Quả nhiên ngày hôm sau, người chiếu cố cậu biến thành một nam nhân khác trong bộ lạc.
Thông qua động tác khoa tay múa tay của người bộ lạc này có thể thấy phỏng chừng Spencer còn chưa có rời khỏi bộ lạc, chỉ là xuất hiện vô cùng ít, dù cho có rời đi một thời gian cũng sẽ trở về. Muốn trông thấy hắn sẽ rất khó khăn.
Âu Dương Long đã có thể ngồi dậy, bọc thảm ngơ ngác nhìn ngọn lửa vũ động.
Từ bữa chính mình bắt buộc Spencer nói yêu đến nay hai người bọn họ đã không còn gặp mặt nữa.
[ Làm cái gì, cái này có tính là lần thứ nhất thất tình không?] Mặc dù không thể nói rằng đây là tình yêu, bất quá biểu tình của cậu hiển nhiên rất giống một cái oán phụ.
“Xem ra Spencer không cần ngươi nữa.” Liệt Đa gặm một cái chân động vật xuất hiện ở bên người Âu Dương Long, cách đó không xa còn có mấy người phụ nhân hào hứng bừng bừng mà nhìn Liệt Đa bên này.
“Hắn dù sao cũng sẽ tìm được người khác đến thay thế ta.”
“…. Khẩu khí của ngươi nghe rất không may? Nhân loại.” Cố ý vỗ sau lưng Âu Dương Long một cái, hại cậu đau đến chết đi sống lại, cậu phẫn hận mà nhìn cái tên Liệt Đa chuyên xem thường người khác này.
“Ta không thể so với các ngươi, ở đây ta không có gì cả! Ta ngay cả….” Nói không được nữa, nhưng thật ra là cậu rất muốn làm chuyện đó, bất quá cậu cũng không muốn cùng nữ nhân của bộ lạc này làm, thật sự lớn lên quá xấu, thẩm mỹ của cậu chỉ có thể tiếp nhận nữ nhân Trung Quốc hay là loại mỹ nữ cổ điển, loại lưu hành cậu không tiếp thu được.
[ Cái khiếu thẩm mỹ này nếu như coi là một loại bệnh, vậy cậu đối với Spencer chắc là sau khi lăn lộn xong mới nâng lên thẩm mỹ quan mà nghĩ rằng hắn tuấn tú đi.]
Liệt Đa nhìn giống đực nhân loại trước mặt, hắn ghét nhất là giống đực cùng xem thường nhất là nhân loại.
Bất quá thong qua dấu móng vuốt sau lưng nhân loại, vẫn là lần đầu tiên Liệt Đa nhìn thấy Spencer mất khống chế như vậy, rốt cuộc nhân loại này nói với hắn những gì?
“Liệt Đa, mấy ngày nay ngươi gặp qua Spencer không ?”
Liệt Đa ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Âu Dương Long, chẳng muốn cùng cậu nhiều lời, dứt khoát lại đi vào trướng bồng chuẩn bị cùng những nữ nhân khó coi kia thâu hoan.
Mỗi lần Spencer động dục đều suốt ngày quay chung quanh cái thôn này, Liệt Đa thật ra nghe thấy khí tức của hắn rất rõ ràng, người kia lần này động dục là lạ ? Bình thường hắn đều là biến trở về hình dáng của hắc báo, tùy tiện tìm nữ nhân trong thôn hành sự, lần này lại mang về một giống đực nhân loại?! Còn cùng hắn kết hôn?! Cái loại nam nhân thấp kém không có công năng gì như thế hắn muốn làm gì?! Liệt Đa càng xem càng không vừa mắt.
“Này, nhân loại.”
“Gì chứ?! Ta van ngươi ngươi chuyên tâm chút được không, ta phải đi.” Kéo thân thể suy nhược, Âu Dương Long chuẩn bị trở về trướng bồng của Spencer.
“Ta mang ngươi đến chỗ chiếc máy bay gặp tai nạn được không? Nghe nói ngươi đối nó rất có hứng thú.”
