Ninh Ngôn miệng khô lưỡi khô đọc xong câu.
Trong lúc mọi người đang lo lắng cho Ninh Ngôn, Đàm Diệp duỗi tay vỗ vỗ đầu nhỏ đang cúi xuống của cô, làm bộ miễn cưỡng nói: “Được rồi, coi như em qua.”
Ninh Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy may mắn nở nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thầy mời mọi người đi uống trà sữa.” Đàm Diệp khoác áo gió lên, anh đi trước mọi người, bóng dáng trong màn đêm cực kỳ tuấn lãng, nhưng lại không có ai dám đến gần.
Ninh Ngôn nhìn chằm chằm vào góc áo gió đang đong đưa của anh, lúc bước vào tiệm trà sữa lại đâm vào cửa kính.
“Cẩn thận.”
Đàm Diệp vội vàng giữ cửa mới không khiến Ninh Ngôn bị thương. Anh phát hiện phía trên cửa có nhắc nhở ‘cửa đã hư, xin đừng tới gần.’
Anh mím chặt môi, giống như đang nghiêm khắc răn dạy học sinh làm chuyện riêng: “Đi đường lại không nhìn đường, nhìn cái gì đấy?”
“Em xin lỗi.” Ninh Ngôn che lại cái mũi đang đỏ bừng, vẫn cúi thấp không dám nhìn anh như cũ.
Nhân viên cửa hàng chạy tới xem xét, nói xin lỗi với Ninh Ngôn, nói rằng trong tiệm mới có loại trà sữa hồng đào, mấy người xếp hàng lúc chiều chen lấn nên làm hỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cho 26 ly, cảm ơn.” Đàm Diệp lấy điện thoại ra đặt đồ, nhận lấy bông khử trùng nhân viên cửa hàng đưa đến, bảo họ đi làm đồ.
Ninh Ngôn ngồi trong góc, Đàm Diệp tự mình lau sạch mũi cho cô.
Mũi của cô đỏ lên, khóe mắt ướt át, tóc mái tán loạn, nhìn qua tựa như bị người ta bắt nạt. Đàm Diệp còn cố tình nặng tay, Ninh Ngôn ăn đau hít khí, bả vai run lên.
“Đi phải nhìn đường, biết không?” Đàm Diệp trách mắng: “Hay là em không biết đọc chữ trên cửa?”
Quá thảm. Các bạn học cũng không nhìn nổi nữa, lại không dám nói thầy Đàm đừng nghiêm khắc như vậy, em ấy cũng chỉ là nhất thời vô ý.
Nhưng Đàm Diệp từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, không ai dám nói nổi.
Mọi người nhận trà sữa rồi tạm biệt Đàm Diệp, Đàm Diệp mí mắt cũng không nâng, chuyên tâm nhìn cái mũi bị thương của Ninh Ngôn, chỉ ‘ừ’ một tiếng.
“Thật ngại quá, trà sữa hồng đào thiếu một ly.” Nhân viên cửa hàng xin lỗi nói: “Đổi thành một ly trà xanh kem cheese được không ạ?”
“Em không uống đâu, em phải về.”
Ninh Ngôn che mặt nói phải đi, bộ dáng cực kỳ tủi thân.
Trái tim vốn hoảng loạn của Đàm Diệp lúc này mới bình tĩnh lại một chút. Vừa nãy thật sự rất nguy hiểm, nếu không phải anh đúng lúc quay đầu nhìn Ninh Ngôn, vụn thủy tinh sẽ rơi xuống người cô. Mặt bị thương thì còn may, rơi vào mắt thì không biết ra sao nữa.
“Vậy em uống cái này đi.”
Giọng Đàm Diệp dịu lại, đưa ly trà sữa hồng đào cho Ninh Ngôn, “Anh mở ống hút ra cho em nhé?”
“Không uống, em sợ béo.” Ninh Ngôn cau mày, tay vẫn che mặt
Vậy mà còn cáu kỉnh với anh
“Không mập, mặt em chẳng có miếng thịt nào cả.” Đàm Diệp muốn niết khuôn mặt nhỏ của cô, nhưng Ninh Ngôn không buông tay, thậm chí còn quay đầu né tránh.
Bàn tay anh dừng giữa không trung, không khí trở nên xấu hổ.
“Vậy em muốn uống gì? Trà Phổ Nhĩ?”
Đàm Diệp thấp giọng, Ninh Ngôn cảm thấy có lẽ anh đang tức giận, rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng.
Buổi tối chủ nhật, sân trường càng hiện rõ vẻ trống trải yên tĩnh. Ninh Ngôn yên lặng đi theo sau Đàm Diệp đến phòng làm việc.
Gió đêm lành lạnh thổi qua chân, Ninh Ngôn dùng sức hút một ngụm trà Phổ Nhị ấm áp.
Đắng đến nỗi khiến cô suýt nữa nhổ ra.
“Khó uống sao?” Đàm Diệp nghe thấy động tĩnh phía sau nhưng không quay đầu lại.
“Dễ uống.” Bởi vì là của anh mua cho cô, cho dù có dở cũng thành ngon.
“Không được lãng phí.” Cơ hồ là mệnh lệnh.
Xuyên qua một rừng cây nhỏ, tòa nhà phía trước chỉ còn sót lại chút ánh đèn. Tối tăm mong lung, Đàm Diệp giơ tay ném cái ly không vào thùng rác,
Ninh Ngôn rốt cuộc cũng thấy thùng rác, nhanh chóng chạy đi vứt.
“Còn một phần ba.” Đàm Diệp nói với giọng điệu sâu xa, Ninh Ngôn như mèo xù lông.
Giọng nói gần như là cầu xin, cô giải thích: “Rất khó uống, sớm biết vậy em uống trà sữa cho rồi…”
Màu hồng nhạt sáng long lanh như mùa xuân, còn có vị sữa ngọt ngào, nhất định là uống rất ngon, vậy mà hết hàng, cô lại không thể xin Đàm Diệp đưa cho cô thêm một ly nữa được.
Cứ thế mà bỏ lỡ, thật đáng tiếc mà.
“Bây giờ muốn uống sao?”
Đàm Diệp than nhẹ: “Lúc nãy quật cường như vậy làm gì? Muốn uống cứ uống, Ngôn Ngôn, ở trước mặt anh không cần quá câu nệ. Dù sao chúng ta...”
Ôm chặt lấy cô gái nhỏ gầy ngây ngô từ phía sau, Đàm Diệp quay mặt Ninh Ngôn lại hôn lên môi cô, “Cũng đã làm chuyện thân mật nhất, không phải sao?”
Gió đêm thổi qua, lá cây sột soạt.
Cái ôm của anh thật sự rất ấm áp, trên môi là mùi thơm của sữa, Ninh Ngôn nếm được vị ngọt nhàn nhạt, đầu lưỡi bị Đàm Diệp cuốn lấy, bị ép dây dưa một nụ hôn thật sâu. Vị ngọt nhanh chóng bị thay thế bởi hơi thở của anh, trở thành một loại ham muốn khiêu khích động tình.
Cô không tự giác ưỡn ngực lên, Đàm Diệp thuận thế nắm lấy bầu ngực trong lòng bàn tay.
“Muốn thử một lần không?” Anh đưa chân chen vào giữa hai chân cô, ôm cô gái nhỏ đi theo hướng hàng cây, “Anh không muốn đưa em về nhà nhanh như vậy.”
“Nhưng người trong nhà sẽ lo lắng.” Ninh Ngôn hít mũi.
Đàm Diệp buông cô ra, lúc này mới cảm thất kỳ quái. Anh cúi đầu liếm môi Ninh Ngôn, nếm được vị tanh ngọt của máu.
“Chảy máu mũi sao?”
Kéo tay cô ra mới thấy, quả nhiên lòng bàn tay cũng dính máu.
Hóa ra vừa rồi đâm vào cửa bị thương nên cứ bịt mũi không cho anh nhìn.
“Không chảy nữa rồi, không sao đâu.” Ninh Ngôn dùng mu bàn tay xoa xoa, nhìn anh cười, ai ngờ lại chảy ra nữa.
“Đi bệnh viện khám thôi.”
Không màng ý kiến của Ninh Ngôn, Đàm Diệp nóng nảy gọi điện thoại: “Dì Hứa ạ? Ngại quá, tối nay lúc cháu và Ninh Ngôn chơi trò chơi có khiến em ấy bị thương, cháu phải đưa Ninh Ngôn tới bệnh viện một chút. Vâng, dì yên tâm tham gia tiệc tối đi, cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Ngôn Ngôn: Nếu chảy máu mũi có thể qua đêm cùng nhau, em có thể bị chảy máu mỗi ngày được không? Em chỉ cần nhìn Đàm Diệp là có thể chảy máu mũi rồi, không cần phải va vào cửa đâu!
Đàm Diệp: Đây là đứa ngốc nhỏ nhà ai vậy? /ngẩng đầu nhìn trời/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...