Một bóng chat khác nhảy ra, Tống An hoàn hồn, cô ẩn tin nhắn của thám tử rồi mới ấn vào bong bóng chat khác.
Tần Dực: Xin lỗi, hôm nay xảy ra chuyện nên tôi không đến được.
Tống An nghi hoặc, hắn xin lỗi cô? Vì cái gì mà phải xin lỗi? Mặc dù đầu nghĩ thế nhưng Tống An lại trả lời khác hẳn.
Tống An (Gấu con): Không sao, em hiểu mà.
Một tình nhân ngoan ngoãn sẽ luôn khiến người ta đau lòng, chắc là Tần Dực cảm thấy hối lỗi nên tin gửi đi chưa được bao lâu liền trả lời.
Tần Dực: Lần sau sẽ đến, xin lỗi.
Tống An (Gấu con): Vâng!
Trả lời xong tin nhắn, cô cúp máy.
Dọn dẹp những thứ trên bàn rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô gọi một chiếc taxi nói với tài xế địa chỉ, ngồi lên xe.
Dưới ánh đèn mờ ảo đèn đường ánh mắt Tống An trầm tư, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Tần Dực không vui nhìn chấm đỏ đang di chuyển trên điện thoại, cô tình nhân bé nhỏ của hắn lại đang đi đâu đây? Lúc nào cô ấy cũng khiến hắn bất an, bây giờ cũng vậy.
Vất vả lắm mới lừa được người tới tay, vậy mà cô ấy chẳng bao giờ an phận ở yên một chỗ.
Lúc nào cũng biến mất và vô tư nở nụ cười xinh đẹp đó với gã đàn ông khác, mỗi khoảng khắc đó đều khiến hắn tức điên lên.
Nhưng hắn không giống ba hắn, chỉ vì sợ hãi mà giam cầm mẹ ở một cái lồng như con chim hoàng yến.
Tuy nhiên mẹ hắn còn rất biến thái mà hưởng thụ, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo ba làm cho ông ấy đỏ cả mặt.
Tống An không phải người như vậy, nếu hắn mà giam cô lại có khi cô ấy sẽ như con chim hoàng yến gãy cánh, vô hồn sống qua ngày.
Hắn tấm tắc tiếc nuối, ánh mắt không hề rời khỏi dấu đỏ kia.
Vưu Thi vẫn còn hôn mê nằm trên giường, vợ chồng nhà Thẩm đã về rồi.
Hai người bảo hắn ở đây chăm sóc Vưu Thi, mai lại đến đây thăm người.
Trước khi đi bà ta còn không quên dặn dò Tần Dực, dù người phụ nữ này tàn ác đến đâu thì trong lòng bà ta Vưu Thi vẫn có chỗ đứng.
Ai bảo cô ta chính là máu mủ duy nhất bà ta vất vả sinh ra chứ?
Còn gã Viễn Thành kia? Gã nằm ở đâu là việc của gã, Tần Dực chẳng hề quan tâm.
Dấu chấm đỏ trên điện thoại đã dừng lại, hóa ra cô ấy trở về căn hộ cũ kia, cũng vì thế mà sự tàn bạo trong đầu Tần Dực cũng giảm bớt.
Hắn thở phào ngả lưng lên ghế, bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng.
Khi Vưu Thi tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau, phần bụng cô ta đau nhức dữ dội cộng thêm phần trí nhớ tối qua khiến sắc mặt biến sắc, trắng bệch hơn tờ giấy.
Cô ta không ngờ Viễn Thành lại xuất hiện trong phòng, mà khi đó Tần Dực đã đi đâu? Sao anh lại không ở nhà, chẳng lẽ anh ấy đã biết tất cả?
Càng nghĩ càng sợ hãi, Vưu Thi nhìn người chồng còn đang nằm bên mép giường.
Chẳng biết hắn nằm đó được bao lâu rồi, khóe mắt còn hơi đỏ.
Cô ta sợ chồng sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt thất vọng, nhưng khi Tần Dực tỉnh dậy hắn mừng rỡ ôm Vưu Thi vào lòng, cô ta không nhìn thấy nét ghét bỏ nào trong đó mà chỉ toàn áy náy và đau đớn.
Bất giác cô ta thả lỏng, an ủi chính mình nhợt nhạt khẽ cười.
"Em...!Em có thai khi nào...!Sao lại không nói cho anh biết." Tần Dực run rẩy, giọng nói cũng run theo.
Dáng vẻ của chồng làm cho Vưu Thi cảm thấy hơi buồn cười.
"Em còn chưa kịp nói cho anh biết." Cô ta lí nhí trả lời, khuôn mặt đầy buồn bã và tiếc nuối.
Trong thâm tâm thì lại mong đứa bé này mất đi càng tốt, nhỡ đâu sinh ra mà không giống thì lại phiền phức.
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau được một lúc thì vợ chồng Vưu đến, Tần Dực xin phép ra ngoài lấy nước ấm cùng mua đồ ăn sáng.
Không khí ấm áp trong căn phòng bị xua tan đi, Vưu Thi ấm ức bật khóc.
"Ba mẹ!"
Đáp lại lời cô ta là một cái tát thẳng vào mặt.
Chát!
Vưu Thi ngớ người, che một bên mát nóng rát không thể tin được nhìn mẹ của mình.
Vưu Hành bên cạnh giật mình, muốn nói lời giải hòa nhưng lại bị cái trợn mắt của Thẩm Quyên dọa cho sợ.
Ông ta lại nhớ đến Lệ Mân, trước giờ cô ấy đối xử với ông ta dịu dàng đâu như con cọp cái này, cái bụng của cô ấy cũng lớn rồi.
Ông ta cúi đầu, ánh mắt dịu dàng bị che khuất.
"Rốt cuộc là mày qua lại với Viễn Thành bao lâu rồi." Bà Thẩm lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo khiến Vưu Thi sợ chết khiếp sau đó ngẩn người.
"Mẹ...!Con...!Con"
"Mày nghĩ tao không biết sao! Nếu hôm qua t không nói dối thì mày nghĩ Tần Dực có thương yêu mày như bây giờ không!?" Bà hít thở, nén cơn tức giận vào lòng.
"Vưu Thi, cô đã lớn rồi không phải là trẻ con.
Tùy hứng hay vui đùa nhất thời sẽ giết chết tương lai.
Cô không nghĩ cho ba mẹ sao? Ba mẹ đã vì cô làm nhiều việc đến vậy mà cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân! Cô xem! Cô xứng không!"
Vưu Thi bật khóc, cắn môi gật đầu.
Thẩm Quyên thở phào, ánh mắt sắc lạnh hỏi.
"Qua lại từ khi nào?"
Vưu Thi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, mơ hồ nói.
"Tháng thứ 4..." Cô ta mím môi.
"Khi anh ấy đi công tác.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...