Khương Tri Ly cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này.
Cô rõ ràng đã nói mình quên mang thẻ phòng không vào được nhà rồi cơ mà!!
Sao lại trở thành cô muốn cùng anh về nhà rồi?? Đây là khả năng nghe hiểu của tổng giám đốc đấy à?
Mặc dù bây giờ cô ở cùng anh cũng xem như là hợp pháp, nhưng mà cái này có hơi quá nhanh rồi không.....
Khương Tri Ly hắng giọng, cô cố gắng khiến biểu cảm trên khuôn mặt mình trở nên bình tĩnh, chính trực.
"Anh đưa em đến khách sạn đi, ngày mai em đến tìm chủ nhà mượn thẻ dự phòng..."
Ánh mắt Phó Bắc Thần liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên anh hỏi: "Em có mang căn cước theo à?"
Khương Tri Ly giật mình, sau đó lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi."
Thẻ mở cửa cô còn quên mang, sao cô lại mang căn cước theo được.
Anh khẽ cười, "Vậy sao em thuê phòng được?"
Khương Tri Ly mong đợi nhìn anh, nhỏ giọng thì thầm: "Khách sạn chẳng phải của nhà anh à...!Trong tình huống đặc biệt không thể châm chước được sao?"
Phó Bắc Thần trả lời dứt khoát: "Không thể."
Nghe được hai chữ vô tình, lạnh lùng như băng của anh, Khương Tri Ly đột nhiên trợn tròn mắt.
Em vì nóng lòng muốn gặp anh nên mới quên mang theo thẻ phòng đấy, tên đàn ông chó này còn có lương tâm không vậy?
Phó Bắc Thần dường như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt cô, anh liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
"Hai sự lựa chọn.
Đầu tiên, ngủ ở đây, khoảng chừng năm giờ sau có thể vào nhà."
Nghe vậy, Khương Tri Ly quay đầu nhìn xung quanh hành lang trống không, gió lạnh luồn qua khe cửa đi vào, ở chỗ này một lúc đã khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Cô khóc không ra nước mắt, vẻ mặt ai oán nhìn anh: "Nếu như nửa đêm anh không đến đây thì em không bị nhốt ở ngoài đâu, chuyện thành thế này anh phải chịu trách nhiệm..."
Anh đút một tay vào túi quần, nhìn xuống cô rồi tiếp tục nói: "Thứ hai, về nhà anh."
.......!Hình như thật sự không có lựa chọn thứ ba, cô cũng không thể ở ngoài hành lang mấy tiếng đồng hồ được.
Khương Tri Ly nuốt nước bọt, sau đó trả lời dứt khoát: "Em chọn cái thứ hai."
Vừa dứt lời, một luồng gió lạnh ập đến, cô lạnh đến nỗi hắt xì một cái.
Một giây sau, một chiếc áo khoác còn ám mùi lạnh bọc lấy cô.
Khương Tri Ly kinh ngạc ngước mắt lên thì nhìn Phó Bắc Thần lấy áo khoác trên người khoác cho cô, sau đó anh xoay người đi về phía chiếc xe.
Nhiệt độ còn sót lại trên chiếc áo khoác từng chút xua đi cái lạnh, hơi thở lành lạnh quen thuộc quấn quanh người cô, nỗi sợ hãi do giấc mơ vừa rồi mang đến bỗng chốc tan thành mây khói, trái tim cô như được một dòng nước ấm áp chậm rãi lấp đầy.
Khương Tri Ly kéo áo khoác lên che kín người, cô mím môi nhìn bóng hình phía trước, sau đó cất bước theo sau.
Phó Bắc Thần tự mình lái xe đến, anh không đưa cô đến khách sạn Quân Mậu, mà là một khu dân cư giàu có ở trung tâm thành phố, Hoa Thái Đình Lan, nơi mà bên trong toàn là các căn hộ sang trọng.
Xe vừa lái vào trong, đập vào mắt là vườn hoa và hồ bơi lộ thiên, cái gì cũng có không thiếu thứ gì.
Cô cũng biết rằng Phó Bắc Thần không thiếu nhà để ở, vậy sao trước đây anh lại ở phòng tổng thống của khách sạn vậy nhỉ?
Trong lòng Khương Tri Ly cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô vẫn không hỏi, cô đi theo anh đến cửa ra vào mới dừng lại.
Phó Bắc Thần cúi người xuống, anh lấy từ trong tủ ra một đôi dép mới rồi đặt dưới chân cô.
Khương Tri Ly vừa đổi dép vừa trộm liếc nhìn gò má anh rồi lên tiếng hỏi: "Tối nay em ngủ ở đâu thế?"
Vẻ mặt anh nhàn nhạt: "Phòng ngủ dành cho khách."
"Ồ...." Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.
Nghe được giọng điệu có chút thất vọng của cô, Phó Bắc Thần chậm rãi cởi cúc áo, bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn cô.
"Bằng không, em muốn ngủ ở đâu?"
"....." Ngủ trong lòng anh đấy, được không?
Nhưng mà câu này Khương Tri Ly không dám nói ra, cô sợ bị Phó Bắc Thần đuổi ra ngoài.
Dưới ánh đèn, động tác ưu nhã của người đàn ông thong thả tháo đồng hồ đeo tay, miêu tả hai chữ cao quý một cách sinh động, tinh tế.
Lúc anh hỏi câu này, giọng điệu vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác khiêu khích mập mờ khi trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hay là kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cứ như thể anh chỉ đơn thuần cho chú mèo hoang vào nhà tá túc một đêm.
Không sai, đây chính là Phó Bắc Thần, mạch suy nghĩ giải quyết vô cùng hợp lý.
Nhưng mà ——
Cô! Không! Có! Mị! Lực! Đến! Vậy! Sao!
Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm nhận được một dòng máu nóng từ chân xông lên đỉnh đầu, cô giận đến nỗi đầu óc quay cuồng.
Đều là người trưởng thành, huống chi bọn họ còn hợp pháp.
Là cô không đủ đẹp à?? Không, tuyệt đối không thể nào.
Vì thế nhất định là vấn đề của Phó Bắc Thần.
Trong phòng ngủ dành cho khách, trên chiếc giường lớn mềm mại rộng rãi, Khương Tri Ly lăn qua lăn lại, vấn đề này vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Không phải, mọi người đều đã là người trưởng thành, lại còn lĩnh chứng hợp pháp, một người sống sờ sờ như cô ngủ ở trong phòng, vậy mà người này lại có thể bình tĩnh ở trong thư phòng làm việc như vậy, có hợp lý không chứ??
Cũng không phải là do tư tưởng của cô không thuần khiết....!Quan trọng là một người đàn ông bình thường như anh lại không có cảm giác gì với cô, có tiết chế thì cũng không đạt đến trình độ này đâu nhỉ?
Không được, sao mà cô có thể một mình ở đây bồn chồn không yên được, rõ ràng tên đầu sỏ là anh cơ mà.
Hại cô nửa đêm có nhà mà không về được, phải đi ăn nhờ ở đậu, có thế nào thì cô cũng phải dày vò anh mới được.
Vô số ý tưởng lóe lên trong đầu cô, Khương Tri Ly hạ quyết tâm, cô xoay người bước xuống giường đến gõ cửa thư phòng.
Cửa không đóng chặt, hơi hé mở.
Khương Tri Ly rón rén đẩy cửa bước vào, cô vừa thò đầu ra đã nhìn thấy Phó Bắc Thần ngồi sau bàn làm việc nhìn vào máy tính.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh có hơi xộc xệch, vài chiếc cúc trên cùng không cài, áo sơ mi có vài nếp nhăn, đường nét buông lỏng, thiếu đi cảm giác xa cách thường ngày.
Khương Tri Ly chớp chớp mắt, cô dựa vào cửa gọi anh.
"Phó Bắc Thần?"
Sự chú ý của người đàn ông vẫn đặt trên màn hình máy tính, không nói tiếng nào.
Khương Tri Ly bĩu môi, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu, cô còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn bị phớt lờ.
Vì thế cô tăng âm lượng lên, bá đạo giống như địa chủ từ đâu đến vậy.
"Phó Bắc Thần, em muốn tắm."
Lời vừa dứt, bầu không khí trầm mặc một lúc.
Khương Tri Ly cuối cùng cũng loáng thoáng nhận ra được có gì đó không đúng, sau đó cô nhìn thấy Phó Bắc Thần bình tĩnh tháo tai nghe bluetooth xuống, anh nhìn về phía màn hình, nói lưu loát bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, cuộc họp hôm nay tạm dừng, bà xã tôi có việc tìm tôi."
?
??
Khương Tri Ly giống như bị sét đánh, cô sững người đứng tại chỗ.
Phó Bắc Thần khép máy tính lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.
Khương Tri Ly nuốt nước bọt, sự kiêu ngoại độc đoán vừa rồi bỗng biến mất không để lại chút dấu vết.
Cô mỉm cười, giải thích: "Em muốn tắm....!Nhưng không có quần áo để thay."
Vì vậy, ngay lập tức, ngay lập tức, đưa áo sơ mi của anh cho em mặc, em sẽ tha thứ cho anh.
Phó Bắc Thần vẫn bất động như cũ: "Vậy thì đừng tắm."
? Ngài đúng là không theo lẽ thường mà?
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô buộc mình phải giữ tỉnh táo.
Không sao, cái tính chó này của anh chẳng phải cô đã quen từ sớm rồi sao?
Một giây sau, Khương Tri Ly bĩu môi, vẻ mặt đáng thương, giống như nếu tối nay anh không cho cô tắm thì một giây sau cô nhất định có thể khóc tại chỗ.
"Phải làm sao đây, em không tắm thì ngủ không yên giấc, ngủ không yên giấc thì mắt có quầng thâm, ăn không ngon miệng.
Nếu như không phải người nào đó nửa đêm đột nhiên đến thì em làm gì đến nỗi không có nhà để về? Ngay cả quyền được tắm cũng không có..."
Phó Bắc Thần cau mày, anh bình tĩnh cắt ngang màn biểu diễn của cô: "Tủ quần áo trong phòng ngủ chính trên tầng hai."
"Được rồi!"
Cánh cửa đóng sầm lại, ngay cả gió cũng không theo kịp.
Nửa tiếng sau.
Khương Tri Ly lại quay lại thư phòng, trước khi vào cửa, cô chỉnh lại tóc và vạt áo sơ mi.
Mặc lên người chiếc áo sơ mi trị giá năm con số, vạt áo sơ mi che đến bắp đùi cô, để lộ đôi chân dài trắng nõn phía dưới, tăng thêm vẻ đẹp như ẩn như hiện.
Khương Tri Ly hài lòng, sau đó đẩy cửa đi vào lần thứ hai.
Phó Bắc Thần ngước mắt lên, ánh mắt chỉ dừng lại trên người cô một lúc, rồi lại nhìn vào tài liệu trước mặt.
Anh bình tĩnh nói: "Đi ngủ đi."
Khương Tri Ly rất không hài lòng với phản ứng của anh, cô hất cằm, không hề che giấu mà khiêu khích anh: "Em vừa mới tắm xong, không ngủ được."
"......."
Cô cố ý tiến lại gần anh hai bước, đôi chân xinh đẹp thấp thoáng dưới lớp áo, quả nhiên là một tư thế săn mồi khiến người ta phải phạm tội.
"Anh có iPad không? Có thể cho em mượn đăng nhập vào WeChat được không, em không mang theo điện thoại."
Phó Bắc Thần đưa tay lên, xoa xoa giữa hai hàng lông mày, "Trên kệ sách."
Khương Tri Ly xoay người đi đến kệ sách, cô lấy iPad xuống rồi tự mình chơi.
Cô vừa mới đăng nhập WeChat, khóe mắt cô nhìn thấy trên bàn Phó Bắc Thần có một chai rượu vang và một ly rượu đầy.
Khương Tri Ly nhìn chằm chằm chất lỏng sáng bóng, bỗng nhiên lên tiếng: "Phó Bắc Thần, em cũng muốn uống."
Anh không thèm ngước mắt lên, nói: "Không được."
Khương Tri Ly cau mày, cô cố ý nhỏ giọng lại, từ từ dụ dỗ: "Rượu có thể hỗ trợ ngủ ngon mà, em uống một chút tôi, chắc anh không muốn em cứ ở đây làm phiền anh mãi đâu nhỉ? Mệt rồi thì em sẽ về phòng ngủ, được không?"
