Dù Chỉ Sống Thêm Một Ngày, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em

Tại Hoàng Gia, sắp đến giờ ăn trưa, Hân đồng loạt nhận được email của ông Phong và Gia Thiên. Hai người đã duyệt qua lần cuối và rất hài lòng bộ hồ sơ thầu Love Baby mà cô đã bỏ nhiều tâm huyết. Cô cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
Nán lại một chút, cô vào facebook một chút để cập nhật thông tin của bạn bè. Cô thoáng mỉm cười vì nhìn thấy tên Stranger Man hiển thị trong danh sách online. Dường như người bạn ảo này lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi cô.
- Lâu quá không thấy em online. Dạo này thế nào rồi?- Cô chưa kịp mởi lời, anh đã chủ động hỏi han trước.
- Em vẫn khỏe. Do lúc này công việc của em hơi nhiều mà thôi.
- Gần đây, anh có thấy hình của em và bạn trai đăng trên một tờ báo mạng.
- Sao anh biết đó là hình của em? Anh biết mặt của em thế nào sao?
- Ừ, thì chẳng phải em đưa rất nhiều hình mình lên facebook sao?
- À phải! Em thật là lú lẫn. Anh đừng tin bài báo đó! Em với người trong hình không có quan hệ gì đặc biệt cả.
- Vậy còn bạn trai của em?
- Nói ra anh đừng cười em. Người ta sắp đi lấy vợ rồi.
- Em có nghĩ rằng “người ta” mà em nói có nỗi khổ tâm gì đó không?
- Đàn ông hay dùng nỗi khổ tâm để biện bạch cho những lỗi lầm của mình lắm. Nhưng bây giờ thì một chút em cũng không muốn nhắc đến người đó nữa.

- Vậy hãy để cho đầu óc thật thoải mái, em nhé!- Câu nói của anh còn kèm theo một cái biểu tượng mặt cười như chính anh muốn mỉm cười với cô.

Hân luôn cảm thấy rất quý mến người bạn ảo này. Lời nói của anh ta lúc nào cũng sâu sắc, mang đến cho cô nhiều động lực trong công việc và cuộc sống. Cô rất muốn trò chuyện thật lâu với anh ta, nhưng đành phải nói lời tạm biệt vì bụng đang réo liên hồi. Mấy hôm nay, Chi vẫn còn giận cô nên bữa trưa nào cô cũng phải lủi thủi đi ăn một mình.
Cùng lúc đó, ở bên Khang An, bên ngoài phòng làm việc của Thịnh, cô thư ký tỏ vẻ hoảng hốt:
- Chị thông cảm! Anh Thịnh vừa mới đi ra ngoài rồi. Anh ta cũng đã căn dặn rất kỹ không được phép cho bất cứ ai vào khi anh đi vắng.
- Chẳng lẽ em không biết chị là ai sao? Chị là con của Chủ tịch, cũng là vợ sắp cưới của anh Thịnh. Em cứ mặc kệ chị! Anh ta hỏi thì nói chị tự ý vào.- Giọng Yến tràn đầy bực tức.
- Dạ, nhưng mà… nhưng mà.
Mặc cho cô thư ký ngăn cản, Yến vẫn ngang nhiên tiến vào phòng làm việc của Thịnh. Cô muốn đến để thống nhất với Thịnh một số vướng mắc cuối cùng của hồ sơ thầu Love Baby. Mặc dù anh không có ở đây nhưng cô ta nghĩ mình có cái quyền được vào phòng đợi anh.
Yến lấy ra trong túi xách cái khung ảnh của mình, cẩn thận đặt trên bàn của Thịnh. Cô muốn tạo cho anh một chút bất ngờ, và nhất là muốn anh lúc nào cũng phải nhìn thấy hình ảnh của người vợ sắp cưới này. Sửa tới sửa lui vị trí bức ảnh một hồi, cô vô tình chạm tay vào con chuột của laptop. Màn hình máy tính đột ngột bật sáng lên.
Yến ngạc nhiên nhìn vào đó… Cái gì thế này? Chẳng phải anh nói là không thích dùng facebook sao? Lại còn đây nữa, đoạn tán gẫu vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt. Thì ra anh vẫn còn dây dưa với người yêu cũ.
Yến tự hỏi bản thân mình đâu có gì thua kém Hân. Vậy mà đã bao năm trôi qua, người anh vẫn luôn nhớ đến người con gái đó. Nghĩ đến đây, mắt cô ngấn lệ, người cũng bắt đầu run lên. Rồi cô tự thổn thức với chính mình: “Không, không thể được!... Bằng mọi thủ đoạn, nhất định em phải giữ được anh!”

Nhưng rất nhanh sau đó, Yến dứt khoát gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt. Cô ta ngắm khuôn mặt trong chiếc gương trang điểm và mỉm cười một cách chua xót. Sau khi chắc chắn là sắc mặt đã trở lại như cũ, cô ta vứt vội khung hình trở lại vào trong túi xách, rồi cất bước thật nhanh trở ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cô thư ký, Yến gằng giọng từng chữ một: “Cấm tuyệt đối không được nói lại với anh Thịnh là chị vừa vào đây! Nhiều chuyện là bị đuổi ngay lập tức, hiểu không?” Nói xong, cô vội vã bước đi ngay mà không màng gì đến sắc mặt xanh như tàu lá cùng với giọng nói sợ sệt ở phía sau mình: “Dạ!...Dạ!...”
Quay trở lại Hoàng Gia, Hân chuẩn bị rời công ty thì nhận ngay điện thoại của ông Phong từ nước ngoài gọi về. Ông Phong nói hồ sơ thầu Love Baby có đi kèm với một vài hồ sơ công chứng nên phía OP không chịu nhận qua email. Họ bắt buộc mọi thủ tục phải được gửi qua đường bưu điện. Vì vậy, ông giao cho cô nhiệm vụ gấp rút gửi chuyển phát nhanh ngay. Mọi thứ cần thiết cô đã chuẩn bị xong từ lâu nên chỉ việc bỏ vô cặp táp rồi mang đi ngay.
Đột ngột điện thoại của Hân lại reo vang. Cô bắt máy thì nghe đầu dây bên kia một giọng nói lảnh lót thốt lên:
- Yến đây! Cậu dành một chút thời gian để gặp mình được không?
- Xin lỗi, mình đang rất bận. Có gì thì để bữa khác vậy!
- Mình đang ở rất gần công ty cậu. Với lại chuyện mình muốn nói có liên quan đến anh Thịnh và… và cả bé Gấu nữa.- Cô ta nhấn mạnh về bé Gấu rồi đanh giọng lại.- Muốn nghe hay không thì tùy cậu vậy! Cúp máy đây!.
- Chờ đã… 15 phút nữa gặp vậy.
Hân hoàn toàn không muốn đến cuộc hẹn này. Vì gặp Yến, cô sẽ nhớ đến nỗi đau mà Thịnh đã gây ra cho mình. Mặc khác, cô đang muốn gấp rút ra bưu điện để gửi tập hồ sơ quan trọng đi ngay. Nhưng khi Yến nhắc đến bé Gấu, cô liền có linh cảm không hay. Vì vậy, cô quyết định đến để nghe xem đích thực là điều gì.
Đó là một quán café nằm trong hẻm nhỏ gần công ty Hân. Hôm nay là ngày thường nên quán cũng khá là vắng khách. Khi cô đến nơi thì đã thấy Yến đang ngồi chờ sẵn tại một góc khuất. Cô nhận ra rõ thái độ khác lạ từ người bạn học cũ. Không như mọi lần, Yến không vồn vã cũng không mừng rỡ, mà lại thản nhiên ném cái nhìn sắc lạnh về phía cô.
Khi người phục vụ hỏi, Hân chẳng để tâm đến thực đơn mà chỉ gọi bừa một ly café sữa. Nhìn thấy vẻ mặt của Yến, linh cảm xấu trong Hân càng mạnh mẽ hơn. Chẳng lẽ cái bí mật mà cô và gia đình giữ kín trong lòng đã dễ dàng bị phát hiện?

Đối lập với không gian yên tĩnh, âm nhạc du dương, tâm trạng hai cô gái đều như dậy sóng. Không để Hân chờ lâu, Yến bắt đầu ngay câu chuyện của mình bằng một câu nói phủ đầu:
- Mình thật ra đã biết hết tất cả rồi.
- Cậu biết cái gì chứ?- Lòng Hân như thắt lại nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Lần đầu tiên nhìn thấy bé Gấu ở nhà sách mình đã biết nó chính là con của Thịnh và cậu. Cậu cũng đừng nên chối cãi vì thằng bé rất giống anh Thịnh.- Yến khẳng định một cách chắc chắn.
- Cậu… vậy… cậu… muốn… gì?- Người Hân mềm nhũng ra, môi run run bật thành từng tiếng một. Cô biết mình không còn lý lẽ nào để che giấu sự thật được nữa.
- Thật ra từ lâu anh Thịnh cũng đã biết việc này. Anh ấy luôn cảm thấy áy náy vì đã từng quá bồng bột nên muốn mình đứng ra dàn xếp để cho hai mẹ con cậu đều không bị thiệt thòi.- Yến thản nhiên nói tiếp.
- Thì ra… bấy lâu nay anh ta đã biết về bé Gấu sao?- Giọng nói của Hân như tan chảy vào không trung, vết sẹo vừa kịp lên mày lại tiếp tục bị rỉ máu.
- Phải! Cậu có thể giao bé Gấu lại cho vợ chồng mình nuôi. Đảm bảo nó sẽ ăn ngon, mặc đẹp, tương lai sáng lạng. Mình sẽ đưa lại cậu một số tiền lớn xem như là công nuôi dưỡng. - Yến lại cố tình giáng thêm một đòn chí mạng.
- Tôi chẳng cần tiền của các người… Xin các người hãy để thằng bé được yên!- Hân nói mà như thét lên vì đã bị bức đến đường cùng.
Yến dự định đáp lại Hân bằng một lời cay độc khác nhưng đúng lúc người phục vụ bưng thức uống ra. Hân chỉ kịp nghe người phục vụ thốt lên “oái” một tiếng thì đã thấy chiếc áo sơ mi trắng của mình đã dính đầy café sữa.
Hân đang cảm thấy căng thẳng và ngột ngạt vì biết Thịnh và Yến lại đưa ra yêu sách gì để cướp bé Gấu của cô. Đây giống như một cơ hội để cho cô tránh mặt đi một lát và lấy lại trạng thái bình tĩnh. Vì vậy cô không tỏ thái độ tức giận với người phục vụ mà vội vàng đứng dậy đi theo lối vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh rất vắng người. Bên trong chiếc gương soi nơi vòi nước, Hân chua xót khi nhận ra kẻ yếu đuối kia chính là mình. Sau những gì đã trải qua, những lời nói của Yến có đáng gì đâu nhưng vẫn khiến cho cô đau đớn vô cùng. Nó cứ như bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ họng khiến cho cô cứ mãi thoi thóp thở. Nhưng tàn nhẫn hơn, nó lại không tước đoạt đi sinh mạng của cô một lần cho xong.
Hân cố tình hít thật sâu và thở nhẹ ra, cứ như thế vài lần để trấn tĩnh trở lại. Cô mở vòi nước ở bồn rửa, nhìn đôi tay nhỏ nhắn của mình hứng từng dòng nước chảy xuống. Cuối cùng đôi tay chỉ là hứng chịu cảm giác lạnh lẽo giống như thứ tình cảm mà Thịnh đối với cô.

Rồi Hân cúi mặt, dùng tay hất dòng nước lạnh lên mặt để gột rửa tất cả sự nhu nhược của mình. Nhưng dường như điều đó gây nên phản ứng ngược, hai dòng nước mắt bất chợt chảy ra hòa cùng với những giọt nước khác lăn dài trên mặt.
Bên ngoài, Yến nở nụ cười hả hê vì biết rằng tình địch của mình nhất định sẽ rất đau lòng. Thật ra cô cũng chẳng muốn nhìn gì đến bé Gấu. Mục đích nói ra như thế cũng chỉ để cho Hân căm hận Thịnh đến tột cùng.
Bất chợt cô bắt đầu chú ý vào cặp táp của Hân. Một ý nghĩ ám ảnh lấy cô: “Chắc chắn hai người họ có giấu giếm mình điều gì, phải tìm cho ra!” Nhìn xung quanh thấy không ai để ý, cô bắt đầu mở cặp táp ra.
Mắt Yến sáng rực lên, miệng mỉm cười đắc ý vì cô đã thu hoạch được nhiều hơn tưởng tượng. Cô cảm thấy mình may mắn hơn bao giờ hết. Chẳng qua là vì bên trong… bên trong chính là tập tài liệu rất quan trọng.
Mười ngày sau có kết quả thầu Love Baby. Tại phòng họp VIP của Hoàng Gia, Gia Thiên, ông Phong và Hân, vẻ mặt của họ đều rất căn thẳng. “Rầm!” Gia Thiên giận dữ đập mạnh sấp văn kiện xuống bàn.
- Chú giải thích đi! Sao kết quả thầu lại có thể như thế này?- Gia Thiên tức giận.
- Chúng ta đã làm hết sức rồi. Khang An thắng thầu vì những ưu đãi họ đưa ra tốt hơn chúng ta.- Ông Phong giữ giọng điềm tĩnh.
- Jack Layton của OP vốn là chỗ thân thiết với tôi. Anh ta tiết lộ cho tôi biết một chi tiết rất lạ. Những ưu đãi của Khang An chỉ nhỉnh hơn chúng ta một chút ở mỗi phần. Theo kinh nghiệm của chú Phong, chú nghĩ sao?- Gia Thiên hỏi một câu đầy ẩn ý.
- Vậy thì thật lạ! Không thể trùng hợp như vậy được! Chỉ có một trường hợp có thể xảy ra, chúng ta có nội gián tiết lộ thông tin cho họ.- Ông Phong khẳng định.
- Chú mau đi điều tra đi! Tôi cần câu trả lời sớm nhất trong tuần này.- Gia Thiên nghiêm giọng.
- Khoan đã!… Chú Phong à!... Cháu nghĩ chính cháu là người đã làm lộ bí mật hồ sơ thầu.- Hân giật mình nhận ra một điều gì đó và lập tức lên tiếng khẳng định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận