Vụ cá cược kia, hẳn không được tính là một khởi đầu tốt đẹp.
Lần cuối cùng hai người bọn họ gặp nhau, cũng không phải kỷ niệm gì đáng nhớ.
Đêm đó, trời mưa như thác đổ.
Sau khi nhà cô xảy ra chuyện, Khương Tri Ly đã nghỉ học, cô không hề nói với ai.
Sau khi cô lặng lẽ biến mất khỏi trường học, Phó Bắc Thần không tìm được cô, mỗi đêm anh chỉ có thể chờ trước cửa nhà cô.
Ngày nào anh cũng đến, ngày nào anh cũng chờ.
Hôm đó cô về nhà rất muộn, khi cô nhìn thấy anh, chiếc áo sơ mi trắng của cậu thiếu niên đã bị mưa làm cho ướt sũng, mái tóc trên trán ướt đẫm, dáng vẻ vừa chật vật vừa hốc hác, dưới màn mưa dày đặc, bóng lưng anh cứng đờ.
Cô đang cầm ô, lúc đi ngang qua anh, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lấy, cảm giác lạnh đến thấu xương từ lòng bàn tay anh truyền đến.
Ngón tay thon dài của anh siết lấy cổ tay cô, khớp xương căng lên trắng bệch, mái tóc ướt đẫm che đi đôi mắt tràn ngập ưu tư đang vỡ vụn của anh.
"Khương Tri Ly, em thật sự là đang đùa giỡn sao?"
Giọng nói của anh vừa run vừa khàn, đuôi mắt đỏ hoe, ngay cả con ngươi cũng ướt đẫm, như muốn hòa vào màn mưa.
Anh nhìn chằm chằm, giống như khắc sâu hình ảnh của cô vào tận xương tủy.
Mỗi lần nghĩ đến đôi mắt ấy, trái tim Khương Tri Ly giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không cách nào thở nổi.
Mà giờ đây, cô ngẩng đầu lên đôi mặt với anh, rõ ràng vẫn là đôi mắt ấy, nhưng cô không còn nhìn thấy cảm xúc hỗn loạn như xưa nữa, yêu hận đan xen, chỉ còn ánh mắt lạnh đến thấu xương, một mảnh tịch mịch.
Lời mỉa mai khi nãy giống như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô, đâm vào máu thịt cô.
Toàn bộ sức lực trên người Khương Tri Ly dường như được giải phóng, nhưng những lời cô muốn nói đều lại bị nuốt vào trong.
Những chuyện sai lầm mà trước đây cô đã từng làm, khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, cô tội gì phải giải thích thêm.
Anh hận cô cũng tốt, ít ra còn tốt hơn nhiều so với việc anh xem cô như người xa lạ. Thật may, cô vẫn còn cơ hội để bù đắp.
Một khoảng yên lặng.
Ánh mắt Phó Bắc Thần lướt qua hàng mi đang rũ xuống của cô, lướt qua chiếc cổ trắng như tuyết, một loại cảm xúc không rõ lóe lên trên đôi mắt anh.
Khương Tri Ly vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đến nỗi cô không nhận ra điều đó.
Rất nhanh, anh đã liếc mắt đi chỗ khác, không chút do dự mà xoay người rời đi.
Khương Tri Ly sững sờ ngước mắt lên, cửa thang máy trước mặt cô đã từ từ khép lại, không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Lúc trở lại phòng mình, Khương Tri Ly ngồi trước bàn một lúc lâu, từ từ đè nén những ký ức mà vừa rồi cô không thể kiểm soát được.
Cuộc gặp gỡ vừa rồi, rời đi mà không vui vẻ chút nào.
Mãi đến khi thang máy đi xuống tầng một, Khương Tri Ly mới phát hiện ra đây là thang máy dành riêng cho VIP, thang máy chỉ dừng lại tầng cao nhất. Khi đó, cô chỉ nghĩ đến việc có thể nói chuyện với Phó Bắc Thần, còn chưa kịp nhìn thì cô đã lao vào, cũng không hề để ý xem mình có vào sai thang máy rồi hay không.
