Khi Vân Mộ Hoa mang theo quà tặng đi tới nhà Âu Dương Thụy đã là bảy giờ tối. Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa híp mắt cười vừa suy đoán người kia sau khi nhìn thấy món quà này sẽ kinh ngạc đến thế nào.
Vân Mộ Hoa vui vẻ đi vào thư phòng, định cố tình dành cho đối phương một sự bất ngờ.
Cậu rón rén bước vào, chỉ thấy trong thư phòng yên tĩnh một mảnh, Âu Dương Thụy lúc này đang cặm cụi làm việc trước bàn. Khóe miệng Vân Mộ Hoa khe khẽ giương lên, người yêu của mình thời điểm làm việc cũng thực nghiêm túc đấy chứ.
Dáng dấp Âu Dương Thụy rất đẹp, khiến cho cậu dù đã nhìn qua bao nhiêu lần nhưng vẫn là cầm lòng không được.
Một lát sau, Vân Mộ Hoa rón rén đi tới bên cạnh đối phương, nhẹ nhàng kêu ‘này’ một tiếng.
Âu Dương Thụy bất chợt ngẩng đầu: “Em về rồi à?”
“Ừm, thật ngại quá, em tan ca trễ. Anh ăn rồi sao?” Vân Mộ Hoa áy náy.
“Không sao, trong tủ lạnh vẫn còn chút đồ ăn, em hâm nóng lên đi.”
Cuộc đối thoại của bọn họ vô hình chung có chút tương tự một cặp vợ chồng hòa hợp. Âu Dượng Thụy đứng dậy đi vào phòng bếp, bộ dáng tất bật hẳn lên, tựa như coi Vân Mộ Hoa thành bà xã của mình mà yêu thương che chở.
“Cái này tặng cho anh.” Vân Mộ Hoa cầm món quà được gói gém tinh xảo đưa tận tay cho Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy đương nhiên rất vui, tức tốc mở quà ngay trước mặt Vân Mộ Hoa.
“Để anh xem bảo bối tặng cho anh cái gì nào.”
Vân Mộ Hoa cũng mong chờ muốn xem bên trong là cái gì. Anh quản lý kia rốt cuộc giúp cậu chọn được món đồ mỹ mãn nào vậy?
Thế nhưng khi món quà triệt để được phơi bày trước mắt bọn họ, Vân Mộ Hoa bất chợt ngây ngẩn cả người… Đây là ý gì hả!!!
Âu Dương Thụy trái lại hì hì cười, xem ra món quà này anh ta thực sự rất thích.
Âu Dương Thụy chăm chú nhìn cậu: “Bảo bối, ăn cơm, tắm rửa xong xuôi, chúng ta có thể lên giường cùng xem nha. Thân là một người đàn ông, có nhu cầu cũng là chuyện bình thường thôi, không cần phải xấu hổ.”
“Em…Em…Em…” Vân Mộ Hoa nhìn một xấp đĩa CD phim người lớn cùng với một đống sex toy, nhất thời không thốt nên lời, thậm chí khóc cũng không ra nước mắt…
Trời ạ! Đây là loại quà tặng quỷ quái gì! Ngày mai cậu nhất định phải đuổi việc tên quản lý kia a!
“Đến đây, chúng ta đi ăn cơm.” Âu Dương Thụy cười khẽ, ôm lấy người yêu đi vào phòng ăn.
Vân Mộ Hoa dở khóc dở cười. Bữa cơm này cậu ăn đến vô cùng xấu hổ…
Âu Dương Thụy múc một chén canh đưa tới trước mặt Vân Mộ Hoa. Cậu cầm thìa, đảo mắt nhìn chén canh, thi thoảng lại len lén liếc nhìn Âu Dương Thụy, phát hiện ánh mắt của đối phương hôm nay đặc biệt mang nhiều thâm ý.
Vân Mộ Hoa cảm giác ánh mắt của anh ta có liên quan tới món quà mình tặng, vì thế lại âm thầm mắng chửi tên quản lý kia một hồi.
“Sao không ăn canh?” Ánh mắt Âu Dương Thụy mỗi lúc lại càng nóng bỏng, nhìn đến mức khiến Vân Mộ Hoa dâng lên một chút ‘xúc động’ không thể nào kìm nén.
“Anh nhìn em như thế làm gì?” Vân Mộ Hoa cố gắng tỏ ra bình tĩnh, hỏi.
Âu Dương Thụy quan sát đối phương một lượt từ trên xuống dưới, mở miệng đáp: “Lá gan em bây giờ thật lớn, tặng mấy thứ như thế này mà mặt không đỏ tim cũng không loạn nha…”
“Em…Em…” Cậu có thể thẳng thắn thú nhận món quà này không phải đích thân cậu mua hay không? Nhưng nếu nói như vậy, Âu Dương Thụy có nổi giận, có cảm thấy cậu rất không có thành ý không đây? Thật là phiền chết đi được… Mặt của Vân Mộ Hoa từ từ ửng đỏ: “Anh có thể không nói chuyện này được không?”
“Tại sao?”
Âu Dương Thụy tiến tới, một phen hôn lên môi người nọ, kết quả lại bị Vân Mộ Hoa tức giận mà cắn cho một cái, lưu lại một dấu răng nhàn nhạt trên môi.
Mặc dù sắc mặt của Vân Mộ Hoa không tốt lắm, thế nhưng việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm giác vui sướng đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng Âu Dương Thụy. Mà thứ tâm tình tốt đẹp này, khỏi phải đoán cũng biết từ đâu mà ra. Âu Dương Thụy vui vẻ thu dọn bàn ăn, rửa sạch chén bát, âm thầm suy tính nội dung hoạt động đêm nay khẳng định là sẽ rất phong phú nha.
Buổi tối, mặc dù hai người đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, đầu Vân Mộ Hoa vẫn cúi rất thấp, có vẻ xấu hổ vô cùng.
Nguyên nhân là vì trước mắt cậu hiện tại đang diễn ra một màn sắc tình vô cùng kích thích.
Người đàn ông ôm lấy cô gái nọ hôn môi kịch liệt, sau đó chậm rãi cởi áo ngực của cô ta ra. Cô gái kia thế nhưng vừa muốn lại vừa ỡm ờ đẩy đối phương một cái, phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người. Người đàn ông theo bản năng đẩy nhanh động tác trên tay, cũng tự động cởi bỏ hết thảy những ràng buộc trên thân thể mình.
Cái này chính là AV nha! Bọn họ coi AV làm cái gì chứ?
Vân Mộ Hoa lập tức kêu lên.
“Dừng!”
“Sao vậy?” Âu Dương Thụy hết sức vô tội nói, đồng thời vươn móng vuốt gian manh về phía đối phương, “Không phải em đưa anh coi cái này sao?”
Vân Mộ Hoa tự lấy tay che chắn thân thể mình, vội vàng giải thích: “Món quà này không phải em mua đâu.”
“A?” Âu Dương Thụy híp mắt. Anh đương nhiên biết Mộ Hoa không có khả năng mua loại quà này: “Là ai mua?”
“Một vị quản lý trong công ty.” Cậu ngoan ngoãn thú nhận.
“Cái gì? Em vậy mà lại nhờ một người đàn ông khác mua giúp em thứ này?” Ngữ khí của Âu Dương Thụy mang theo vài phần tra hỏi.
“Em làm sao biết được anh ta sẽ mua thứ này a.”
“Sau đó thì sao?” Âu Dương Thụy tiếp tục thẩm vấn.
“Sau đó có gì nữa đâu.” Vân Mộ Hoa nhanh tay bấm nút tạm dừng trên điều khiển, đoạn phim AV còn đang dang dở tức thì khựng lại trên màn hình.
Hai người ở trên giường mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau một hồi lâu.
Nếu là một người đàn ông bình thường, xem AV đương nhiên là đúng tình hợp lý, nhưng bọn họ là ai hả? Là GAY a! Xem AV thực sự là không có chút thoải mái nào cả.
“Không xem nữa, vậy đi ngủ?” Âu Dương Thụy hỏi, giọng điệu đậm chất thăm dò, ý tứ hoàn toàn không có vẻ gì là muốn đi ngủ.
“Không ngủ!” Có tên đại hôi lang đang động dục ở ngay bên cạnh, làm sao có thể an tâm mà ngủ được chứ!
Âu Dương Thụy nhướn mày ôm chặt lấy đối phương: “Ngủ đi! Nếu em còn suy nghĩ bậy bạ, anh không ngại biến những suy nghĩ trong đầu em thành sự thật đâu.”
“Em không nên ở đây ngủ với anh! Tốt nhất là em về nhà.” Vân Mộ Hoa giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của người kia, từ bên kia giường bước xuống. Đều là do tên quản lý chết tiệt kia đưa ra cái chủ ý quỷ quái này, hại cậu xấu hổ muốn chết.
Bất quá Âu Dương Thụy làm sao có thể để Vân Mộ Hoa dễ dàng trốn đi như thế? Anh ta không chút khách khí, tức thì vươn tay kéo người lại, để đối phương nằm trên thân thể mình.
“Đã khuya rồi, ngủ đi.”
“Không ngủ! Trước hết anh trả lời em một vấn đề, anh ở bên cạnh em thật sự bởi vì anh yêu em sao?” Vân Mộ Hoa có chút đường đột hỏi một câu như thế. Vấn đề này thực ra đã luẩn quẩn ở trong lòng cậu mấy ngày hôm nay rồi.
“Nếu không phải thì em cho là vì sao? Như thế nào lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Vân Mộ Hoa rất không cam chịu, nói tiếp: “Không phải vì chuyện xảy ra một năm trước, cho nên anh mới cảm thấy có lỗi với em chứ… Đúng không?”
“Em sao lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ biểu hiện yêu thương của anh còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
“Hôm vừa rồi anh với Tô Hàm đứng nói chuyện ở khúc cua đầu đường, em đã nghe thấy. Lúc đó anh cũng không phủ nhận lời nói của cô ta, vậy trong lòng anh đúng là cũng nghĩ như vậy sao?”
“Anh không phủ nhận là vì không muốn giải thích vô ích với cô ta. Đối với anh, cô ta không đáng để giải thích bất cứ cái gì. Mà cái tên đáng ghét này, em cư nhiên lại đi tin lời của cô ta rồi nghi ngờ anh? Hay là sau một năm chia cách kia, chúng ta đã thật sự xa mặt cách lòng? Em thà rằng tin lời cô ta nói chứ nhất quyết không chịu tín nhiệm anh?”
“Không phải em cố ý nghi ngờ anh, em chỉ không xác định được, chung quy vẫn cảm thấy việc anh quay lại tìm em giống như một giấc mơ vậy.”
“Bảo bối, anh không muốn phí thời gian cãi nhau vì mấy chuyện vô vị như thế này nữa. Hôm nay là sinh nhật của anh, không nói mấy chuyện này nữa, được không?”
“Được.” Vân Mộ Hoa chủ động hôn môi của đối phương.
“Anh muốn em nhanh chóng theo anh qua Mỹ.”
Trong lòng Vân Mộ Hoa lập tức căng thẳng. Cậu còn chưa nghĩ tới chuyện về Mỹ cùng Âu Dương Thụy nhanh như vậy: “Thỏa thuận ly hôn giữa em và Tô Hàm còn chưa ký…”
Âu Dương Thụy cười, vỗ nhẹ lên đầu Vân Mộ Hoa: “Đừng quên anh làm nghề gì, thỏa thuận ly hôn anh sẽ sớm chuẩn bị tốt cho hai người.”
“Thụy, em thích nhìn anh cười rộ lên như vậy.” Vân Mộ Hoa thành thành thật thật nói.
Âu Dương Thụy ghé sát vào cậu, nhẹ giọng thì thầm: “Vậy em có nguyện ý cùng anh về Mỹ hay không? Đến lúc đó, hàng ngày em muốn anh cười như thế cũng không có vấn đề gì cả.”
“Còn có lý do nào hấp dẫn hơn nữa không?”
“Không có em, anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Lý do này đủ hấp dẫn đối với em chưa?”
Vân Mộ Hoa cầm tay Âu Dương Thụy lên, đặt trên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái.
Xúc cảm mềm mại từ giao điểm giữa đầu ngón tay và cánh môi căng mọng của người kia khiến cổ họng Âu Dương Thụy bỗng chốc nổi lên một trận khô nóng ngày càng không thể kiểm soát…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...