Hơn hai năm sau, trên đường bay từ Mỹ về Việt Nam, một chiếc máy bay của hãng Vietnam Airlines theo đường chân trời vượt nghìn trùng trên bầu trời cao vời vợi. Trên chuyến bay đó, một cô gái Việt với ánh nhìn cứng cỏi đang ngồi lặng lẽ thả hồn ra ngoài cửa sổ ngắm những cụm mây trắng như tuyết. Thỉnh thoảng, cô lại xoa xoa những ngón tay thon dài lên lớp kính bên ô cửa nhỏ như muốn với chạm đến những cụm mây bồng bềnh và yên ả.
Kế bên cô gái là một chàng trai ngoại quốc có mái tóc vàng xoăn tít cùng với đôi mắt màu hạt dẻ. Thừa hưởng những thuộc tính di truyền hoàn hảo từ phương Tây, anh chàng trông như một diễn viên Hollywood chính hiệu. Anh đeo tai nghe màu trắng nghe nhạc phát ra từ chiếc iPod lộ ra ở túi áo. Đầu anh liên tục lắc lư, miệng líu lo bằng giọng tiếng Việt lơ lớ.
“Saigon đẹp lắm, Saigon ơi! Saigon ơi!... Lá la la lá la… Lá la la lá la…” (Trích ca khúc Sài Gòn đẹp lắm- nhạc sĩ Y Vân).
- Người đẹp, sắp về quê hương rồi mà sao em cứ buồn buồn vậy?- Bỗng dưng anh chàng ngoại quốc quay sang hỏi cô gái.
- Em cũng không biết nữa Jimmy à! Mỗi lần về nước, tâm trạng em đều tự dưng trở nên vui buồn lẫn lộn.- Cô gái thở dài một tiếng rồi đáp.
- Các cô gái châu Á thật là khó hiểu. Nhưng thật lạ lùng là tôi lại muốn người yêu mình là người Việt Nam! Ha ha ha! – Jimmy nói xong thì vô tư bật cười to.
- Hì! Phải công nhận tiếng Việt của anh ngày càng giỏi nha!
- Muốn yêu người Việt thì phải giỏi tiếng Việt chứ, phải không người đẹp?- Mắt anh nhìn cô gái đầy ý tứ.
- Vâng! Vâng! Em chịu thua khả năng đối đáp tiếng Việt của anh rồi.- Cô vừa cười ngất vừa giơ hai tay ra hiệu đầu hàng.
…
1h trưa, tại sân bay Tân Sơn Nhất, không gian vô cùng đông đúc và náo nhiệt nhưng người ta vẫn còn nghe thấy một số âm thanh rất rõ ràng:
- Chuyến bay 195 của Vietnam Airlines đã hạ cánh.
- Chuyến bay JE102 của Jetstar Pacific Airlines đã hạ cánh.
…
Chàng trai tên Jimmy hì hục đẩy xe hành lý chất cao ngất ngưỡng ra khỏi khu vực cách ly. Cô gái Việt đi kế bên thư thả kéo một vali nhỏ vì hai thùng đồ to đùng của cô đã ở cả trên chiếc xe đó. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả ra chiều rất thân thiết.
- Hân!- Bỗng cất lên một tiếng gọi tha thiết kéo dài tràn ngập nỗi nhớ mong.
Cô gái dừng bước lại, trên gương mặt có chút ngẩn ngơ bởi ai đó vừa gọi trúng tên mình. Phải, cô chính là Hân. Một cô gái đã từng lầm lỡ, đau đớn trong tình yêu. Nhưng với nghị lực vượt lên tất cả, cô đã trở thành một trong những luật sư hàng đầu và đắt giá của công ty Tư vấn Luật IL. Quan trọng hơn hết, cô đã định hình được bản thân và phát huy khả năng thật sự của mình trên mọi mặt.
Hơn hai năm rồi, Hân chưa từng trở về Việt Nam do mãi quay cuồng với guồng máy công việc đầy áp lực. Lần này, cô đảm trách một vụ án quan trọng ngay tại quê nhà. Cô vui mừng khôn xiết nhưng tuyệt nhiên không báo cho bất cứ ai biết tin mình về. Vì rằng cô muốn tạo bất ngờ cho gia đình và bạn bè.
Nhưng… sao lại có người nào đó vừa gọi tên cô? Cô dáo dác ngó quanh để tìm kiếm người quen trong đám đông ngược xuôi và hỗn độn.