Hay nói cách khác, từ lúc xông vào thang máy, cô đã nghĩ diễn xuất của mình đã đạt đến đỉnh cao, nào ngờ, tâm tư bé nhỏ của cô đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Phó Bắc Thần.
Mà Phó Bắc Thần, từ lúc vừa mới bắt đầu đã nhìn ra được là cô cố ý, nhưng anh lại không vạch trần cô.
Mãi cho đến khi anh ra khỏi thang máy, Khương Tri Ly mới khôi phục lại tinh thần, chỉ có thể đi thang máy xuống tầng một, xong lại đổi thang máy khác về tầng của mình.
Một màn độc diễn dở tệ, anh nhìn cô diễn xong, còn không quên đâm cô một nhát.
Con người Phó Bắc Thần, đã nhiều năm như vậy rồi, cái tính thù dai của anh vẫn không thay đổi.
Trong lòng Khương Tri Ly cảm thấy bực bội, cô tiện tay cầm hộp sữa dâu trên bàn, lấy ống hút đâm một cái.
Vị ngọt quen thuộc tràn ngập trong miệng, Khương Tri Ly thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm xúc vừa mới dồn nén trong lòng giờ đây đã vơi đi không ít.
Uống được vài ngụm, Khương Tri Ly mới phản ứng lại, hộp sữa dâu này hình như là bên khách sạn cung cấp miễn phí cho cô.
Loại này là sữa nhập khẩu, ở trong nước không phổ biến lắm, giá cả hơi đắt, là loại sữa mà trước đây cô rất thích.
Quân Mậu quả là khách sạn năm sao, tưởng chừng vô nhân tính.
Đợi đã, khách sạn Quân Mậu hình như là của nhà ai đó mở.
Khương Tri Ly suy nghĩ một lúc, cô dồn nén cảm xúc trong lòng, sau đó mở thêm ba hộp sữa nữa.
Khách sạn không phải của nhà anh sao? ? Sữa cũng là miễn phí?
Vậy thì xem tôi uống đến khi nào anh nghèo mới thôi! ! !
Sau khi uống hết ba hộp sữa lớn, Khương Tri Ly thở không nổi nữa, dạ dày cũng cảm thấy khó chịu, bụng căng đến nỗi không ngủ nổi, cô đành phải lấy quyển sổ ra vẽ.
Mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, những ký ức đang chạy trong đầu cô mới hoàn toàn dừng lại.
Những hộp sữa rỗng bị bóp biến dạng, sau đó bay thẳng vào trong thùng rác.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, là một ngày cuối tuần đầy nắng.
Khương Tri Ly vừa suy nghĩ cô làm thế nào để có thể tiếp cận Phó Bắc Thần, vừa không quên hôm nay còn có việc phải làm.
Một vị khách quen khi cô còn ở London, ảnh hậu ngày xưa - Hứa Tinh, mấy ngày trước đã hẹn cô trên WeChat, bà ấy muốn đặt một chiếc vòng tay tặng bạn.
Hàng đặt không chỉ một mình nhà thiết kế hoàn thành, còn phải tham khảo ý kiến với ý tưởng của khách hàng. Vì để đạt được hiệu quả tốt hơn, Khương Tri Ly quyết định hẹn gặp Hứa Tinh để bàn thêm.
Hai người gặp nhau ở nhà Hứa Tinh, một khu trang viên nằm ở ngoại cô Giang Thành.
Trước đây Khương Tri Ly có nghe người khác đồn rằng, ảnh hậu sau khi rút lui về ở ẩn đã kết hôn với một người đàn ông giàu có, nhưng mà tin đồn phía truyền thông đưa ra đều là nửa thật nửa giả, cô cũng không biết tin đồn này có phải là thật hay không.
Khi người giúp việc dẫn Khương Tri Ly đi vào, Hứa Tinh đang hái nho trong vườn.
Trong khu vườn xanh tốt, những chùm nho căng tròn mọng nước. Hứa Tinh mặc một chiếc váy hoa dài, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, trên tay mang một đôi bao tay màu trắng tinh xảo, bên cạnh còn có người giúp việc đang xách giỏ trái cây.
Mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng dáng người Hứa Tinh vẫn còn mảnh mai, yểu điệu, phong cách ăn mặc vẫn như thời con gái, từng cử chỉ, điệu bộ đều toát lên vẻ đoan trang, sang trọng của một tiểu thư gia đình giàu có.
Nhìn thấy Khương Tri Ly tới, Hứa Tịnh bỏ những chùm nho vừa mới hái xuống rồi kéo Khương Tri Ly vào trong vườn hoa ngồi.
Người giúp việc bưng hồng trà lên, nói chuyện được mấy câu, Hứa Tinh đi thẳng vào chủ đề.
"Lần này tôi muốn tặng cho một người bạn cũng là nhà thiết kế, lần trước tham gia bữa tiệc, cô ấy khen chiếc nhẫn mà cô thiết kế cho tôi, còn nói rất thích thiết kế của cô. Sắp đến sinh nhật cô ấy, tôi muốn nhờ cô thiết kế cho cô ấy một chiếc vòng tay, nhất định cô ấy sẽ rất thích."
Khương Tri Ly mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại lời khen, "Không thành vấn đề, bạn của bà thích phong cách thế nào? Hoặc là có yêu thích yếu tố thiết kế (kết cấu, màu sắc,...) nào không..."
Trong khi Hứa Tinh trả lời, Khương Tri Ly lấy quyển sổ ra ghi lại.
Mới đó mà một giờ trôi qua, buổi trò chuyện về bản thiết kế cũng gần kết thúc, Hứa Tinh bưng ly trà lên, bỗng nhớ đến gì đó, cười nói: "Đúng rồi Tri Ly, người bạn kia của tôi, cô ấy cũng là nhà thiết kế trang sức, cô ấy cũng khá nổi tiếng, tên là Thẩm Nhân. Chắc là cô cũng từng nghe nhắc đến cô ấy đúng không?"
Lời vừa dứt, đầu bút trên tay Khương Tri Ly cũng dừng lại, một vết mực bỗng nhiên được in trên nền giấy trắng.
Chưa đến một giây sau, Khương Tri Ly rũ mắt xuống, nhanh chóng giấu đi thái độ thất thố của mình, cô khép quyển sổ trong tay mình lại.
Cô nở một nụ cười nhẹ trên môi, không nhìn ra được cảm xúc gì trong đôi mắt sáng ngời của cô, cô trả lời: "Nhà thiết kế Thẩm Nhân là một vị tiền bối rất giỏi, rất nhiều nhà thiết kế trẻ gia nhập ngành vì thích tác phẩm của bà ấy."
Bao gồm cả cô.
Nghe vậy, Hứa Tinh bật cười, tiếp tục nói: "Thiết kế trang sức không dễ làm, phải có tài năng, phải có linh khí, còn phải có phong cách đặc biệt của riêng mình, cùng không khác làm diễn viên là bao. Trước đây ở buổi triển lãm, tôi từng thấy qua thiết kế của con gái cô ấy, phong cách không giống nhau. Ngược lại thì cô, thiết kế ra các tác phẩm rất hợp ý cô ấy. . . . ."
Khóe miệng Khương Tri Ly cứng đờ.
Có lẽ, Thẩm Nhân không biết là do cô thiết kế, vì thế mới nói thích.
Con người vẫn luôn đạo đức giả như vậy, sau khi vứt bỏ một thứ gì đó, lại còn trả lời với người ngoài một câu trái lương tâm, bà ấy thích nó. Như thể bà ấy vứt bỏ cô, bà ấy phản bội cô, chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, từ đó giảm bớt gánh nặng trong lòng.
Cuối cùng, kết quả vẫn là bỏ rơi.
Nhận ra được biểu cảm thất thố trên mặt Khương Tri Ly, ánh mắt Hứa Tinh mang theo vẻ dò xét, đang định nói gì đó, lại bị hai bóng người phía trước làm cho mất mất tập trung.
Rất nhiều tịnh kinh ngạc vui mừng đứng dậy đi nghênh, "Lão Vu. . . . Haiz? Bắc Thần đến rồi à?"
Nghe được hai chữ này, Khương Tri Ly ngay lập tức hoàn hồn, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, cho đến khi cô quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa có hai người đàn ông đang đi tới.
Một trong số họ là một người đàn ông trung niên mà cô chưa từng gặp qua, khuôn mặt đoan chính, mang khí chất của một người đàn ông trưởng thành, chắc là Vu Hữu Bằng, đối tượng ẩn hôn của Hứa Tinh mà người ta thường hay nhắc đến.
Mà Phó Bắc Thần đang đứng bên cạnh ông ta, dáng người cao thẳng, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ vô cũng thoải mái.
Hôm nay anh không mặc âu phục như thường ngày, hôm nay anh mặc một chiếc áo Polo màu trắng, quần dài màu đen, phong cách nhẹ nhàng giản dị, nhìn giống như sinh viên đại học.
Phó Bắc Thần đứng ngược sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người anh, ánh nắng uyển chuyển lướt qua, khiến những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh dịu đi hẳn.
Khương Tri Ly bỗng ngẩn người.
Giống như nhìn thấy cậu thiếu niên rạng ngời dưới vạt áo sơ mi trắng tám năm trước.
Được Hứa Tinh giới thiệu, Khương Tri Ly lấy lại tinh thần, lên tiếng chào hỏi với Vu Hữu Bằng, sau đó nhìn về phía Phó Bắc Thần.
Cô còn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa nãy, cô cũng không biết tại sao cô lại gặp Phó Bắc Thần ở đây, đầu óc cô nhất thời cảm thấy rối bời, cô hoàn toàn không biết nói gì.
Chắc là Phó Bắc Thần sẽ không nghĩ là cô theo anh đến đây đâu đúng không?
Cuộc gặp gỡ vô tình lại khiến Khương Tri Ly vừa mừng vừa lo, cô sợ Phó Bắc Thần sẽ hiểu lầm cô lại không ngừng chạy theo anh, như vậy chỉ khiến anh càng chán ghét cô mà thôi.
Ngay lúc Khương Tri Ly đang bối rối khó xử, Phó Bắc Thần không hề nói gì, anh chỉ lặng lẽ đứng đó, giống như là đang chờ xem cô sẽ giải thích thế nào.
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
Ánh mắt Hứa Tinh đảo qua đảo lại giữa hai người, giống như là hiểu ra gì đó, cười hỏi: "Bắc Thần, Tri Ly, hai người biết nhau à?"
Đầu óc Khương Tri Ly quay cuồng, cô buột miệng nói: "Biết, nhưng không thân."
Hai chữ không thân cô nói rất lớn, như thể sợ người khác không tin.
Lời vừa dứt, Phó Bắc Thần cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Cô vội vàng trả lời, vẻ mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, giống như là muốn phủi sạch quan hệ với anh nhưng lại muốn che đậy.
Biểu hiện như vậy trong mắt người khác, người ta sẽ cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Rõ ràng là cô cố ý.
Im lặng một lúc, Phó Bắc Thần cười nhẹ, đôi mắt đen như mực của anh nhìn thẳng vào cô: " Ừ, không thân."
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau lần cô giở trò đùa giỡn trước đó, Khương Tri Ly cảm thấy căng thẳng, đối mặt với ánh mắt mang vẻ áp bức của Phó Bắc Thần, trong lòng cô cảm thấy hoảng sợ.
Một giây sau, Khương Tri Ly chỉ có thể giả vờ bình tĩnh trả lời: "Phó tổng là cấp trên của tôi."
Hứa Tinh ngay lập tức hiểu ra.
Chuyện Phó Bắc Thần vẫn còn thì bà biết, nhưng bên phía Khương Tri Ly, Hứa Tinh cũng chưa từng nghe cô nhắc đến bạn trai, cũng chưa từng thấy Khương Tri Ly thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè, vì thế trong lòng bà ngầm thừa nhận Khương Tri Ly vẫn còn độc thân. Vì thế bây giờ trong mắt Hứa Tinh, hai người chẳng qua là đôi nam nữ trong giai đoạn mập mờ.
Người ta nói, tuổi tác càng lớn thì càng thích làm mai cho người khác, nhất là hai người trẻ tuổi trước mặt bà đều thích, đứng cùng nhau nhìn rất vừa mắt.
Bà lặng lẽ siết chặt tay Vu Hữu Bằng, nháy mắt ám chỉ: "Lão Vu, anh định dẫn Bắc Thần đến trường bắn phải không? Đúng lúc tôi cũng vừa nói chuyện với Tri Ly xong, hay là đưa Tri Ly đến chơi một lát?"
Vu Hữu Bằng khi còn trẻ đã từng đi lính, sau đó đổi nghề làm thương nhân thừa kế sản nghiệp gia đình, ông chưa bao giờ đánh mất đi sở thích bắn súng của mình, dứt khoát xây một trường bắn súng ở nhà mình.
Sau khi hiểu được ý tứ của vợ mình, Vu Hữu Bằng gật đầu, ông chỉ có thể chiều theo ý của Hứa Tinh, ông tùy tiện tìm một cái cớ rồi nói với Bắc Thần: "Bắc Thần, cậu với cô Khương qua đó trước. Tôi cho người hầm cá mà chúng ta vừa câu được, đợi một lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Khương Tri Ly đứng ở bên cạnh im lặng lắng nghe, ánh mắt cô sáng lên, đôi mắt cáo hẹp dài tràn đầy mong đợi, giọng điệu mang theo vẻ sùng bái: "Phó tổng cũng biết bắn súng sao?"
Phó Bắc Thần nheo mắt, một dự cảm khó hiểu dâng lên trong lòng anh.
Còn không đợi anh lên tiếng, Vu Hữu Bằng đã cười đáp: "Cậu ấy chơi cũng được bốn, năm năm rồi, chính xác mà nói, không kém tuyển thủ chuyên nghiệp là bao."
"Wow!" Khương Tri Ly phối hợp kêu lên, ánh mắt cô tràn ngập vẻ mến mộ.
Trình độ diễn kịch của cô cũng giỏi thật đấy.
Không biết Vu Hữu Bằng nghĩ cái gì, ông cười nói: "Cô gái nhỏ chắc chưa chơi qua trò này nhỉ, đợi thêm một lát nữa Bắc Thần biểu diễn cho cô xem. Bắc Thần này, cậu đưa cô Khương qua đó đi, cứ việc chơi."
Cô đang đợi câu này.
Nụ cười trên khuôn mặt Khương Tri Ly càng ngày càng rạng rỡ, mỗi lần cô dùng tâm tư của mình thắng được Phó Bắc Thần, cô sẽ vô cùng vui vẻ vẫy đuôi, tâm trạng không tốt vừa rồi đã hoàn toàn bị quét sạch. Nhưng trước mặt người khác, cô không dám quá đắc ý.
Mà ánh mắt của Phó Bắc Thần chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây.
Anh lặng lẽ nhìn Khương Tri Ly, anh nhạy bén bắt được mọi biến hóa trên khuôn mặt cô, khóe miệng anh nhếch lên, giọng nói trầm thấp rất có sức hút.
"Nhất định sẽ không để cô Khương mất hứng."
Nụ cười trên mặt Khương Tri Ly đông cứng lại, một cảm giác ớn lặng ập thẳng vào người Khương Tri Ly.
Không đúng, Phó Bắc Thần từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy chứ? ? ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...