Âu Dương Long nhìn nhìn Liệt Đa, cậu cũng không phải tên ngốc, cũng không phải nữ diễn viên trong phim đồng thoại, để người xấu có thể một hay câu là lừa đi.
“Đối với ngươi có lợi ích gì? Ngươi sao lại quan tâm chuyện của ta.”
“Uy uy! Ngươi tính toán gì đó, ta nguyện ý giúp ngươi nghĩ biện pháp trở về ngươi nên vui mừng mới phải, đừng chết quấn quýt lấy Spencer. Hắn không thuộc về ngươi.”
[ Cái gì?!]
“Là hắn quấn quýt lấy ta được không! Mau dẫn ta đi! Thể lực của ta có hạn!” Âu Dương Long tức giận nên không nhận ra người khác đang kích thích mình, nhất là lấy chuyện cậu tỏ tình thất bại ra kích thích cậu. Mặc dù cũng không hẳn là tỏ tình thực sự.
Vuốt quải trượng đi theo Liệt Đa vào rừng rậm, cậu còn tưởng rằng chính mình rất nhanh có thể đến nơi, ai biết thẳng đến trời tối, trước mắt vẫn là rừng rậm bao la.
“Chúng ta phải đi tới khi nào?”
“Đi vào trong đó phải đi hai ngày, đó là tốc độ của một mình ta, mang thêm ngươi cái này vướng víu, ít nhất phải đi bốn ngày.”
“Ngươi sẽ không phải là đang gạt ta đi, đem ta ném ở trong này để dã thú ăn tươi hoặc là thế nào?”
Liệt Đa hừ hừ nở nụ cười, lấy tay nhóm lửa cho đống nhánh cây trước mặt, ánh lửa chiếu sáng chung quanh bọn họ, chợt nghe một ít tiếng kêu từ xa vọng lại.
Âu Dương Long cảm giác đặc biệt cố sức, nhất là miệng vết thương sau lưng vẫn chưa khỏi toàn bộ, cả phía sau lưng đều đau, trước kia có thân thể của Spencer để cậu dựa vào, hiện tại chỉ có thể ngồi ở trên khúc gỗ mà thở, điều này làm cho cậu có điểm không thể chịu được, mặc kệ Liệt Đa làm gì, cậu giờ chỉ muốn ngủ ngon một giấc.
“Ngươi không cần phải đem tình cảm của loài người đặt ở trên người của Spencer, hắn sẽ không hiểu.” Liệt Đa ném thêm vài nhánh cây vào đống lửa.
“….. Cho nên ta mới chịu đi theo ngươi tìm máy bay, tìm cách vĩnh viễn rời khỏi các ngươi.” Nằm ở chỗ này cảm giác mặt đất đặc biệt cứng ngắc, bất quá cũng không có biện pháp khác.
“Hy vọng ngươi nói đều là thật sự.”
“Liệt Đa ngươi rất xem thường ta sao?”
“Bởi vì ngươi không đáng để ta coi trọng.”
Âu Dương Long trợn trắng mắt, cũng đành phải thừa nhận mình xác thực rất ngu ngốc, nhưng là cũng không thể nói trắng ra như vậy chứ!
“Ngươi rất coi trọng Spencer?”
Liệt Đa khó khăn mà nhìn Âu Dương Long một chút, cũng không có ý định trả lời vấn đề này, vấn đề này làm hắn có chút khó mở miệng, không biết nên nói phải, hay là không phải. Ít nhất trong lòng của hắn thừa nhận Spencer là cường giả, nhưng là đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra.
Chuyển tầm mắt, Âu Dương Long đã ngủ, không biết có phải vì lạnh hay không làm cậu co cụm cả người lại, biểu tình còn đặc biệt không thoải mái.
Liệt Đa cũng chẳng muốn trông nom, phối hợp biến thành sư tử ghé vào một bên vừa nghỉ ngơi vừa cảnh giác.
Nơi này đã gần với lãnh thỗ của bầy lang, phải cẩn thận một chút………
Ngày hôm sau, Âu Dương Long ăn hoa quả do Liệt Đa tìm tới, khó khăn nhất chính là việc đi đường, cậu chỉ biết là cách thôn càng ngày càng xa, cũng không biết xa bao nhiêu, vừa vặn thân thể lại có điểm suy yếu, làm cậu nhịn không được ngồi trên mặt đất không ngừng thở, rốt cuộc theo không kịp bước chân của Liệt Đa.
“Chúng ta đi không sai biệt lắm cũng được một nửa đường rồi, cũng sắp đến.”
“Ta cứ nghĩ sáng ngày thứ hai ngươi sẽ quay về mất.”
“Ngươi tốt nhất không nên xem thường ta.”
[ Xem thường!? Ta chỉ xem ngươi như là một loại sư tử.] Âu Dương Long miễn cưỡng cười cười, không nói gì, ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời từ từ lộ ra nơi rừng cây.
“Liệt Đa, ta hỏi ngươi một chuyện.”
“Cái gì?” Kỳ thật Liệt Đa đối với vấn đề của Âu Dương Long không cảm thấy hứng thú, cậu mấy ngày nay hỏi quá nhiều, làm hắn rất phiền.
“Ngươi đã từng đánh cuộc với vận mệnh chưa ?”
“Đánh cuộc?” Trong đầu Liệt Đa suy nghĩ về ý nghĩa của hai từ đánh cuộc, sau khi hiểu được ý nghĩa của hai từ này , hắn có chút muốn cười.
Âu Dương Long cũng không muốn biết rõ đáp án , cậu cơ bản đoán được Liệt Đa chưa từng trải qua những phiền não giống mình, ít nhất hắn bây giờ đang phiền não, phiền não cần phải làm sao để cho mình biến mất.
“Ta nghĩ cho dù tìm được xác máy bay, cũng không nhất định có thể trở lại thế giới của ta.”
Liệt Đa suy nghĩ cẩn thận lời nói của Âu Dương Long, cuối cùng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sau đó trên đường đi, Âu Dương Long cũng không hỏi lại Liệt Đa vấn đề gì, bọn họ trong lúc đó giữ một khoảng cách, cũng bảo trì trầm mặc, điều này làm cho Liệt Đa còn có chút không quá thích ứng.
Thời điểm nhìn thấy xác máy bay, Âu Dương Long xác thực lại càng hoảng sợ, khung máy bay 747 to lớn bị gãy thành mấy đoạn, phân tán xung quanh cũng có vài mảnh khác, còn có hài cốt của con người.
Xem ra căn bản cũng không có bất luận kẻ nào sống sót, người chết như thế này hay là bộ dáng ra sao. Cậu có chút không dám tiến lên nhìn thử.
“Nó vốn bị lửa thiêu rất lâu mới tắt, ngươi tìm thử đi, xem có thể tìm được cái gì hay không.” Bây giờ là ban ngày, Liệt Đa vẫn có thể cảm nhận được khí tức của bầy lang, nhưng là chỉ là mơ hồ, phỏng chừng bầy lang đang ở gần đây.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tìm được cái gì?” Âu Dương Long không phải con người rắn rỏi trong mấy bộ phim truyền hình, cái gì thành thị, cậu ngay cả dụng cụ liên lạc dùng như thế nào cũng không biết, đừng nói chi là tìm được mấy cái thiết bị củ kĩ từ mấy năm trước rồi đem đi sửa chửa.
“Ngươi cho rằng nó hữu dụng.” Đột nhiên phát hiện đến một cái hộp sắt, mặc dù hỏa hoạn đã làm thay đổi màu sắc ban đầu, nhưng hoàn hảo là không bị hư.
Mở ra xem xét, bên trong có mấy tấm ảnh chụp, xem ra bảo quản vô cùng tốt, là ảnh chụp gia đình, đều là người ngoại quốc. Âu Dương Long cũng không nhận ra.
Hình chụp những người trong gia đình, còn có tình nhân.
Một đôi tình nhân nhìn qua đặc biệt thân mật, tựa hồ đang tại tình yêu cuồng nhiệt, lại làm cho Âu Dương Long có chút cảm giác đáng thương.
Đột nhiên một tấm hình hấp dẫn cậu, trong hình có một con Hắc Báo, tựa hồ là tại vườn bách thú, rất đẹp. Âu Dương Long bỏ cái hộp xuống, chỉ cầm lấy tấm ảnh có Hắc Báo.
“Ngươi đi đi Liệt Đa.”
Liệt Đa quay sang không hiểu cậu có ý gì.
“Ta muốn ở lại chỗ này, ngươi mau trở về đi thôi. Trở lại thôn.”
“…….. Ngươi tìm được cách trở về rồi sao?” Liệt Đa không quá tin tưởng, nhìn thấy Âu Dương Long nhẹ gật đầu, hắn không phải không tin tưởng, loại tình huống này muốn hắn tin tưởng xác thực rất khó, nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, có lẽ nhân loại này không muốn sống nữa chăng, chỉ là cũng không muốn để cho Spencer tìm được mình nên mới quyết định một mình ở lại, kề bên này còn có bầy lang…..
“Kề bên này có bầy lang ẩn hiện, ngươi xác định?” Hảo tâm nhắc nhở một chút.
Đối phương vẫn là trầm mặc gật nhẹ đầu.
Được rồi, cả Âu Dương Long này cũng không muốn trở về, hắn Liệt Đa cần gì làm người hảo tâm. Chẳng muốn cùng cậu tạm biệt một tiếng, Liệt Đa chầm chậm đi vào rừng.
[ Spencer, ngươi hẳn là phải cảm tạ ta vì đã giúp ngươi giải quyết cái tên nhân loại mà ngươi ghét này.]
Chỉ là hắn không có chú ý, cầm ảnh chụp Hắc Báo Âu Dương Long cả người có chút run rẩy, trên tấm ảnh chụp đã dính đầy bọt nước. Tại mặt trời rực rỡ chiếu rọi, bọt nước chậm rãi phóng đại chiếm đoạt hết phạm vi của ảnh chụp, nhìn vào vô cùng mất cân đối.
Nhìn đống phế tích, Âu Dương Long chậm rãi nhớ lại quá khứ, tìm được phòng điều khiển miễn cưỡng có thể bò đi vào, phía trên ghế ngồi lúc này đã bị cháy đen, cũng không còn lại bất cứ thứ gì, phỏng chừng người đã bị đốt thành tro. Bất quá bên ngoài vẫn còn có chút bạch cốt, Âu Dương Long nhặt cái đầu lâu lên, nhìn nó trầm trọng.
“Là sinh tồn hay là tử vong….. Đó là một vấn đề nghiêm trọng.”
Nhàm chán, cực độ nhàm chán, đem đầu lâu để sát vào bộ bạch cốt, coi như là để cho người chết có thể lưu cái toàn thây. Âu Dương Long nhìn phòng điều khiển đã trở nên vô dụng này, cậu ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn.
Nằm trên ghế ngồi bẩn thỉu, Âu Dương Long hưởng thụ một chút ánh mặt trời xuyên vào, cái này miễn cưỡng xem như là tắm nắng đi, trước kia như thế nào lại không chịu hưởng thụ qua? Đến lúc sắp chết này mới đi hưởng thụ thật sự là làm cho người ta khó chịu. Bất quá cũng khá tốt, có thể cùng mọi người chết cùng một chỗ.
Nhớ tới lời Liệt Đa nói phụ cận nơi này có lang ẩn hiện, nên có lẽ chính mình cuối cùng sẽ bị lang ăn tươi.
Không có tiếp tục suy nghĩ, Âu Dương Long cảm giác nặng nề muốn ngủ, cậu gần nhất phát hiện mình rất giống một tên lười biếng, cuộc sống ăn no ngủ đủ cậu trước kia cũng chưa có triệt để hưởng thụ qua.
Ít nhất sống lâu hơn một tháng đã làm cho cậu cảm nhận được rất nhiều thứ lúc trước bỏ sót, cậu cuộn mình lại trên ghế, thật ra cậu rất muốn nằm thẳng, nhưng là lưng rất đau, đều là do cái con hắc báo chết tiệt kia, dù vậy bàn tay nắm ảnh chụp của cậu cũng chưa từng nới lỏng.
Đợi đến lúc cậu…tỉnh lại, phát hiện đã là ban đêm.
Liệt Đa rời đi thật lâu, nhưng mà hắn không có triệt để đi xa, hắn đang lẳng lặng ngồi trên một cái cây có thể nghe được khí vị của Âu Dương Long, nhìn phía xa xa mơ hồ là xác máy bay. Từ lúc Âu Dương Long bò vào máy bay, cũng không thấy đi ra, Liệt Đa cũng không thể đi qua xem cậu, hắn ở nơi này có thể làm gì? Khí tức của bầy lang càng ngày càng gần, phỏng chừng cũng là ngửi được hương vị của nhân loại, bởi vì Spencer thân cận tựa hồ đã làm sâu sắc hơn hương vị nhân loại của Âu Dương Long, đám lang di động với tốc độ rất nhanh, khả năng khuya hôm nay sẽ đột kích.
“Ngươi đã từng đánh cuộc với vận mệnh chưa ?”
Liệt Đa tự hỏi những lời này, hắn không rõ vì sao mình lại tự vấn như vậy, nhưng đây cũng là nguyên nhân làm hắn thay đổi chủ ý.
Hắn nghĩ hay là mình nên xác nhận nhân loại thực sự tử vong rồi hẵng rời đi. Vì sao hắn cố chấp như vậy, Liệt Đa cũng không biết.
Buổi tối có chút lạnh, trong lúc này không có bất luận cái gì có thể nhóm lửa, Âu Dương Long dùng cái váy ngắn làm từ vải dù đắp giữ ấm, cậu nghe được thanh âm của bầy lang, đáng sợ giống như là lần đầu tiên trong sơn động nghe thấy. Bất quá lần này Âu Dương Long tựa hồ cũng không có vẻ vô cùng khẩn trương. Đợi cho lang đến đây một ngụm cắn chết thì tốt rồi, nhìn xác máy bay đầy hài cốt mình tìm được, xung quanh cũng toàn miếng sắt, nghe nói cắt lên cổ một đường liền rất nhanh sẽ giải quyết xong.
Ánh mắt đỏ tực của bầy lang đã xuất hiện trong tầm nhìn của Liệt Đa, hắn cũng xác định nhân loại kia còn trong máy bay, xem ra cậu thật sự là chuẩn bị chờ chết.
Một tiếng lang kêu làm cho Liệt Đa càng xác định chúng nó đã đi vào phía dưới của xác máy bay, theo ánh mắt của một con đi trước, lại tăng thêm năm con nữa, tổng cộng hơn mười con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phòng điều khiển của máy bay. Đây chính là đầu lĩnh bạch sắc lang của đàn, bầy sói này toàn bộ đều là công lang, ngay cả Spencer cũng không trêu chọc vào quần thể này.
Âu Dương Long thật là đáng thương, không muốn gặp cái gì thì y như rằng rồi sẽ gặp, muốn gặp cái gì thì ngay cả một cái bóng cũng không có xuất hiện. Một con lang dò đường đột nhiên dẫm nát cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy con mồi bên trong cũng đang đồng dạng nhìn lại nó – Âu Dương Long.
[ Ai, thượng đế, lần này ta thật sự phải đến gặp mặt ngài rồi] nhìn thấy con lang dò đường đột nhiên xuất hiện, Âu Dương Long giơ lên miếng sắt. Một tay cử động, nhưng là tay còn lại nắm ảnh chụp lại run rẩy đến lợi hại chống đỡ trứơc ngực, động tĩnh thật lớn của bầy lang gần kề bên tai, không chết lại có thể thế nào. Còn sống mà bị ăn thịt cảm giác sẽ đặc biệt khủng bố!
Đột nhiên động tĩnh bên ngoài tựa hồ không đúng, một ít lang gào rú bị ném lên trời, sau đó đều hấp hối, Âu Dương Long cũng có thể trông thấy tình cảnh những con lang bị ném lên trời như thế nào, cậu tranh thủ thời gian bò ra xem thử.
Đột nhiên nghe được một tiếng rống giận quen thuộc.
[ Spencer?!] cậu ném miếng sắt đứng dậy, lảo đảo leo ra khỏi máy bay, liền nhìn thấy mấy con lang còn lại đang dùng ánh mắt dữ tợn nhìn hắc báo trên người đầy vết thương bên kia. Bất chấp chân bị cắt nát đau đớn, Âu Dương Long chỉ muốn chạy về phía trước, đột nhiên trước người xuất hiện một đầu lang, hung dữ mà nhìn chính mình. Cậu lui một bước thì bị ngã ra sau lưng, vết thương vừa tốt được chút lại lần thứ hai nứt ra chảy đầy máu, làm cậu đau đến không thể chịu được.
Liệt Đa kỳ thật càng giật mình, hắn rõ ràng đã chuẩn bị nhảy xuống cây rời đi, lại đột nhiên nghe thấy được hương vị của Spencer, một cổ lực lượng theo dưới cây nhảy lên tới. Loại ánh mắt này xác thực là Liệt Đa chưa từng trông thấy qua.
Spencer rống lớn một tiếng, sợ tới mức một con lang đang tới gần Âu Dương Long có chút lùi bước, nhưng cũng không có rời đi, như cũ nhe răng trợn mắt mà nhìn mồi ngon trước mắt.
Con bạch sắc lang đầu đàn không có bất luận ý tứ lùi bước nào, nó đột nhiên nhào tới, hung hăng cắn vào lớp da dưới bờm lông lưng của Spencer, những con lang khác đang chuẩn bị tùy thời công kích, lại không hiểu ra sao bị đẩy ra xa, sau đó một cái móng vuốt đen có hoa văn đốm vàng quét về phía lưng của bạch sắc lang.
[ Bích Na?!] Liệt Đa cùng Âu Dương Long càng thêm giật mình.
Bạch sắc lang né tránh không kịp, đột nhiên bị quét trúng đầu, lực đạo đủ để đánh chóng mặt một người trưởng thành.
Thấy bạch sắc lang ngã vào một bên, bích na rống giận đình chỉ động tác, quay qua nhìn Spencer trên người đầy vết máu cùng lông mao bị cắn rơi.
Bích Na không biết vì cái gì, đột nhiên biến thành người, như vậy bạo lộ trước mặt của bạch sắc lang.
“Ta biết ngươi gọi là John! Ta cũng biết ngươi có thể biến thân, ngươi đứng lên cho ta! Chết tiệt.”
Ánh mắt Bạch lang đột nhiên trở nên rất sắc bén, nó chậm rãi đứng lên, một nam tử tóc trắng xuất hiện, gã chùi vết máu bên khóe miệng rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm .“Nguyên lai là giống cái. Thực mất hứng Spencer. Vốn tưởng rằng có thể triệt để giết ngươi. Vừa có thể có được miếng thức ăn để nuốt vào bụng vừa có thể thay thế ngươi.”
[ Con dã thú thứ tư có thể biến hình?!] Âu Dương Long nhanh bị làm cho hôn mê.
“Ngươi ai cũng thay thế không được.” Liệt Đa đột nhiên xuất hiện tức giận mà nhìn Bạch lang, hôm nay là đêm trăng tròn, trách không được các ngươi đặc biệt mãnh liệt như vậy.
Spencer căn bản mặc kệ, hắn lập tức biến thân đi đến trước mặt Âu Dương Long, nhìn cậu so với chính mình cũng không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt đặc biệt bi ai.
[ Hai người các ngươi còn như vậy sao? Chỉ mới có năm ngày không gặp….] Bích Na không hiểu mà nhìn hai cái người đang ôm nhau kia.