- Người đẹp, hình như anh chàng kia có quen với em thì phải!- Jimmy cũng đã dừng bước, chỉ tay về phía trước.
Cô bất ngờ nhìn theo hướng tay Jimmy. Rồi cô lặng người đi vì hình dáng Gia Thiên đang xuất hiện ngay trong tầm mắt. Cô khẽ lay động đôi mi vài lần để màng mắt được lau thật sạch sẽ. Bởi lẽ cô muốn xác định rõ ràng hình dáng trước mắt không phải là do trí tưởng tượng vẽ ra.
Quả thật không sai, Gia Thiên đang đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cô, cặp chân mày sâu róm hơi nhíu lại. Hơn hai năm xa cách, anh vẫn với phong thái như vậy, lịch lãm nhưng khó gần. Có khác chăng chỉ là nếp nhăn ở giữa hai chân mày đã hằn lên rất rõ.
Gặp lại người xưa, lòng cô không khỏi bồi hồi xúc động nhưng trên khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nở một nụ cười nhẹ. Trống ngực cô đập mạnh thình thịch theo từng bước, từng bước chân của anh đang di chuyển đến rất gần. Tay anh cũng đang kéo một chiếc vali màu đen cỡ nhỏ. Cô đoán có lẽ trùng hợp gặp lúc anh cũng vừa đi công tác về.
- Ai mà đẹp trai quá vậy?- Bất chợt Jimmy quàng tay qua vai cô một cách thân mật, thì thào sát bên tai.
- À… anh ấy…- Đang trong giây phút căng thẳng, Hân trở nên ấp úng.
- Hân, người này là ai vậy?- Gia Thiên mắt liếc nhìn Jimmy, giọng thành ra rắn rỏi.
- À… anh ấy…- Lâu lắm rồi mới bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như băng của Gia Thiên, cổ họng cô bỗng cứng lại.
- Tôi là boyfriend của Hân. Còn anh là ai?– Vẫn giữ nguyên cánh tay trên vai Hân, Jimmy giọng hớn hở nhấn mạnh chữ “boyfriend”.
Trước câu nói của Jimmy, Hân chỉ lặng im, mà lặng im lại thường đồng nghĩa với việc thừa nhận. Điều này như một mũi tên sắc nhọn vừa xuyên thấu tim anh với tốc độ kinh hoàng.
Giữ đúng lời hứa, hơn hai năm qua, anh vẫn đơn lẻ một mình, chờ đợi cô trở về khi vết thương lòng hoàn toàn lành lặn. Từng ngày một trôi qua không phải dễ dàng gì. Anh phải vùi đầu vào công việc cho thời gian qua thật mau. Mỗi tối trở về nhà là lúc anh nhớ cô quay quắt.
Những tưởng khi gặp lại cô, cơn ác mộng dài đằng đẳng đó sẽ chấm dứt. Nhưng không, cô có gì đó rất khác lạ. Vẻ cứng cỏi đã lấn át đi sự yếu mềm và trong sáng của người con gái mà anh yêu. Kề sát bên cô lại là một kẻ mắt xanh, mũi lõ dị thường. Chẳng lẽ cô đã thay đổi cả bề ngoài lẫn con tim?
Anh thu trọn hình ảnh cô trong đôi mắt đang chất chứa muôn vàn chua xót. Sau tiếng cười khẩy, anh trừng mắt, trầm giọng đáp: “Tôi chẳng là ai cả. Chào em!”
Nói xong, Gia Thiên vội vàng quay lưng bỏ đi mang theo bên mình sự thất vọng não nề. Sau lưng anh, Hân thẫn thờ nhìn theo dáng anh hòa vào cùng dòng người xa lạ rồi dần dần mất hút. Còn Jimmy cũng đã thu hồi cánh tay mình lại, nhún nhẹ vai, khóe miệng nhếc lên một nụ cười bí hiểm.
Qua cửa kính xe taxi, Hân xúc động ngắm nhìn đường phố quê hương mình mỗi lúc một sạch sẽ và nhiều cây xanh hơn. Những khu nhà ổ chuột xập xệ đã được dọn sạch để thay vào đó là các khu chung cư cao tầng bình dân và chắc chắn. Nhờ đó, Sài Gòn mỗi lúc một hiện đại và đã gần như bắt kịp sự phát triển của các thành phố lớn trong cùng khu vực Đông Nam Á.
Ngoài ra, Hân còn nhìn thấy vô số những biển quảng cáo nhãn hàng “Trà thảo mộc cung đình Vĩnh Phúc” được giương lên ngay những vị trí trọng điểm và sầm uất. Ở Mỹ, cô cũng dễ dàng mua được loại trà này ở ngay trong hệ thống siêu thị bán lẻ Walmart.
Vốn thương hiệu này thuộc về gia đình của Thịnh. Nhưng sau đó ông An, ba của Yến đã dùng thủ đoạn để mua lại bí mật công thức. Cuối cùng Thịnh đã dùng chính công thức này để làm điều kiện nhờ Gia Thiên tiếp tay hạ bệ ông An.
Sau khi loại trà Vĩnh Phúc gia nhập vào tập đoàn Hoàng Gia, Gia Thiên đã đưa tiếng tăm của nó vươn xa khỏi đất nước Việt Nam. Và nó trở thành một nhãn hiệu quen thuộc của người tiêu dùng châu Á ở Mỹ và Canada. Vì điều này, cô thầm biết ơn anh rất nhiều vì đã hoàn thành một tâm nguyện rất lớn của Thịnh.
Sáng ngày hôm sau, tại Hoàng Gia, bầu không khí căng thẳng bao trùm phòng họp VIP. “Rầm!” Một tiếng đập bàn mạnh mẽ làm các thành viên tham gia cuộc họp đều phải điếng người.
- Sao lại có thể như thế? Họ nghĩ họ là ai mà có thể bắt chúng ta chờ hơn mười lăm phút đồng hồ! Đúng năm phút nữa, nếu họ vẫn không có mặt thì không cần phải đến nữa.- Gia Thiên bực dọc gằng giọng.
- Phải đó! Công ty lớn gì mà làm ăn kỳ quá!- Những thành viên trong cuộc họp xôn xao hưởng ứng.
- Chúng ta nên bình tĩnh lại! Vụ này rất quan trọng nên chúng ta cần thêm một bên tư vấn nữa thì đảm bảo phần thắng hơn. Khi gặp họ, mọi người sẽ tín nhiệm ngay.- Ông Phong mềm mỏng trấn an.
- Cháu không biết họ có tài cán gì nhưng nếu tác phong làm việc bê trễ thế này thì chỉ là những kẻ không ra gì.- Gia Thiên lên tiếng chỉ trích.
- Hô hô! Ai vừa bảo chúng tôi là những kẻ không ra gì?- Đột nhiên, một giọng lơ lớ vang lên từ cánh cửa phòng họp còn để mở.
- Xin chào cậu, Jimmy! Lâu quá không gặp cậu!- Ông Phong vui mừng đi về phía anh chàng ngoại quốc nọ, đưa tay ra bắt một cách trịnh trọng.
- Xin chào ông Phong! Rất hân hạnh được gặp ông!- Jimmy đáp lại bằng thái độ kính nể.
- Đây là Gia Thiên, người đứng đầu tập đoàng Hoàng Gia. Còn đây là Jimmy, một luật sư có tiếng ở Mỹ, chuyên trị các vụ kiện tụng thương mại.- Ông Phong giới thiệu lần lượt từng người với nhau.
Lúc này, Gia Thiên và Jimmy bắt đầu bốn mắt trừng to nhìn nhau, một luồng điện mạnh vừa xẹt qua đáy mắt họ. Jimmy nhận ra ngay người ở sân bay chính là vị giác đốc trẻ đang ngồi sừng sững ở vị trí trung tâm. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại cân bằng, lịch sự chìa tay ra trước mặt vị giám đốc trẻ.
Gia Thiên cũng nhận ra tình địch ngay. Nhưng anh biết đây không phải là lúc nhắc lại chuyện cũ nên điềm tĩnh đứng dậy bắt tay đáp lại. Nhưng anh cố tình để tay của mình nằm cao hơn, lòng bàn tay chìa xuống đất nhằm khẳng định thế thượng phong đối với đối thủ.
- Công ty của Mỹ có tác phong làm việc thật tốt nhỉ! Tôi hẹn gặp hai người. Một người trễ gần hai mươi phút. Còn một người nữa thì bao giờ mới chịu đến đây?- Rồi anh thản nhiên cất giọng mỉa mai.
- Ố ồ! Chuyến bay vừa đáp là chúng tôi đến đây ngay. Đã vậy, chúng tôi còn phải theo lối thang bộ leo lên đến tận lầu chín này vì thang máy của tòa nhà này đột ngột bị ngưng vận hành. Thật tội nghiệp người đẹp của tôi, cô ấy chắc còn đang hì hục leo thêm mấy tầng nữa mới đến nơi.
- Phù!... Xin… chào…!- Jimmy vừa nói dứt câu, Hân xuất hiện với một tiếng thở dốc. Mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán cô.
- Vậy là phía đối tác IL đã có mặt đầy đủ. Mời tất cả cùng ngồi để bắt đầu cuộc họp.- Ông Phong nhìn thấy Hân thì gật gù mỉm cười.
Ông Phong không có một chút nào ngạc nhiên khi nhìn thấy Hân. Bởi lẽ sự xuất hiện của cô tại đây đều nằm trong dự tính của ông. Lần này, một công đôi ba chuyện, ông vừa tìm kiếm được một đối tác tốt cho Hoàng Gia và vừa có lý do đem Hân trở về Việt Nam.
Còn Gia Thiên bỗng nhiên hai mắt hoa lên, tim cũng đập loạn xạ như người cũng vừa đi thang bộ lên đến tận lầu chín. Trong anh mọi sự vật dường như mờ nhạt đi, mọi âm thanh tưởng chừng đều tan biến, nhường chỗ hình bóng Hân ngự trị trên tất cả mọi giác quan.
Anh vốn cảm thấy hối hận vì lúc trưa ở sân bay, anh đã bỏ đi tức khắc mà không hỏi rõ lại cô. Anh đang tìm cách hẹn gặp cô càng sớm càng tốt thì không ngờ cô lại xuất hiện ngay trong một cuộc họp quan trọng. Để rồi mọi cử chỉ, động tác của cô đều thu trọn trong mắt anh khiến anh không còn để tâm đến bất cứ thứ gì được nữa.
Lúc đó, Gia Thiên không để ý rằng Jimmy đang chăm chăm quan sát vào mình. Rồi hắn thản nhiên quay sang Hân nở nụ cười đầy tình tứ và xuýt xoa nói: “Ôi, trán người người đẹp nhiều mồ hôi quá nè. Để anh lau cho.”
Nói là làm ngay, hắn lập tức lấy khăn trong túi ra, tự tay lau mồ hôi trên trán cô. Còn cô không có chút phảng kháng nào, chỉ hé bờ môi xinh cất nên một giọng ngọt ngào: “Cám ơn anh nhé!”
Chứng kiến cảnh tượng quá đỗi tự nhiên trước mắt, Gia Thiên nóng bừng mặt, nổ cả đom đóm mắt. Nhưng lý trí anh biết rõ mình là ai, nơi đây là đâu, nên chỉ còn biết nghiến chặng răng mà nuốt cục tức giận to lớn vào lòng. Và anh vừa kịp thề với lòng, nếu ở nơi khác thuận tiện hơn, anh sẽ cho hắn một trận nếu còn dám diễn ra trò đó một lần nữa.
- Gia Thiên! Gia Thiên! Bắt đầu cuộc họp kìa!- Đột ngột, ông Phong khẩn trương nói.
Câu nói của ông Phong lọt thõm vào màng nhĩ khiến cho anh thoáng giật mình. Anh như một học sinh vừa bị thầy giáo nhắc nhở vì ngủ gục trong lớp. Thì ra nãy giờ anh mải mê chìm đắm trong lửa giận sùng sục mà quên mất vị thế và trách nhiệm của mình.
Anh cố trấn tĩnh, nuốt ực cảm giác khô khốc vào lòng rồi bắt đầu cất cao giọng khàn khàn: “Chúng ta đang bị tập đoàn Khang An, do OP của Úc điều hành, kiện chúng ta ăn cắp công thức của trà thảo mộc Vĩnh Phúc. Họ đang nắm trong tay giấy chứng nhận độc quyền. Điều này gây bất lợi rất lớn cho chúng ta…”.
Mọi người đều chú tâm vào nội dung cuộc họp mà không hề để tâm rằng anh đã trở thành một cỗ máy chỉ biết phát ra âm thanh đều đều và rắn rỏi. Bởi lẽ tâm trí anh đã bị cuốn trôi đi đâu mất rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...