Vân Mộ Hoa tin chắc ba của mình cũng chưa từng uống qua loại canh gà đen kỳ dị như thế này.
Vì lẽ đó, thời điểm bát canh cổ quái nọ xuất hiện ở trong phòng bệnh, Vân Khải Điền liền lên tiếng hỏi, “Đây là cái thứ quỷ quái gì?”
Âu Dương Thụy niềm nở đáp, “Bác trai, đây là canh con nấu để cho bác bồi bổ thân thể.”
Vân Khải Điền là người từng trải, những chuyện kỳ lạ ở ngoài xã hội nhìn mãi cũng đã thành quen, thế nhưng ông chưa từng thấy qua bát canh nào kỳ dị như vậy. Cầm thìa khuấy khuấy vài cái, một đóa hoa xinh xắn tức tốc nổi lên. Ông khó hiểu hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đây là loại hoa dùng nước trà sâm để tưới mà nở ra, thả vào trong canh phi thường bổ dưỡng.” Âu Dương Thụy nói khoác mà không biết ngượng, phun ra lời thoại đã trù tính trong đầu.
“Dùng trà sâm để tưới hoa? Đúng là lần đầu nghe nói tới.” Lời nói của Âu Dương Thụy đích thực làm cho Vân Khải Điền dấy lên vài phần hứng trí.
“Đúng vậy! Ba không phải thích chơi đồ cổ sao, kỳ thực cái này cũng là một phương pháp trồng hoa cổ xưa, hơn nữa chỉ quý tộc mới có điều kiện nuôi trồng loại hoa quý hiếm như vậy.”
Vân baba bán tín bán nghi mà uống canh gà. Ban đầu ông loáng thoáng nhíu mày, thế nhưng một lát sau liền bắt đầu thả lỏng, nói: “Mùi vị có chút quái lạ, nhưng tỉ mỉ uống tiếp thì cảm giác cũng không tồi.”
“Đó là bởi vì bác còn chưa quen, uống thêm vài hớp, quen được là sẽ tốt thôi.” Âu Dương Thụy ở một bên thêm mắm dặm muối, dũng cảm mà đỡ bát canh trong tay Vân Khải Điền, giúp ông để thêm canh vào bát.
Canh này mặc dù Vân Mộ Hoa chưa uống thử, nhưng là chứng kiến một màn này, kiểu gì cũng thấy thật là kì quái.
Âu Dương Thụy đảo mắt nhìn lướt qua biểu tình trên mặt Vân Mộ Hoa, nhướn mày, thầm nghĩ đây là cái vẻ mặt gì? Anh vất vả nửa ngày trời để nấu canh bổ, vì sao bảo bối nhà anh lại có vẻ chán ghét như vậy a?
Âu Dương Thụy rót một chén canh đầy đưa tới trước mặt Vân Mộ Hoa, như thể đùa dai nói, “Bảo bối, gần đây em vất vả chăm sóc bác trai, hay là cũng uống một chén đi.”
Vừa nói anh vừa nhét bát canh vào tay đối phương, động tác bởi vì mạnh mẽ không cho phép khước từ khiến cho nước canh có chút sóng sánh ra ngoài.
Vân Mộ Hoa không có hứng thú, dùng ánh mắt ai oán như thể đang ăn độc dược mà uống canh.
Bất quá hiện tại không phải là lúc để nổi giận hay là làm khó Âu Dương Thụy. Vân Mộ Hoa nhìn vào thần sắc của ba mình, thiết nghĩ, may ra ấn tượng ban đầu của ba đối với người kia còn có thể cứu vãn được. Từ tận đáy lòng, Vân Mộ Hoa vẫn luôn hy vọng ba có thể chấp nhận Âu Dương Thụy, như vậy cậu mới có thể cùng anh quang minh chính đại sống chung.
Thôi đi, coi như hi sinh một chút, cứ uống vào là được! Nghĩ như thế, Vân Mộ Hoa ngay cả thìa cũng không dùng đến, trực tiếp đổ thẳng bát canh vào miệng, một mạch nuốt trọn xuống dưới dạ dày. Sau cùng, cậu cũng không quên cười với ba một cái, “Ba, canh mà Thụy nấu hương vị cũng không tồi ha.”
Vân baba gật đầu. Lúc này, trong mắt của ông, Âu Dương Thụy không còn là tình nhân của con trai mình mà chỉ đơn giản là một người đàn ông bình thường đang nỗ lực giành lấy hảo cảm từ phía gia đình của người yêu.
Âu Dương Thụy vô cùng hài lòng với hành động ‘đặc biệt biết điều’ của Vân Mộ Hoa, cười tít nói, “Muốn uống một chén nữa không?”
Vân Mộ Hoa không khỏi rùng mình một cái, nhận ra cậu thực sự không nên chiều theo ý của người kia nữa. Tên này căn bản là một kẻ được đằng chân lân đằng đầu, tham lam không gì sánh được!
Bát canh gà đen này, Âu Dương Thụy đích thực đã uống thử, hương vị cũng không khó nuốt lắm, chỉ cần là người đều có thể chấp nhận được. Chẳng qua Vân Mộ Hoa bị dày vò quá lâu cho nên nảy sinh thành kiến, thời điểm nghe Âu Dương Thụy hỏi có muốn uống thêm không, cậu thiếu chút nữa là phun toàn bộ chén canh đã uống ra.
Dưới sự bức bách của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa rốt cuộc nôn mửa thật rồi. Cậu ôm bụng liên tục ói ra, bộ dáng có thể nói là khoa trương hết mức, đến nỗi người ngoài không biết đầu cua tai nheo, nhìn vào liền tưởng cậu ta không được khỏe.
Vân baba trong lòng căng thẳng, lập tức quát lên, “Y tá! Mau gọi bác sĩ!”
Âu Dương Thụy cho rằng đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, liền trấn an, “Bác trai, đừng khẩn trương, để con ra ngoài tìm bác sĩ.”
Hiện tại đã là năm rưỡi chiều, các bác sĩ đã ra ngoài ăn cơm gần hết. Không biết Âu Dương Thụy làm cách nào, thế mà thực sự tóm được một đám bác sĩ tới đây, để bọn họ bủa vây lấy Vân Mộ Hoa, liên tục đưa ra chuẩn đoán.
Bị đưa lên giường bệnh, Vân Mộ Hoa vẻ mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn đám người chung quanh. Cậu bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, rùng mình ớn lạnh. Đây là chuyện gì a! Một chén canh gà liền dẫn đến huyết án hay sao? Hôm nay thực sự cậu không nên theo Âu Dương Thụy chạy tới bệnh viện!
Vân baba nằm trên một cái giường khác, lo lắng hỏi, “Mộ Hoa không sao chứ?”
Âu Dương Thụy ôm lấy Vân Mộ Hoa, vẻ mặt nôn nóng, “Bác trai, bác yên tâm, con sẽ chiếu cố em ấy thật tốt.”
Vân Mộ Hoa mơ mơ hồ hồ nghe được một lời này, trong lòng không khỏi nhủ thầm: chính vì Âu Dương Thụy chiếu cố quá tốt, cho nên cậu mới thành ra như vậy a…
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ là: Ăn quá nhiều cho nên ói ra, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao.
Lần này tuy rằng Vân Mộ Hoa là nạn nhân, thế nhưng ánh mắt Âu Dương Thụy lại tựa hồ như chính anh mới là người bị hại. Biểu tình trên mặt anh cực kỳ phong phú: buồn bực, ủy khuất, không cam, thận chí còn có cả tức giận… tóm lại là khó coi vô cùng.
Vân Mộ Hoa em cũng quá không nể mặt anh rồi! Dám ghét bỏ chén canh anh nấu với cả một tấm chân tình như vậy sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...