Nghe vậy, Phó Bắc Thần cũng nâng mí mắt lên, như thể anh đã bị câu nói này của cô làm cho dao động.
Giọng nói của anh trầm thấp, lại mang vẻ bất đắc dĩ: "Ly ở tủ rượu bên ngoài."
Anh còn chưa nói xong, bóng người bên cạnh giá sách đã chạy vụt ra ngoài.
Phó Bắc Thần vừa mới khép tài liệu trong tay lại, ánh mắt anh bị chiếc iPad mà cô tùy tiện đặt lên bàn thu hút.
Màn hình vẫn sáng, dừng lại trên trang chủ WeChat.
Cuộc trò chuyện được ghim lên đầu, một biệt hiệu với ba chữ cái.
Lúc Khương Tri Ly cầm ly rượu quay lại, cô nhìn thấy Phó Bắc Thần đang cầm chiếc iPad mà cô vừa đăng nhập vào WeChat trong tay, vẻ mặt cô có hơi bất ngờ.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó, Khương Tri Ly rùng mình, cô không thèm suy nghĩ mà lao đến giật lại chiếc iPad.
"Phó Bắc Thần sao anh lại xem trộm WeChat của người khác, đây gọi là xâm phạm quyền riêng tư của người khác..."
Phó Bắc Thần nhanh chóng ném iPad xuống bàn, anh nắm chặt cổ tay cô khiến cô không thể vùng vẫy.
Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, bầu không khí hơi nóng lên, lại có chút không thành thật.
Ánh mắt Phó Bắc Thần đột nhiên tối sầm lại.
Nhưng Khương Tri Ly vẫn không ngừng giãy giụa, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nơi xương quai xanh, mỗi lần cô vùng vẫy, hương thơm sữa tắm lại thoang thoảng bay ra.
Khương Tri Ly không nhận ra rằng trong lúc cô giật lại iPad, cả người cô dường như đã nằm lên người anh.
Đợi đến khi cô nhận ra thì bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông.
Anh gằn từng chữ một: "Phó · Phẩm · Như?"
Động tác của Khương Tri Ly lập tức cứng đờ, cô nhất thời khóc không ra nước mắt.
Xong rồi xong rồi xong rồi, sao anh vẫn nhìn thấy vậy.
Tối nay chắc cô không phải ngủ đầu đường xó chợ đâu nhỉ?
Khương Tri Ly còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, trên cổ tay cô đã cảm giác được một lực.
Trong nháy mắt, cô đổi chỗ cho anh, trực tiếp ngã xuống cái ghế mà anh vừa ngồi.
Bóng người đàn ông bao trùm lên cô, giữ chặt cô trên ghế khiến cô không cách nào giãy giụa được.
Khương Tri Ly còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đối mặt với con ngươi sâu thẳm đen kịt trong cặp mắt kia.
Không giống với ánh mắt lạnh lùng cấm dục thường ngày, sau khi có cồn vào, trong đôi mắt anh tràn ngập sự chiếm đoạt, mơ hồ, như thể đã xé bỏ lớp ngụy trang ban đầu, bày ra cảm xúc chân thật, nóng bỏng.
Sống mũi của anh gần như áp sát vào chóp mũi cô, hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, anh đột nhiên dừng lại, khàn giọng nói: "Giải thích một chút."
Khương Tri Ly a một tiếng, hàng mi cô khẽ run, hô hấp cũng theo nhịp tim mà trở nên gấp gáp, đầu óc cô hoàn toàn không phản ứng được.
Anh cụp mắt nhìn quần áo trên người cô, trong tầm mắt không nhìn thấy điều gì bất thường, Khương Tri Ly chỉ cảm thấy toàn thân cô càng ngày càng nóng lên, bên tai chỉ còn lại giọng nói trầm khàn của anh, mùi rượu nhẹ nhàng quyến rũ cùng với sự quyến rũ trắng trợn của anh.
"Còn nữa, em mặc như vậy đi vào phòng anh là muốn làm gì? Hửm?"
- -
Gần Tết nên mình hơi bận nên mình không đăng chương đều được, trong Tết lại có việc, cũng sẽ hơi bận nhưng có thể sẽ rảnh hơn bây giờ, đến lúc đó mình sẽ đăng đều hơn bây giờ nhaaaa.
Cảm ơn mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...