Dụ Bắt Khói Lửa


Đầu kia, Đoạn Trác Hữu nhận điện thoại.

Anh đặt điện thoại bên tai, tay còn lại cầm tăm bông khử trùng vết thương cho Chu Y Hàn.

Giọng điệu anh không được tốt: "Có việc gì?"
Người gọi đến là Vương Hình, cà lơ phất phơ nói: "Anh Đoạn, xe thể thao ba mươi triệu đâm vào cây, người của anh nói đi là đi?"
"Không ở lại sửa xe?" Đoạn Trác Hữu cười nhạo một tiếng.

"Không phải.

" Vương Hình nói: "Buổi tối anh không nói một lời liền rời đi, lại xảy ra loại chuyện này, tôi sắp chết vì lo lắng mất.

"
"Chưa chết.

" Đoạn Trác Hữu lạnh lùng nói một câu, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc Đoạn Trác Hữu nghe điện thoại, Chu Y Hàn cẩn thận từng li từng tí lui sang bên cạnh tránh nghe lén.

Nhưng trong phòng quá yên tĩnh, dù anh không bật loa ngoài, nhưng Chu Y Hàn vẫn có thể vô cùng nghe rõ giọng nói lớn ở đầu dây bên kia.


Cho nên, vết thương trên trán Đoạn Trác Hữu là do đụng xe?
Vừa rồi Chu Y Hàn ngửi thấy mùi rượu phảng phất trên người Đoạn Trác Hữu, không nên lái xe sau khi uống rượu chứ?
Đương nhiên là không dám hỏi.

Vẻ mặt Chu Y Hàn ngoan ngoãn chờ Đoạn Trác Hữu tiếp tục xử lý vết thương cho mình.

Sau khi Đoạn Trác Hữu cúp điện thoại, thế mà thật sự quay lại.

Anh vứt tăm bông trong tay đi, lấy một miếng băng cá nhân cỡ lớn, cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương ở gan bàn tay Chu Y Hàn.

Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, sau khi dán băng cá nhân lên, trong nháy mắt Chu Y Hàn cảm thấy vết thương không còn đau nữa.

"Cảm ơn.

" Cô ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt nhìn anh.

Đoạn Trác Hữu khẽ nhướng mày, có một bóng mờ mờ ảo ảo dưới đôi mày sâu, trông rất phóng túng.

Anh thản nhiên mở miệng, hỏi Chu Y Hàn: "Cô chắc chắn muốn dùng bộ dáng này quyến rũ tôi?"
Chu Y Hàn khẽ nhướng mày, khó hiểu.

Nhìn nụ cười ý vị không rõ trong đáy mắt Đoạn Trác Hữu, cô có chút nghi hoặc quay đầu nhìn mình trong gương.

Trong gương, đường kẻ mắt và mascara của cô đều dán vào nhau, trở thành đôi mắt gấu trúc thật sự.

Không chỉ vậy, mái tóc cô bù xù, quần áo xộc xệch.

Ma nữ cũng chỉ như thế.

Lúc này, Chu Y Hàn chỉ muốn chết tại chỗ.

Nếu không phải hai chân lơ lửng trên không, cô nghi ngờ mình có thể đào ra hai phòng ngủ một phòng khách ở trên mặt đất quá!
Một ý tưởng bỗng xuất hiện, cô che mắt gấu trúc của mình lại, giải thích: "Không phải như anh thấy đâu.

"

Đoạn Trác Hữu lấy ghế bên cạnh ngồi trước mặt Chu Y Hàn, đầy hứng thú: "Ồ, vậy là như thế nào?"
Chu Y Hàn nói: "Đây là trang điểm, em tẩy trang là được.

"
"Cho nên tôi còn phải chờ cô tẩy trang xong lại quyến rũ?"
Chu Y Hàn còn che mặt mình, không biết gặp người như thế nào.

Thật sự là, bộ dáng này chính cô cũng nhìn không nổi.

Ây, cô này, cô ổn chứ?
Không thể tin được, vừa rồi thế mà cô còn muốn quyến rũ anh.

"Bỏ tay xuống.

" Giọng nói của Đoạn Trác Hữu vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

Chu Y Hàn hoàn toàn bỏ cuộc, buông hai tay xuống, vẻ mặt tuyệt vọng: "Bỏ đi, em không quyến rũ anh.

"
Cô hiểu rõ bản thân.

Đoạn Trác Hữu nghe vậy, khóe miệng cong lên, đứng dậy chậm rãi đến gần Chu Y Hàn.

Chu Y Hàn bất giác lui về phía sau, nhưng không thể lui được nữa, phía sau cô chỉ có một tấm gương.

Nhưng cô không dám quay đầu lại nhìn kính chiếu yêu kia, sợ mình sẽ bị bộ dáng quỷ này dọa chết.


Mắt thấy Đoạn Trác Hữu càng ngày càng gần, hơi thở mạnh mẽ đó đến gần, Chu Y Hàn giống như một con dã thú nhỏ sợ hãi, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Tất nhiên, có nửa đùa, nửa thật.

Chỉ là, cô không thể đoán được ông trùm này rốt cuộc muốn làm gì.

"Anh muốn làm gì?" Chu Y Hàn rụt cổ hỏi.

Đoạn Trác Hữu vươn tay nhẹ nhàng ấn vào gáy trắng nõn của cô, ép cô bốn mắt đối diện nhau.

Khi Chu Y Hàn suy nghĩ làm thế nào cầu xin tha thứ, thì nghe tthấy trong giọng nói Đoạn Trác Hữu mang theo ý cười nồng đậm nói: "Thật ngốc.

"
Chu Y Hàn: "?"
Cô không bị mù, nụ cười của Đoạn Trác Hữu là —— cưng chiều?
Không phải.

Ông trùm này, anh sẽ không thật sự bị "sắc đẹp" của cô quyến rũ chứ???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận