Dụ Chàng Cắn Câu

Đang ở Nguyên Phi ngày ngày núp ở trong chăn đánh tiểu nhân thì Hoàn Nhan bộ tộc rốt cuộc quyết định bắt trói Hằng Vương phi. 

Nhưng đây cũng không phải là bởi vì Lý Nguyên Hạo có sức thuyết phục đủ mạnh, mà do các quan lại ở Liêu quốc khi dễ cùng giày xéo họ mà ra, bất đắc dĩ mới không nhịn được muốn phản kháng.

Đối với bọn họ mà nói, kế sách của Lý Nguyên Hạo là phương pháp giảm bớt thương vong tốt nhất, mà Lý Nguyên Hạo vừa chủ động tỏ vẻ nguyện ý vì bọn họ đi dò đường, hành động liền ở Lý Nguyên Hạo lần nữa đi tới Nam Kinh chính thức triển khai. Không tới mấy ngày, hắn cho người do thám biết được Hằng Vương phủ có thêm một vị Tiểu vương gia, hắn cắn răng nhịn xuống ghen ghét trong lòng, tiếp tục dò xét bất kỳ tin tức hữu dụng, không lâu sau hắn lại biết Nguyên Phi cùng Hằng Vương phi bất hòa, dựa vào quan hệ ở trong cung, rất nhanh liền cùng thái giám bên cạnh Nguyên Phi là Triệu An Nhơn liên lạc với nhau.

Triệu An Nhơn, tên chữ là tiểu Hỉ, là thái giám mà Nguyên Phi tin tưởng nhất, bình thường đều theo lệnh Nguyên Phi dò xét tin tức bên hoàng hậu. Vì tránh cho người khác hoài nghi, sau khi gặp mặt bàn bạc, Lý Nguyên Hạo liền ở ngoài cung chờ tin tức, mà tùy tiểu Hỉ ở giữa cùng Nguyên Phi liên lạc. Cuối cùng, kế hoạch đã định, người tùy Lý Nguyên Hạo chịu trách nhiệm an bài, sẽ chờ thời cơ đến hành động.

"Trầm Tiểu Tiểu, rất nhanh ngươi sẽ thuộc về ta!" Lý Nguyên Hạo không khỏi đắc ý nghĩ.

Vừa nhanh đến lễ Trọng Tam, trong thành ngoài thành đều bận rộn trù bị thu xếp hoạt động, Tiểu Tiểu thề lần này nàng nhất định phải tham dự cuộc thi từ đầu đến cuối.

Ngày hôm đó, Gia Luật Long Khánh để Tiểu Tiểu cùng Ấu Ca ở chỗ Thái hậu chờ hắn, hắn thì một tháng một lần đi kiểm quân. Tiểu Tiểu nhìn Thái hậu mang theo đứa nhỏ đi ngủ trưa, nàng liền chuồn ra Hứng Thiên điện, nghĩ đến Hứng Thánh điện đi tìm hoàng hậu tâm sự, không nghĩ tới nửa đường lại bị Tiểu Hỉ chặn lại." Vương phi, ngài tới vừa lúc, nô tài đang có việc tìm ngài đây!" 

Tiểu tử này nhìn dáo dác muốn làm gì? Tiểu Tiểu đề phòng hỏi:” Tìm ta làm gì?" 

Tiểu Hỉ vẻ mặt nịnh hót nở nụ cười." Nguyên Phi chủ tử đang tìm ngài, có lẽ là muốn cùng ngài tâm sự, giải buồn!" 

Vô sự hiến ân cần, bụng dạ khó lường tìm ta chắc không có việc tốt:” Thật xin lỗi, ta bây giờ muốn đi gặp Hoàng Hậu, sợ là không rảnh, ngươi giúp ta nói lời xin lỗi với chủ tử ngươi! 

Tiểu Hỉ híp đôi mắt lại:” Nhưng lúc này Hoàng Hậu không ở Hứng Thánh điện, ngài đi cũng uổng công thôi!" 

Tiểu Tiểu chau mày. "Không ở Hứng Thánh điện? Vậy ở nơi nào? 

"Dạ ở chỗ Hoàng thượng ạ." Tiểu Hỉ ám muội nói. "Ngài không nên quấy rầy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tâm sự?" 


"Ồ... vậy cũng được...." 

"Ngài hãy đến chỗ chủ tử của nô tài ngồi một chút! Tề Vương phi cũng ở nơi đó!" 

Y Oa Tô? Ừ! Y Oa Tô cùng Nguyên Phi có chút quan hệ thân thích, thường đến chỗ Nguyên Phi không sai. Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, dù sao nàng cũng không có chỗ để đi, Yến Ẩn lại phải đến thư phòng một lúc mới trở về, vậy thì... "Được rồi! Dẫn đường." 

