Tần Nhan vui vẻ reo hò, cô bé hoàn toàn không biết ba mình đang nghĩ gì.
Đôi mắt đen láy của hắn híp lại, nếu Vưu Thi ở đây cô ta sẽ biết đối phương đang mưu tính một cái gì đó.
Bởi vì đây là thói quen của Tần Dực, chỉ cần hắn tập trung suy tính cái gì đôi mắt đen láy nguy hiểm đó sẽ híp lại trông vô cùng thoải mái.
"Ba ba sẽ cho con một người em, đến lúc đó phải chăm sóc cho em, được không?" Hắn vuốt tóc cô bé, Tần Nhan cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Dạo này mí mắt Vưu Thi cứ giật giật, lòng thì cồn cào như sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.
Cô ta bây giờ cũng chỉ là một bà nội trợ bình thường, có dịp thì ăn chơi một chút, hôm qua được Viễn Thành dỗ làm hơi nhiều nên giờ cô ta ăn không tiêu.
Cô ta bị "làm" xong mềm oặt trên giường, chẳng còn sức để uống thuốc tránh thai.
Sáng sớm thì mới vội vàng đem ga giường đi giặt, sợ Tần Dực về thì thấy được cũng hoàn toàn quên phải uống thuốc.
Đến khi giặt xong ga giường, cô ta mới nhớ đến vội vàng uống thuốc, sợ thuốc không còn tác dụng Vưu Thi liền nghĩ đến việc dụ dỗ chồng.
Nhưng ʜᴜʏệᴛ cô ta vẫn còn đau, hoàn toàn không làm được.
Phía dưới còn sưng đỏ do hôm qua Viễn Thành quá mạnh bạo, Vưu Thi chưa bao giờ nếm trải mùi vị mạnh bạo của gã, trước giờ gã luôn dịu dàng.
Hành động va chạm mạnh bạo như hôm qua làm cô ta say đắm, trầm mê cho tới khi mệt mỏi ngất đi.
Vưu Thi nghe thấy tiếng xe bên ngoài, lại nhìn đồng hồ liền biết hai ba con đã về nhà.
Cô ta điều chỉnh biểu cảm, quần áo rồi đi ra đón hai người.
"Mẹ!" Tần Nhan được baba thả xuống nhào vào lòng người mẹ, môi chúm chím hôn lên má cô ta.
"Ngoan lắm" Cô ta thả con bé xuống để bé con đi xem tivi, tiến tới cầm áo khoác treo lên móc cho chồng, Vưu Thi hơi nhíu mày có cảm giác chồng cô lại thay một cái áo vest mới.
Mỗi ngày đều là một cái áo vest mới, trước kia cô ta có hỏi.
Khi đó anh ấy nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, anh ấy nói với cô ta là anh ấy thích vest mới.
Đó là thói quen trước đây, không ai có thể kiểm soát được dường như nó là một di chứng của bệnh sạch sẽ mà hắn từng mắc phải.
Khi đó gương mặt Tần Dực vừa chân thành lại vừa tần tụy, hắn nói từ khi gặp Vưu Thi căn bệnh sạch sẽ liền thuyên giảm sau đó liền chậm chạp biến mất.
Nhớ lại chuyện cũ làm Vưu Thi khẽ bật cười, người chồng vốn dĩ mỉm cười dịu dàng lại nhìn bóng lưng cô ả một cách thờ ơ.
Môi hắn khẽ nhếch lên.
"À đúng rồi, một nhà báo đã nhắn tin cho em.
Cô ấy muốn gia đình chúng ta đến chụp kỉ niệm gia đình vào ngày mai.
Anh có muốn đi không?" Vưu Thi tự nhiên nắm tay chồng, bàn tay to ấm áp làm mặt cô ta nổi lên rạng hồng khả nghi.
Tần Dực bật cười, búng vào trán cô ta sủng nịnh nói: "Em muốn đi vậy còn hỏi anh làm gì, bà xã nói gì anh cũng nghe." Hắn ôm cô ta vào lòng, miệng nói lời ngọt ngào nhưng ánh mắt lại có chút chán ghét.
Vưu Thi thầm nghĩ, cắn môi không vui.
Nếu không phải về "phương tiện" kia của chồng cô ta bị nhanh, thì Tần Dực chắc chắn là một người chồng tốt và mẫu mực không thể chê.
Nhớ đến đêm tân hôn, căn phòng tối um, tất cả ngọn đèn đều bị tắt vì chú rể ngại ngùng, Vưu Thi vừa cảm thấy phía dưới mình bị lấp đầy thì liền nghe thấy tiếng người đàn ông rên rỉ xong rồi gục xuống trước ngực cô.
Lúc đó Vưu Thi không hiểu vì cái gì mà một người đàn ông đẹp trai, cao to lại bị ysl chứ?! Vốn dĩ nhu cầu đã cao lại gặp một người như vậy, bảo sao cô ta chịu nổi? Tháng thứ 4 sau khi kết hôn, Tần Dực bận đi công tác, cô ta liền liên lạc với Viễn Thành dụ dỗ gã lăn giường cùng mình.
Hai người lăn giường suốt hai ngày ở chung cư vùng ngoại ô, sau mới thỏa mãn chậm chạp lại.
Chắc có lẽ xấu hổ với cô nên thể lực về sau của Tần Dực có vẻ tốt hơn, nhưng đã nếm mùi vị ngon ngọt sao cô ta có thể bỏ được.
Thỉnh thoảng cô ta vẫn gọi Viễn Thành đến để làm tình, vụm trộm làm Vưu Thi kích thích đến nghiện mùi vị.
Hỏi cô ta có yêu chồng và con gái không? Thì tất nhiên là có nhưng thứ cô ta yêu hơn là dục vọng, nhục dục, tinh thần vui sướng.
"A! che mắt che mắt." Cục bông nhỏ chờ mãi không thấy ba mẹ đâu, ra ngoài liền thấy hai người đang ôm ấp, âu yếm nhau.
Bé con lấy hai tay mụ mẫm che mắt, thế nhưng lại để lộ ra khe hở, đôi mắt to tròn vẫn quan sát hai người họ.
Tần Dực bế bé con lên, bắt đầu xoay một vòng song lại xoay thêm vòng nữa.
Bé con vui vẻ cười khúc khích, nắm chặt lấy tay ba mình.
Vưu Thi dọn cơm cũng vui vẻ trước hình ảnh hai ba con.
Khung cảnh gia đình vô cùng hạnh phúc nhưng chẳng ai biết ẩn dưới nó là một cơn bão tố đủ để dìm mọi hạnh phúc xuống dưới?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...