Âu Dương Thụy nhìn người nọ, không nói một câu, vẻ mặt lạnh băng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Bầu không khí nhất thời trở nên bế tắc và khó chịu.
Vân Mộ Hoa cúi đầu, nhanh chóng sửa sang lại mớ quần áo lộn xộn trên thân.
“Nói sao đây?”
“Không biết.” Cậu thật sự không biết.
Âu Dương Thụy đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống đám phóng viên đang bao vây bên dưới, “Thực sự không thừa nhận?”
“Ít nhất hiện tại không thể thừa nhận với người ngoài.” Thời điểm này nếu Vân Mộ Âm ở đây thì tốt rồi, chị ấy nhất định sẽ có biện pháp.
Ngay khi Vân Mộ Hoa còn đang lúng túng chưa biết phải làm sao thì nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
“Alo, Mộ Hoa, tình hình của ba thế nào? Có khỏe không?” Thanh âm của Tô Hàm truyền đến.
Biết người gọi đến là Tô Hàm, Vân Mộ Hoa theo bản năng liếc mắt lườm Âu Dương Thụy một cái, vừa đi vừa trả lời điện thoại.
“Cô cũng biết thân thể ba tôi không tốt, tại sao còn bảo ba mẹ mình đem những tấm ảnh đó cho ba tôi xem?”
“Những tin tức râu ria bên lề của xã hội thượng lưu chính là thứ mà phóng viên thích đào xới nhất, anh ở bên cạnh anh ta, đương nhiên sẽ bị theo dõi rồi. Cho dù ba mẹ tôi không phát hiện ra, ba của anh cũng sẽ biết thôi.”
“Cô là đang nói tôi gieo gió gặt bão sao?”
“Mộ Hoa, tôi gọi điện thoại cho anh không phải để cãi nhau, chỉ là muốn giúp anh mà thôi.”
“Giúp cái gì?” Vân Mộ Hoa bỗng nhiên có xúc động muốn dập máy.
“Trước hết, anh đừng nóng giận, nghe tôi nói đã. Hiện tại chỉ có tôi mới có thể giúp anh, chỉ khi tôi và anh cùng ra mặt giả vờ ân ái làm sáng tỏ vụ việc, lời đồn mới dần dần mất đi.”
Lời nói của Tô Hàm khiến tâm tư Vân Mộ Hoa khẽ động, ý tưởng này nói ra thì có vẻ khả thi.
“Ý của cô là cô đồng ý diễn kịch với tôi?”
“Đương nhiên.”
“Cô có điều kiện gì?” Vân Mộ Hoa biết rõ cô ả sẽ không vô duyên vô cớ có lòng giúp mình như thế.
“Tôi không có bất kỳ điều kiện gì, chỉ mang một tấm chân tình mà thôi. Vấn đề là sau khi sự việc này lắng xuống, anh và Thụy không được để bị nắm được yếu điểm nữa, biết không? Nếu lại có những việc ngoài ý muốn xảy ra, cho dù giải thích thêm một trăm lần nữa thì cũng vô dụng.”
Vân Mộ Hoa do dự.
“Anh suy nghĩ kỹ đi, hiện tại tôi đang ở ngay bên ngoài bệnh viện. Phóng viên đã biết chuyện ba phải nhập viện, đang bao vây ở cửa chờ anh ra mặt. Nếu anh không đồng ý phương án của tôi, vậy tôi sẽ rời đi.”
“Được rồi. Cô đừng đi, ở cửa bệnh viện chờ tôi.” Nói xong, cậu cúp điện thoại.
“Điện thoại của ai?” Âu Dương Thụy hoài nghi hỏi.
“A, chị của em.” Nhét điện thoại vào trong túi áo, Vân Mộ Hoa nói dối.
“Phải không?”
“Ừm, em đi xuống dưới một chuyến, chị em ở bên ngoài chờ em.” Vân Mộ Hoa nói xong thì vội vã bước đi.
“Chờ một chút!” Âu Dương Thụy gọi to một tiếng. Nếu là Vân Mộ Âm thì có cần phải thần thần bí bí như vậy không?
Chiếc xe thể thao màu trắng dừng ở trước cửa bệnh viện, Tô Hàm từ trên xe bước xuống, lập tức thu hút sự chú ý của đám phóng viên.
Không lâu sau, Vân Mộ Hoa từ trong bệnh viện đi ra, đám phóng viên lập tức chạy tới bao vây lấy cậu, ánh đèn flash từ bốn phía nhất thời liên tục lóe lên.
“Vân tiên sinh, chuyện giữa ngài và luật sư Âu Dương là thật sao?”
“Vân tiên sinh, cha ngài bỗng nhiên nhập viện có phải cũng liên quan tới vụ việc này không?”
“Vân tiên sinh, ngài và Tô tiểu thư phải chăng sẽ vì chuyện này mà ly hôn?”
Một phóng viên chuyển hướng sang Tô Hàm, trực tiếp đưa ra câu hỏi, “Tô tiểu thư, cô tự mình đến bệnh viện là để hỏi tội Vân tiên sinh sao?”
“Làm phiền các vị hỏi từng câu một có được không?” Tô Hàm đi đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, thân mật ôm lấy cậu ta, “Tình cảm của tôi và ông xã tốt lắm, chuyện với luật sư Âu Dương lần này chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Đúng vậy.” Vân Mộ Hoa thanh thanh yết hầu, lập tức làm sáng tỏ, “Tình cảm giữa tôi và vợ mình rất tốt, chuyện với Âu Dương luật sư chỉ là hiểu lầm.”
Lời này vừa mới nói ra đã khiến kính mắt của đám phóng viên tựa hồ rớt xuống tại trận, có người đưa ra nghi vấn, “Vân tiên sinh, ngài có thể giải thích một chút về những tấm ảnh thân mật kia không? Chẳng lẽ ngay cả tấm hình chụp cảnh hai người ôm ôm ấp ấp cũng là giả?”
“Đúng vậy, Vân tiên sinh, ngài có thể giải thích một chút không?”
Vân Mộ Hoa có chút khẩn trương mở miệng, “Tôi đã nói rồi, quan hệ giữa tôi và vợ tôi rất tốt, hy vọng các vị đừng thêu dệt lung tung nữa. Cuối cùng, tôi cũng hy vọng các vị không quấy rầy tới luật sư Âu Dương. Anh ta chỉ là cố vấn pháp luật của công ty chúng tôi mà thôi, cám ơn.”
“Vân tiên sinh, xem ra ngài rất để ý tới luật sư Âu Dương? Ngài có thể giải thích một chút được không?”
Bỏ lại đám phóng viên không ngừng truy hỏi ở phía sau lưng, Tô Hàm theo chân Vân Mộ Hoa đi vào bệnh viện. Vừa thoát khỏi sự bao vây của đám người này, cậu lập tức nhíu mày, gạt tay Tô Hàm ra, giữ một khoảng cách nhất định với cô ta.
“Sao vậy? Anh mất hứng à? Lợi dụng xong rồi thì liền bày ra vẻ mặt bất nhã với tôi?” Tô Hàm không vui nói.
“Đương nhiên không phải. Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải thân mật như vậy trong những lúc riêng tư.”
Bỏ Tô Hàm lại, Vân Mộ Hoa chạy thẳng lên tầng, nhưng Âu Dương Thụy đã không còn đứng ngoài cửa phòng bệnh nữa.
Đứng trên hành lang, Vân Mộ Hoa gọi điện thoại cho Âu Dương Thụy.
Người nọ phi thường lãnh đạm hỏi, “Có chuyện gì?”
“Sự tình đã được giải quyết rồi.” Vân Mộ Hoa khẽ mấp máy môi.
“Anh có thấy. Vân Mộ Hoa, có phải em có bệnh không? Anh trăm phương nghìn kế thúc đẩy hai người ly hôn, em thế nhưng lại cùng cô ta trình diễn một màn ân ân ái ái?” Lửa giận trong lòng Âu Dương Thụy không cần nói cũng biết lớn đến cỡ nào, anh đang phi thường bực tức. “Em thà diễn kịch với loại phụ nữ như Tô Hàm chứ nhất quyết không chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta? Trong mắt em, mối quan hệ giữa hai người chúng ta đáng khinh như thế sao?”
“Anh nghe em giải thích đã, hiện tại đây là phương án tốt nhất rồi, chúng ta phải dẹp yên mọi chuyện đã. Hơn nữa, nếu không sớm giải quyết dứt điểm, phóng viên sẽ còn tiếp tục bám theo chúng ta, đến lúc đó chúng ta đi đâu cũng có phóng viên đi theo, còn có cái gì gọi là tự do nữa?”
“Đừng nói nữa. Dù sao thì em cũng không đồng ý thừa nhận quan hệ của chúng ta, vậy anh không ép em nữa. Em thích như thế nào thì cứ làm như thế đi, anh không quan tâm. Em có thể vì ba của em mà phủ nhận quan hệ giữa chúng ta, hoặc là ù ù cạc cạc mà khôi phục quan hệ vợ chồng với Tô Hàm, những việc này đều là chuyện của em, không liên quan đến anh.”
“Chỉ cần có thể chuyển dời mục tiêu của đám phóng viên, khiến cho bọn họ không bám riết lấy chúng ta nữa, còn lại với em không quan trọng.” Vân Mộ Hoa trái lại cảm thấy chuyện này đã được dàn xếp rất tốt.
“Tô Hàm lại có lòng giúp đỡ cho em như thế?”
“Đúng, cô ấy cái gì cũng không đòi hỏi. Lần này anh hiểu lầm cô ấy rồi.”
“Em sao có thể như vậy?” Chết tiệt! Âu Dương Thụy lần đầu tiên phát hiện Vân Mộ Hoa lại ngu xuẩn đến như thế. “Cô ta có bao nhiêu giả dối, em căn bản không thể biết được! Tuy rằng anh không biết Mộ Âm bên kia sẽ xử lý mọi chuyện ra sao, nhưng em làm như thế này chắc chắn sẽ phá hỏng chuyện của cô ấy.”
“Hả?” Không có ai nói với cậu Vân Mộ Âm rốt cuộc đang làm cái gì.
Âu Dương Thụy khó có thể đủ kiên trì mà lý giải cho đối phương, “Em như thế là coi thường tình cảm của chúng ta, anh không còn lời nào để nói nữa.”
Âu Dương Thụy nổi giận đùng đùng cúp máy, trái tim bởi vì phẫn nộ mà co thắt đến phát đau. Anh không thể hiểu được vì sao Vân Mộ Hoa luôn làm ra những chuyện ngu xuẩn, thế nhưng lại tự cho rằng mình đúng!
Vân Mộ Hoa tay cầm di động, ngẩn ngơ đứng ngoài phòng bệnh. Cậu đang tự hỏi, Âu Dương Thụy vì sao không thể hiểu được khổ tâm của cậu chứ? Cho dù hiện tại cậu có thừa nhận quan hệ giữa hai người cũng không giành được sự thông cảm của ba, lại càng không được ba chúc phúc.
Khi Vân Mộ Âm vội vàng chạy tới bệnh viện, Vân Mộ Hoa vẫn còn đứng đực ở giữa hành lang, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tình hình ba sao rồi?”
Vân Mộ Hoa ngây ngốc gật đầu một cái.
“Âu Dương Thụy không đi cùng với em sao?”
“Anh ấy có lẽ đang ở công ty.”
“Sao anh ta không ngồi lại một lúc?”
Vân Mộ Hoa có chút khổ sở không nói nên lời.
Vân Mộ Âm vừa nhìn đã biết giữa bọn họ nhất định có chuyện xảy ra, “Em tách khỏi anh ta từ lúc nào?”
“Hơn một tiếng trước.”
“Em xác định anh ta hiện tại đang ở công ty?”
“Không biết?”
“Vậy sau khi tách ra hai người không liên lạc qua điện thoại nữa?”
“Em có gọi cho anh ấy.” Nhưng lại không hỏi đối phương đang ở chỗ nào.
“Em…” Hỏi cái gì cũng không biết, Vân Mộ Âm tức giận gõ lên đầu cậu một cái, “Em rốt cuộc có phải là người yêu của anh ta không, tại sao ngay cả một việc đơn giản là anh ta ở đâu mà em cũng không biết? Đồ ngu ngốc!”
Cuối cùng, cậu vẫn là để mất Âu Dương Thụy sao một lần nữa hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...