Chẳng qua là nàng không nghĩ tới mình đã rơi vào cạm bẫy! Đến bữa tối, Gia Luật Long Khánh trở lại Hứng Thiên điện, lại không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Tiểu. "Mẫu hậu, Tiểu Tiểu đâu?" 

Tiêu Thái hậu đang cho Ấu Ca ăn quả lê: ” Không biết, Sau khi ngủ trưa tỉnh lại liền không thấy nàng, chắc là ra ngoài đi dạo, tìm người tán gẫu." 

Gia Luật Long Khánh không thể làm gì khác hơn là đi khắp nơi tìm, Hạ Phúc cung không có liền đi Hứng Thánh cung tìm, sau đó là chỗ của Hoàng Đế, rồi tới ngự hoa viên... Không lâu sau, cả hoàng cung cũng sôi trào cả lên, ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động. Bởi vì, không thấy Hằng Vương phi!

Hoàng Thành chung quanh cẩn thận tìm tòi một lần, sau đó là bên trong thành các đại phủ đệ, náo loạn suốt cả đêm, vẫn không tìm được, thậm chí không ai thấy bóng dáng của nàng, thủ vệ bốn cửa thành cũng thề không nhìn thấy Hằng Vương phi đi ra ngoài. Đó chính là còn không có ra Hoàng Thành!

Cho nên, Hằng Vương liền hạ lệnh cẩn thận lục soát một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được Tiểu Tiểu. Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tề Vương, cùng các Thị Vệ đều nín hơi nhìn Gia Luật Long Khánh sắc mặt âm trầm đứng ở ngoài điện, chưa từng có người nào thấy hắn bày ra sắc mặt kinh khủng như vậy, cho dù khi hắn tức giận cũng không có.

Ai cũng biết khi Hằng Vương mất hứng luôn là rắc...rắc... Rống một tiếng. Sau đó liền vật đổi sao dời, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lúc hỏa đại cũng chỉ là mặt băng bó, hai mắt trừng lên, sau đó tức giận mắng mấy câu liền kết thúc. Nhưng hắn bây giờ không nói lời nào, trên trán nổi gân xanh, đôi môi nhếch lên thẳng tắp, hai má lại càng co quắp không dứt, hai con mắt màu lam trở lên đỏ ngầu giống như mây đen trước giông bão. Không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ hiểu giờ phút này tốt nhất không nên đi đốt lửa, tránh cho hắn nổ tung!

"Hoàng thượng." Thanh âm của hắn cũng trở nên âm trầm kinh khủng "Ta phải tìm được nàng, không tiếc bất cứ giá nào!" 

"Ta hiểu, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, ta sẽ không ngăn cản ngươi." 

"Mẫu hậu, Ấu Ca tạm thời phiền ngài, cho đến..." Hắn khẽ cắn răng:” Cho đến khi Tiểu Tiểu trở lại." 


"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho hắn rời khỏi ta nửa bước." Thái hậu trịnh trọng nói. "Phổ Hiền Nô, nàng sẽ không có chuyện gì, không có ai nhẫn tâm thương tổn nàng, ngươi chỉ cần tìm nàng trở về là được." 

Đúng vậy, chỉ cần tìm nàng trở về là được... Mà hắn cũng sẽ tìm nàng trở về, cho dù xông vào Địa Ngục, hắn cũng nhất định phải tìm nàng trở về!

Vừa thấy được Tiểu Tiểu, lại nghe được nàng cùng Lý Nguyên Hạo nói chuyện với nhau, Hoàn Nhan Duẫn Đôn liền hiểu Lý Nguyên Hạo tại sao tìm mọi cách để bọn họ hành động, cũng trợ giúp bọn họ trói đi Hằng Vương phi. Hắn thật là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, hơn nữa, căn bản hắn là vì tính toán của mình, bởi vì hắn muốn có Hằng Vương phi!

Tiểu Tiểu từ trong bao vải được thả ra, vừa lấy khăn che miệng ra, nàng liền quang quác mắng không ngừng, nhất là khi nàng nhìn thấy Lý Nguyên Hạo, mắng lại càng vô cùng khó nghe. "Lý Nguyên Hạo! Ngươi thật là một tên tiểu nhân hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, Yến Ẩn là bằng hữu của ngươi, ngươi lại dám bắt cóc thê tử của hắn! Ngươi bán đứng hắn, bán đứng tình bạn của các ngươi, hơn nữa ngươi còn bán đứng nhân cách của chính mình! Ngươi không xứng làm người, căn bản là súc sinh! Hơn nữa còn là súc sinh hạ lưu! 

