những món anh thích.
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Mỗi lần không hấp thì là xào, ăn chán ngấy ra, cô có thể thỉnh thoảng làm chút canh được không?"
Khương Tuyết Nhu giật mình, trước đây cô đã nấu canh cho anh nhưng anh không uống nhiều, cô nghĩ anh không thích nên bớt hầm đi, dường như cô đã hiểu lầm: "Được, anh muốn ăn canh gì?" "Súp bí đỏ hoặc súp gà đen hoặc khoai mỡ đều được.
Cô có thể mua chút thuốc bổ như đảng sâm, yến sào, đông trùng hạ thảo các loại.
Cứ quẹt thẻ của tôi."
Rõ ràng khi cô ở bệnh viện, bác sĩ đã dặn phải điều dưỡng bồi bổ cơ thể, nếu không sẽ để lại di chứng, người phụ nữ này lại không hề bận tâm.
Chính là ỷ vào tuổi trẻ muốn làm gì thì làm mà không cần biết bất cứ điều gì.
"Ừ."
Khương Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
Hầu hết những thứ anh nói là để bồi bổ, kẻ có tiền thích tất cả các loại thực phẩm bổ dưỡng, nhưng cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Mãi đến sau bữa ăn, cô nhìn anh ăn hết những món ăn trên bàn, cô mới nhận ra rằng anh không hề chán những món ăn này một chút nào.
Được rồi, có vẻ là người cần phải bồi bổ là cô.
Khi ra viện, bác sĩ cho biết lần này có suy nhược, ăn ít dầu mỡ, bổ sung khí huyết nhiều hon.
Cô nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, trái tim bất giác đập thình thịch.
Sau khi ăn xong, Hoắc Anh Tuấn còn nhiều chuyện nên trực tiếp vào phòng làm việc.
Mười giờ tối, Khương Tuyết Nhu thấy anh vẫn chưa ra, liền nấu một bát cháo gan heo và rau cải đưa vào.
Dưới ánh đèn sáng rực, người đàn ông ngồi vào bàn làm việc, lật xem tài liệu và kiểm xem máy tính xách tay, trên sống mũi có một cặp kính vàng, trên người toát ra vẻ tao nhã, điềm đạm mà cô chưa từng thấy.
Khương Tuyết Nhu từng nghĩ Lục Thanh Minh làm việc rất quyến rũ, nhưng hôm nay so với Hoắc Anh Tuấn thì quả thực là đã vứt Lục Thanh Minh xa vài con phố.
“Cô tới từ khi nào?” Hoắc Anh Tuấn khép lại máy tính xách tay, lạnh nhạt quay đầu nhìn lại.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh đeo kính, thật đẹp trai khiến tôi muốn ngất đi.” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nịnh nọt.
"Còn chưa quen?” Người nào đó khẽ nhưởng mày.
Lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu bị sặc.
Một lúc lâu sau, cô tiếp tục nịnh hót: "Khuôn mặt anh mỗi ngày một khác, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng không chịu nổi, càng nhìn càng không chán."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...