Spencer không nói gì, ôm lấy Âu Dương Long theo một hướng khác rời đi, lúc này trên chân Âu Dương Long chảy đầy máu, còn có vết thương trên lưng cũng đỏ thẫm một mảnh, nhưng cậu cảm thấy dấu rang trên lung Spencer còn nặng hơn của mình.
“Ngươi thật sự muốn một cái đáp án?” Rời đi ba người kia, Spencer ôm chặt Âu Dương Long, khi hắn biết được tin cậu rời đi liền điên cuồng đuổi theo, hắn nghĩ rất nhiều, thậm chí sợ hãi khi đến nơi chính mình sẽ chỉ thấy được một bộ hài cốt, cuộc sống từ nay về sau hắn không biết tâm tình của mình sẽ là sung sướng, hay là bi thống nữa.
“Được rồi, ta cái gì cũng không muốn biết , ta từ nay về sau cũng sẽ không hỏi.” Nội tâm Âu Dương Long lúc này cũng không chịu nổi, thời điểm cậu nhìn thấy hắn tới cứu mình thật sự rất cao hứng.
Chỉ là cậu cũng minh bạch sai biệt giữa bọn họ vĩnh viễn không có khả năng dùng tiêu chuẩn bình thường để cân nhắc.“Chúng ta trở lại thôn đi Spencer, ta vĩnh viễn cũng không đi nữa.”
[ Vĩnh viễn cũng không nói yêu ……]
Lúc này Bích Na đang nhìn bóng lưng hai người bọn họ từ từ biến mất, đột nhiên đã quên mất người bên cạnh, tranh thủ thời gian quay đầu, lại trông thấy cái tên tiểu tử đáng ghét kia đang dựa hoàn toàn lên người của Liệt Đa. Loại khí tức động dục này vừa nghe đã biết!
“Ta biết rõ chỉ cần đả bại Spencer, trong mắt ngươi ta sẽ có chút phân lượng không phải sao?”
Bích Na toàn thân nổi đầy da gà, nguyên lai cái tên người sói vô cùng đẹp mắt này cũng yêu mến tên Liệt Đa biến thái !
Lúc này Liệt Đa thầm nghĩ biến thành sư tử xé nát yết hầu cái con lang đang dựa vào người mình, gã cũng dám dùng hạ thể nam tính của mình, vốn là thứ mà Liệt Đa chán ghét nhất mà chà sát vô đủng quần của hắn!
“Ngươi nhân lúc ta còn chưa có ra tay giết ngươi, cút đi cho ta!”
Thanh âm khủng bố thiếu chút nữa chấn vỡ màng tai của Bích Na, nàng tranh thủ thời gian che lại lỗ tai của mình, nhưng mà tựa hồ cái tên người sói này căn bản đã hoàn toàn miễn dịch.
“Nguyên lai Liệt Đa cũng nhận thức người này sao, ta cho rằng chỉ có chúng ta ba người, về sau mới phát hiện thêm hắn .”
Đẩy ra tên John đáng ghét, Liệt Đa không có ý định giải thích lai lịch của người này, bởi vì hắn dù sao cũng đã thoát ly bọn họ trở thành người phản bội, hắn cũng không muốn cùng Bích Na lôi kéo làm quen.
Liệt Đa đột nhiên bắt lấy cánh tay của Bích Na ôm vào trong ngực.
“Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta đối giống đực không có hứng thú!”
Lúc này người sói cũng không có bởi vì loại biểu diễn này mà có vẻ đặc biệt nôn nóng, ngược lại lạnh lùng mà nhìn Liệt Đa. Đột nhiên hướng về phía sâu trong rừng rậm rống lên vài tiếng.
“Liệt Đa, ta đã thoát ly bầy sói . Lần này ta nhất định phải có được ngươi!”
Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn đi theo Liệt Đa trở lại thôn, mãi cho đến khi Liệt Đa chết, hắn cũng không có ý định rời đi hắn.
Lúc này Liệt Đa đã muốn tức điên rồi, Bích Na rất thức thời mà tranh thủ né qua một bên!
__________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...