Tất cả mọi người ở Hoàn Nhan Bộ Lạc đều si ngốc ngơ ngác nhìn Hằng Vương phi khuôn mặt non nớt còn mang theo thành thục yêu mị, ngây thơ xen lẫn phong vận làm say lòng người, mọi người tất cả đều bị nàng quyến rũ hồn phách, bao gồm cả Lý Nguyên Hạo. "Trời ạ! Một năm không thấy, nàng lại đẹp hơn!"

"Ta sẽ khiến ngươi quên hắn, chỉ cần ngươi cho ta cơ hội..."

"Câm miệng!" Tiểu Tiểu giận dữ hét:” Ta là thê tử của Gia Luật Long Khánh, trong lòng của ta chỉ có hắn, ngươi cút sang một bên đi! 

"Tại sao một chút cơ hội cũng không cho ta?" Lý Nguyên Hạo buồn rầu hỏi:” Ngươi không cảm thấy rất không công bằng sao?" 

"Đê tiện!" Tiểu Tiểu đã giận đến nỗi ra khỏi miệng thành bẩn: ”Ta phía trước biết chính là hắn, người ta gả là hắn, người ta yêu cũng là hắn, phụ thân con ta cũng chỉ có hắn, ngươi hiểu không mau tha tả ra!" 

"Tiểu Giáo..." 

"Câm miệng!" Tiểu Tiểu hét lớn một tiếng:” Không cho phép gọi tên của ta, tên của ta chỉ Yến Ẩn có thể gọi!" 

"Ta... Ta yêu ngươi!" 


"Thúi lắm!" Tiểu Tiểu xuy thanh nói:” Ngươi chỉ yêu chính mình, cho dù ngươi thật tình yêu người nào thì người kia cũng là xui tám đời mới có thể bị ngươi yêu!" 

Lý Nguyên Hạo cầu xin:” Tiểu Tiểu van xin ngươi..." 

"Ngươi đi chết đi!" Tiểu Tiểu khinh miệt cười lạnh nói:” Đừng nói nhiều những lời đó làm cho người ta buồn nôn, ta đều muốn phun ra!" 

Lý Nguyên Hạo chán nản cúi đầu.

Hoàn Nhan Duẫn Đôn là một người chính trực, mặc dù hắn cũng mê muội dung nhan xinh đẹp của Hằng Vương phi, nhưng khi hắn nghe rõ nàng cùng Lý Nguyên Hạo nói chuyện, mới biết được Lý Nguyên Hạo nói Gia Luật Long Khánh cướp đi nữ nhân mà hắn yêu mến căn bản là giả, nguyên lai là Lý Nguyên Hạo vì mê sắc đẹp của Tiểu Tiểu nên mới bày ra kế hoạch này.

Là bọn hắn ngu ngốc mới bị Lý Nguyên Hạo lợi dụng, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chú ý tốt Hằng Vương phi, tránh khỏi nàng bị Lý Nguyên Hạo trộm đi, việc còn lại chỉ có thể trở lại bộ tộc rồi cùng phụ thân thương lượng lại.

Ai! Thật là hỏng bét!

***********

Trong cung thái giám tổng quản Vương Kế Ân, cá tính thông tuệ, vô cùng được Thánh Tông sủng ái. Khi hắn biết được Hằng Vương phi ở trong cung mất tích, sau khi cẩn thận đề ra nghi vấn hỏi tất cả thái giám, cung nữ, ty bộc tạp dịch trong cung. Hắn đã có một ít đầu mối.

Hang Thai Cách là ty trù nữ bộc trong cung, hôm đó, nàng đang muốn chuồn êm xuất cung để tìm tình nhân, trùng hợp nhìn thấy thân tín của Nguyên Phi là thái giám tiểu Hỉ đỡ Hằng Vương phi. Nhưng sau khi nàng hẹn hò trở về, mới biết được Hằng Vương phi mất tích, Hằng Vương giận dữ, nhưng nàng cũng không dám tự mình đến gặp Hằng Vương, sợ một khi truy cứu tới, chuyện nàng một mình xuất cung hẹn hò sẽ bị hỏi tới, cho nên nàng mới giấu diếm không dám tiết lộ.

Nếu không phải Vương Kế Ân nhãn tiên nhìn ra vẻ mặt bất an của nàng, chuyện này sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn không dám chủ động nói ra khỏi miệng. Vương Kế Ân lập tức đi bẩm báo Hằng Vương, Hằng Vương lập tức hạ lệnh bắt tiểu Hỉ, thấy Hằng Vương tức giận, tiểu Hỉ run sợ nói ra sự thật. Hằng Vương lập tức đến ngự thư phòng tìm Hoàng thượng, cùng nhau đi tới cung điện của Nguyên Phi.

Nguyên Phi vốn định chối cãi, nhưng khi Hằng Vương rút Thất Long bảo đao đặt lên cổ nàng, lập tức nàng bị làm cho sợ đến hồn phiêu phách tán, nói ra hết không dám giấu diếm một câu nào.

"Nếu như Tiểu Tiểu trở lại mà lông tóc không tổn hại, ta liền để cho bản thân Hoàng thượng phát lạc ngươi, nếu là Tiểu Tiểu bị tổn hại một cọng lông, trừ phi Hoàng thượng giết ta trước, nếu không ta nhất định phải đích thân giết ngươi!" Gia Luật Long Khánh nói xong liền sải bước rời đi.

"Hoàng thượng!" Nguyên Phi dùng ánh mắt ai oán cầu xin tha thứ liếc về phía Thánh Tông.


Thánh tông lắc đầu:” Tự gây nghiệt, không thể sống, ngươi tốt nhất cầu xin trời cao đừng để cho Hằng Vương phi bị tổn thương, nếu không ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi!" 

Nếu biết được Tiểu Tiểu rơi vào tay của Lý Nguyên Hạo cùng bộ tộc Nữ chân, Gia Luật Long Khánh liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, hắn chỉ dẫn theo Tịch Cát cùng Di Lý Cát, mà Liệt Lỗ Cốc cùng Vương Tư Ôn tự nguyện cùng đi hỗ trợ, dĩ nhiên, chuyến này cũng không thiếu được Gia Luật Long Hữu một phần. Một nhóm sáu người ngay sau đó liền truy tung dọc theo đường, về hướng dân tộc Nữ Chân Bộ Lạc.

Đối với Lý Nguyên Hạo, Tiểu Tiểu kính nhi viễn chi, rời đi càng xa càng tốt, hơn nữa dưới sự giám thị nghiêm mật của Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Lý Nguyên Hạo căn bản không có cơ hội cướp đi Tiểu Tiểu, mà càng tới gần Giang Châu, Lý Nguyên Hạo càng nóng lòng, chỉ vì một khi đi qua Giang Châu chính là dân tộc của Nữ Chân Bộ Lạc, tại nơi đó, cho dù mang Tiểu Tiểu đi, chỉ sợ cũng đi không được bao xa cũng sẽ bị bắt trở lại.

Hơn nữa hắn phát hiện, tất cả người Nữ chân đều yêu mến nàng, yêu Hằng Vương phi vừ đẹp vừa đáng yêu. Bọn họ từng kèm hai bên nàng, rồi lại quyết định thề bảo vệ nàng, chuyện này khiến cơ hội của hắn cướp đi Tiểu Tiểu càng thêm bé nhỏ. 

Tiểu Tiểu đối với Lý Nguyên Hạo chán ghét không cần phải nói chỉ cần gặp mặt hắn liền hung hăng mắng rồi quay người bỏ đi, nhưng đối với người Nữ chân tương đối hiền hòa, chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình mà yêu cầu đặc thù đãi ngộ hoặc đối với bọn họ mắng mỏ, bọn họ ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó; Bọn họ ngủ chỗ nào thì nàng ngủ chỗ đó; Bọn họ đi tới đâu, nàng cũng đi theo, không có một câu oán trách, cũng không la lối, hơn nữa còn rất thích ý, phảng phất như nàng đang du sơn ngoạn thủy, mà không phải là bị kèm hai bên!

Đêm từ từ buông xuống, tuyết rơi, Bắc Phong kêu khóc, lãnh khí thấu xương, dãy núi non trùng điệp đều là một mảnh màu xám trắng yên tĩnh.

Bên cạnh đống lửa, Tiểu Tiểu không một chút hình tượng ngồi gặm chân thỏ, Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì ở một bên buồn cười nhìn nàng, khi hắn gặp nàng đang muốn đem bàn tay dính đầy dầu mỡ bôi lên y phục nàng, vội vàng rút ra một cái khăn tay đưa cho nàng.

"Cám ơn!" Nàng nói.

"Còn muốn nữa không?" Hoàn Nhan Duẫn Đôn hỏi.

Nàng cầm lấy túi nước uống vài hớp:” Đợi mọi người ăn no, có còn dư lại thì cho ta là được." 

Hoàn Nhan Duẫn Đôn ngồi xuống nhìn nàng, Tiểu Tiểu không hề cố kỵ liền hướng về phía đã trải sẵn mao (lông) trên mặt đất nằm xuống.

"Oa, thật thoải mái!" 

"Ngươi thật không giống một Vương phi." Hoàn Nhan Duẫn Đôn cười nói.

Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. "Đúng, đúng, ngươi bắt lầm người, mau thả ta trở về đi!" Nàng giả vờ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui