Tần Dực nhìn ra người bạn mình tức giận, đúng vậy là tức giận.
Kể từ khi sự việc đó xảy ra cũng đã 4-5 năm, con gái út họ Bạch phải đưa ra nước ngoài điều trị tâm lý.
Mặc dù bây giờ trông cô ấy có vẻ bình thường nhưng có ai biết đằng sau bộ dáng vui vẻ, hòa đồng đó là một bộ mặt như thế nào? Có khi linh hồn và trái tim cô ấy đã biến mất rồi cũng nên.
Nhà họ Bạch truy tìm khắp nơi muốn kiếm ra hung thủ, chỉ tiếc là khi đó căn cơ họ Bạch không bằng họ Viễn.
Bọn họ chùi mông cho thằng con trai riêng lâu như vậy cũng vì trong nhà chưa có con trai, Viễn phu nhân liên tục sinh hạ con gái, đến cả đứa năm ngoái được kì vọng to lớn cũng là con gái, Viễn phu nhân sinh xong liền sốc nặng mà ngất xỉu.
Bao năm nay Viễn Thành nghĩ nhà họ nội lạnh nhạt với gã nhưng thật ra thì không phải!
Chắc là do ám ảnh từ cái chết của mẹ, người ba trong trong tiềm thức của gã là một người tồi tệ nên gã luôn xa cách mọi người.
Bản thân thì lại luôn mặc định mình bị ghẻ lạnh, nhưng gã đâu biết những số tiền lớn, tài khoản với mười số không luôn được ba hắn lấp đầy.
Nếu không thì hắn đâu có tiền mà ăn chơi sa đọa, Viễn Túc cũng thương gã, chỉ là gã không muốn nhận mà thôi.
Đứa con này, lão già kia chưa bao giờ muốn bỏ.
Nay căn cơ họ Bạch đã vượt xa Viễn thị, tất cả do một tay Bạch Diệp làm nên.
Người đàn ông trẻ tuổi này cũng không kém Tần Dực, chỉ là cái thói đào hoa của anh luôn khiến hắn chán ghét ra mặt.
Thời niên thiếu mỗi một tuần liền thay bạn gái, ngày nào cũng có mùi phấn son trên người.
Một người mắc bệnh sạch sẽ như Tần Dực bị Bạch Diệp làm cho ghê tởm, lập tức đá ra nhà không do dự, sáng hôm sau còn cười hì hì nói lần sau sẽ không thế nữa.
Thiếu niên hoạt bát, ngả ngớn ngày xưa nay đã thay đổi từ khi em gái xảy ra việc.
Một mình gánh vác một phần công việc từ gia đình, từ hôm đó liền thay đổi rõ rệt.
Tần Dực cũng ít khi thấy hắn vui chơi cùng một cô gái nào nữa.
"Xin lỗi, hiện giờ tôi chỉ biết nói như vậy." Với tính cách nửa nóng nửa lạnh của Tần Dực, anh biết hắn nói với mình đã là đặc xá lớn nhất.
Dù sao tính cách âm u của tên này kết hôn xong cũng đỡ hơn phần nào, nhắc đến phu nhân của cậu bạn mình, anh cũng gật gà gật gù.
Hừm, cũng là một cô gái tốt.
Sợ bạn thân ra tay là hỏng kế hoạch, Tần Dực vẫn không quên nhắc lại.
"Chỉ cần cậu đợi thêm một chút, đừng chạm đến gã."
"Được rồi được rồi, tôi tìm gã 4-5 năm còn chưa biết tên gã.
Nay cậu lại cho tôi biết, chờ thêm cũng được, dù sao chẳng mất gì." Bạch Diệc rít điếu thuốc, gió đêm thổi tan làn khói mù mịt.
Bạch Diệp ngắm nhìn bầu trời đêm, rõ ràng là đêm tối vậy mà lại có những ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
Ít nhất cho tới bây giờ, anh cuối cùng cũng thể trả thù cho em gái.
????ru????ện ha????? ????ì???? nga???? ????rang chính _ ???? r ù ???? ???? r u ???? ệ n.Vn _
"Ồ, đã tời giờ rồi.
Bây giờ tôi quay về phòng điều khiển, lát nữa cho cậu thấy cái này đẹp lắm." Anh vỗ vai Tần Dực, vứt điếu thuốc rồi dẫm lên.
Sau đó mỉm cười anh quay lưng rời đi để lại Tần Dực đứng đó một mình, lúc này tiếng đàn du dương phát ra từ bên trong sảnh chính.
Nhưng những phím đàn này lại khác hoàn toàn tiếng đàn hôm đàn nọ, Tần Dực nhíu mày.
Xem ra không phải Tống An, hắn đến đây có chút vô nghĩa.
Hắn lười biếng dựa vào lan can ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh, đẹp đẽ đang chen nhau tỏa sáng.
Đột nhiên hắn cảm thấy Tống An rất giống những ngôi sao này, bởi vì cô là người chiếu sáng cuộc đời hắn, kéo hắn khỏi vũng bùn lầy sâu hoắm.
Ngắm một lúc Tần Dực thu ánh nhìn lại, hắn muốn rời khỏi bữa tiệc để trở về sớm.
Một tuần rồi hắn chưa gặp cô nghĩ như vậy máu trong người lại sôi sục, hắn đi trên hành lang rộng lớn, đây là con đường phía sau nhà họ Bạch mà hắn hay đi.
Nhưng bây giờ lại có một người phụ nữ chặn hắn, Tần Dực không vui nhíu mày.
Mất kiên nhẫn muốn đẩy người nọ đi, ai ngờ vừa chạm Tần Dực đã nhìn thấy khuôn mặt người nọ.
Là Tống An? Cô làm thế nào để xuất hiện ở đây? Rõ ràng khi nãy hắn thấy chấm đỏ vẫn còn ngoan ngoãn ở trong nhà, cô phát hiện hắn gắn định vị vào điện thoại sao?
"Sao em lại ở đây." Tần Dực nắm chặt cổ tay cô, bàn tay khác không vui che đi eo nhỏ đang hở.
"Em được mời đến diễn piano nha, anh đến dự tiệc hả?" Tống An cũng không hề bất ngờ khi lại gặp Tần Dực ở đây, gã đàn ông này đã mất hút một tuần.
Nếu cô không nghĩ cách xuất hiện, có khi hắn sẽ hoàn toàn quên mất cô.
Tần Dực nhìn đôi mắt ngây thơ lay động lòng người đó, hắn muốn nói đã có người đánh piano rồi, mà hắn biết tính Bạch Diệp.
Anh mời người này đánh đàn sẽ không mời người khác, chỉ có thể là gấu nhỏ nói dối.
Mục đích là gì? Tất nhiên là để gặp hắn rồi.
Mặc dù cô đến với hắn vì muốn lợi dụng nhưng đã đến rồi thì đừng hòng quay đầu.
Cô chỉ là của riêng Tần Dực này, không cho trốn thoát.
Tần Dực vui vẻ, ôm thân hình bé nhỏ vào ngực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...